Thẩm Vân Huyên gật đầu kiên định: “Vâng ạ, cháu mua để mang về cho mấy người bạn.”
Ông chủ lắc đầu cười: “Cô gái tốt bụng thật, để chú chuẩn bị ngay.”
Khi các hộp mì bò được gói xong, ông chủ nhìn Thẩm Vân Huyên, quan tâm hỏi: “Cháu gái, mang nhiều vậy một mình có ổn không?”
Thẩm Vân Huyên mỉm cười đáp: “Không sao đâu, cháu khỏe lắm mà.”
Dù vậy, ông chủ vẫn hơi lo lắng, dặn dò: “Đi đường nhớ cẩn thận nhé, ngoài trời vẫn còn mưa to đấy, đừng quên mang ô.”
Thẩm Vân Huyên nhìn ông chủ đầy cảm kích, gật đầu nói: “Cảm ơn chú, cháu sẽ cẩn thận.”
Tay xách mười hộp mì bò, cô bước ra khỏi tiệm.
Mưa ngày càng nặng hạt, Thẩm Vân Huyên vội vã rảo bước, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng đem mì về cho Kỷ Dận Hiên và mọi người.
Đi khoảng nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Vân Huyên cũng về đến siêu thị, người ướt sũng như chuột lột, trông thật khổ sở.
Bước chân cô có phần nặng nề, nhưng nét mặt lại lộ rõ niềm vui.
Khi tiến đến gần cửa sổ, cô thấy Kỷ Dận Hiên đang ngồi chờ, bèn mỉm cười và đặt các hộp mì trước mặt hắn.
“Tướng quân, đây là mì bò do ta vừa mua, ta chỉ mang được từng này thôi.
Hy vọng các ngài sẽ thích.”
Kỷ Dận Hiên ngước lên nhìn Thẩm Vân Huyên đang ướt đẫm vì mưa mà gương mặt thoáng ửng đỏ.
Hắn chợt nhận ra chiếc váy trắng ướt đẫm đang ôm sát lấy cơ thể của nàng, hiện rõ đường nét mềm mại.
Hắn vội quay mặt đi, lễ phép nói: “Cảm ơn cô nương rất nhiều!”
“Không có gì, để ta đi tắm qua một chút đã.” Nói xong, Thẩm Vân Huyên nhanh chóng rời đi.
Nhìn hộp mì bò trên bàn, lòng Kỷ Dận Hiên chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn liền bị thu hút bởi lớp thịt bò phủ trên cùng.
Ở Long Quốc có thể tùy tiện giết trâu bò ăn như thế à?
Hứa Sâm đang bận rộn giúp dân lấy nước, nhưng mùi thơm của mì bò cứ thoang thoảng, len lỏi vào mũi hắn, thật khó lòng mà cưỡng lại.
Kỷ Dận Hiên đăm chiêu nhìn bát mì bò, vẻ như đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, khiến Hứa Sâm không nhịn được nhắc khéo: “Tướng quân, có vẻ mùi mì bò đã làm ngài xuất thần.
Từ sáng đến giờ ngài vẫn chưa ăn gì, chi bằng dùng một chút cho ấm bụng.”
Kỷ Dận Hiên từ từ thu hồi ánh mắt, nét mặt ánh lên vẻ khác lạ, hơi mỉm cười nói khẽ: “Hứa Sâm, ngươi rất cẩn thận, quả thực ta cũng thấy hơi đói rồi.”
Hứa Sâm tỏ ra vui mừng, đáp: “Vậy thì đúng rồi, bát mì này là do nữ bồ tát gửi tặng, nói rằng món này có thể xua tan giá lạnh và làm ấm bụng, rất thích hợp với thời tiết hôm nay.
Để ta đi chuẩn bị ngay.”