Hứa Sâm hớn hở, vội vàng đáp: “Vâng, mạt tướng xin tuân lệnh.
”
Nói xong, Hứa Sâm liền quay người rời đi, Kỷ Dận Hiên nhìn theo bóng dáng hắn, trên gương mặt lộ vẻ hài lòng.
Kỷ Dận Hiên trở lại bàn làm việc, trong lòng có chút thấp thỏm cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức bát mì bò.
Hương thơm của mì bò lan tỏa khắp căn lều, nhưng đối với Kỷ Dận Hiên thì điều này không phải quan trọng nhất, hắn càng quan tâm tới những người dân đang cần giúp đỡ kia.
Bên ngoài, dân chúng vẫn đang xếp hàng chờ lấy nước.
Họ nhìn về phía lều của tướng quân, ánh mắt đầy vẻ kính trọng và biết ơn.
Một cụ già nói với nhi tử bên cạnh: “Con à, con biết không? Tướng quân vì chúng ta mà đã lâu không có bữa ăn ngon.
Chúng ta nên kính trọng ngài ấy, đừng làm phiền ngài ấy.
”
Nhi tử gật đầu đáp lại: “Vâng.
Tướng quân là ân nhân của chúng ta, chúng ta phải biết ơn ngài ấy.
”
Ngay lúc đó, Hứa Sâm bước ra, tay cầm một bát mì bò, lớn tiếng nói với dân chúng: “Mọi người đã vất vả nhiều rồi.
Đây là phần mì bò mà tướng quân đặc biệt chuẩn bị cho hương thân, xin mời mọi người cùng thưởng thức.
”
Dân chúng nhìn bát mì bò trong tay Hứa Sâm mà ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Họ không ngờ rằng tướng quân lại đặc biệt chuẩn bị món mì bò nóng hổi cho họ!
Một người nam nhân trung niên bước tới, nhận bát mì từ tay Hứa Sâm, xúc động nói: “Tướng quân quả thật là ân nhân của chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích.
”
Hứa Sâm mỉm cười đáp: “Mọi người không cần khách sáo, tướng quân nói rằng ngài ấy chỉ góp một phần nhỏ công sức.
Hy vọng mọi người có thể đoàn kết, cùng nhau vượt qua khó khăn.
”
Nghe vậy, dân chúng đồng thanh hưởng ứng.
Thẩm Vân Huyên quay người bước về quầy, định mở máy tính tìm kiếm cách ứng phó với hạn hán.
Dáng đi uyển chuyển của cô như một bông sen đang đong đưa trong làn gió xuân.
Kỷ Dận Hiên đang ngồi ăn mì, vô tình liếc thấy cử động của cô liền buông đũa, không khỏi ngẩn ngơ nhìn theo.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trong quán, soi lên bóng lưng của Thẩm Vân Huyên, khiến làn da trắng mịn càng thêm nổi bật trong không gian mờ tối.
Chiếc áo của cô để lộ một khoảng lưng từ eo trở lên, hé lộ một phần xương cánh bướm và vòng eo thon gọn.
Xương vai của cô trông như một tác phẩm nghệ thuật, trong ánh sáng, vòng eo ấy trông thật mềm mại, như thể chẳng có chút xương cứng nào.
Kỷ Dận Hiên bị hình ảnh đó lôi cuối, hai má và tai dần đỏ bừng, vội cúi xuống che giấu đi sự bối rối.