Kỷ Dận Hiên nhẹ gật đầu, nhìn theo bóng dáng bận rộn của Hứa Sâm mà trong lòng trào dâng những cảm xúc khó tả.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi chậm rãi hỏi: “Hứa Sâm, ngươi định chia bát mì này thế nào?”
Hứa Sâm ngừng tay, quay lại nhìn Kỷ Dận Hiên, thoáng ngạc nhiên: “Tướng quân, dù mì bò rất ngon nhưng số lượng có hạn.
Ta định nấu thêm mì gói và cháo, chia cho người dân đang xếp hàng lấy nước.”
Kỷ Dận Hiên mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Được, cứ làm vậy đi, đem chia cho người dân trước đã.”
Nghe vậy, gương mặt Hứa Sâm thoáng lo âu: “Tướng quân, ta biết ngài luôn lo cho dân chúng, nhưng sức khỏe của ngài cũng rất quan trọng.
Xin hãy để lại một phần để ngài dùng trước, phần còn lại thì ta sẽ phân phát cho mọi người.”
Bên ngoài, người dân đang xếp hàng lấy nước nghe thấy lời Hứa Sâm, ai nấy đều ngừng tay, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Kỷ Dận Hiên.
Một ông cụ tóc bạc giọng run run nói: “Tướng quân, ngài ngày đêm lo cho dân Biện Lương, thật là vất vả.
Phần mì bò này là do ngài xứng đáng nhận được, chúng ta không dám hưởng thụ.”
Một người khác tiếp lời: “Tướng quân, nếu ngài không khỏe thì lòng dân cũng bất an.
Xin ngài nghe lời phó tướng Hứa, cứ ăn trước để giữ sức khỏe.”
Kỷ Dận Hiên nhìn những người dân trước mặt, trong mắt hắn hiện lên chút xúc động, mỉm cười nói: “Hương thân, ta xin nhận lòng tốt của mọi người.
Việc ta có thể giúp đỡ được cho mọi người đã là niềm vinh dự lớn nhất của ta.
Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ giữ sức để cùng mọi người vượt qua thời gian khó khăn này.”
Đúng lúc đó, Thẩm Vân Huyên vừa tắm xong quay lại, nghe được những lời động viên của người dân liền hiểu ngay sự việc.
“Tướng quân, ngài không cần phải lo lắng.
Sau khi mưa ngớt sẽ có một lượng lớn gạo và mì được chuyển tới.
Xin ngài cứ an tâm dùng bữa, mọi chuyện đã có ta lo liệu rồi.”
Ánh mắt Kỷ Dận Hiên lướt nhẹ qua Thẩm Vân Huyên, thấy trên tóc nàng vẫn còn lấp lánh những giọt nước, làn da trắng như tuyết, cả người như được phủ bởi một lớp sương mờ, trông thật tươi mới.
Nàng đã thay sang một chiếc váy dài màu sen nhạt, chân váy mềm mại, tay áo nhẹ nhàng tung bay.
Dù chỉ là một lớp vải mỏng nhưng đủ để khéo léo che đi đôi tay trắng ngần và mảnh mai.
Kỷ Dận Hiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng có thể thoải mái ngắm nhìn nàng, không còn phải cố ý tránh né nữa.