Ngay khi Hoa Phiên Phiên nghĩ về Lạc Vô Nhai, người này đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Tỉnh rồi?” Hắn ta hỏi.
Hoa Phiên Phiên im lặng, hắn ta chỉ nghĩ rằng nàng vừa bị đại ma đầu "hành hạ", bất ngờ được cứu thoát khỏi ma động nên nhất thời chưa phản ứng kịp.
Thực ra, Hoa Phiên Phiên cảm thấy những gì Lạc Vô Nhai hỏi là vô nghĩa, nếu nàng không tỉnh thì làm sao hắn ta hỏi được?Đó là lý do tại sao nàng lười trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy, cho nên nàng dứt khoát không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Vô Nhai, nàng bỏ qua ánh mắt có chút phức tạp của hắn ta và nói:"Ca ca, muội đói rồi.
"Mau cho nàng ăn đồ ngon đi!Điều khiến cho Hoa Phiên Phiên cảm thấy ngạc nhiên là Lạc Vô Nhai lại lên tiếng:"Đồ ăn đã chuẩn bị xong, muội mặc quần áo rồi ra đi.
"Hoa Phiên Phiên lúc này mới chú ý tới, bên giường có một bộ y phục màu tím nhạt, nàng cầm lên, Lạc Vô Nhai đã xoay người đi ra ngoài.
Bộ y phục rất đẹp, mặc lên người nàng thật vừa vặn, Hoa Phiên Phiên cảm thấy bất ngờ, Lạc Vô Nhai đã chuẩn bị sẵn mà không cần nàng yêu cầu, thâm chí còn bỏ tâm tư, trước kia hắn ta làm gì cho nàng cũng đều không tình nguyện, bây giờ lại muốn quan tâm nàng, điều này khiến Hoa Phiên Phiên cho rằng hắn ta muốn lấy lòng mình.
Lạc Vô Nhai chủ động làm những chuyện này cũng là thực sự muốn nàng vui, bởi vì tiểu đồ đệ của nàng đang bị thương nặng, hắn ta để nàng ăn no, tinh thần tốt hơn rồi mới đi thăm, tránh cho nàng khóc lóc làm bản thân hắn ta cũng phải phiền theo.
Kết quả là, Hoa Phiên Phiên ngồi xuống, đối diện với một bàn đồ ăn ngon vẫn không động đũa, nàng hỏi về Hoài Sinh:"Chàng ấy sao rồi?"Lạc Vô Nhai trả lời:"Vẫn còn sống.
"Nhưng là sống dở chết dở.
Nghe vậy, Hoa Phiên Phiên yên tâm, không chết thì tốt, nàng nhanh chóng cầm đũa lên ăn.
Lạc Vô Nhai đợi một lúc, nàng không hề hỏi thêm câu nào, mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn ta lại cảm thấy sự quan tâm của nàng vô cùng hời hợt.
.