Dưới ánh nhìn chăm chú của Phù Du, Hoa Phiên Phiên đỡ lấy côn thịt hắn, nâng mông lên, nhắm nhục bổng vào giữa hoa huyệt rồi chậm rãi ngồi xuống.
Sau đó nàng từ từ nuốt ngọc hành thô dài, từng chút từng chút một.
Khi mông còn cách đùi hắn một đoạn, Hoa Phiên Phiên đã cảm thấy mình ăn không tiêu, côn thịt chọc thẳng vào sâu bên trong hoa tâm, chọc đến nỗi nàng vừa đau vừa căng đầy, không thể không rên lên thành tiếng, nàng chống tay không dám ngồi hẳn xuống.
Nhưng vào lúc này, Phù Du đột nhiên thúc mạnh eo, Hoa Phiên Phiên trợn tròn mắt nhìn hắn, kêu lên: "A.
"Phù Du vốn tưởng rằng nàng sẽ lộ ra vẻ mặt đau đớn, không ngờ sau khi Hoa Phiên Phiên kêu xong, nàng thuận thế nằm ngã xuống, hoa huyệt còn kẹp chặt lấy côn thịt của hắn, tiểu huyệt nhỏ hẹp non nớt ra sức liếm mút, Phù Du cảm nhận được một sự tê dại lan tỏa từ nơi hai người giao hoan, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng.
Đúng lúc này, Hoa Phiên Phiên nằm im tại chỗ nói thẳng:"Chắc ta không làm được đâu, nếu ngươi muốn động đậy như vậy thì tự làm đi.
"Phù Du trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng bất mãn với sự lười biếng của nàng, nhưng hắn vẫn ngồi dậy, eo hông di chuyển một cách tự nhiên.
"Ưm! "Mặc dù Phù Du chỉ máy móc đưa đẩy, thực sự không có chút kỹ năng nào, hơn nữa nhịp điệu mỗi lần cũng không có gì thay đổi, nhưng Hoa Phiên Phiên vẫn có cảm giác sung sướng.
Thoải mái! Khi nàng dần quen với kích thước của Phù Du, cảm giác sưng tấy và đau đớn biến mất, thay vào đó là sự tê dại và thoải mái, nàng không nhịn được mà siết chặt côn thịt của hắn, đúng lúc này, Phù Du ngừng lại, hắn nhìn nàng, ánh mắt cũng trở nên khác lạ.
Hoa Phiên Phiên cảm giác hoa huyệt được một dòng nước ấm áp rót vào, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt cũng có chút khó tả.
Hai người đối mặt nhìn nhau, một bầu không khí xấu hổ vô hình lan ra.
Hoa Phiên Phiên mấp máy miệng, cảm thấy mình nên nói gì đó để an ủi hắn, Phù Du dường như đoán được nàng định nói gì, lạnh lùng gầm lên hai chữ:"Câm miệng.
"Ồ! Được rồi….