Lòng hắn dâng lên cảm giác áy náy.
Mãi đến mười một giờ rưỡi đêm thì Thẩm Vân Huyên mới hoàn thành xong việc chuyển tất cả bao gạo.
Cô kiệt sức ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dốc vì mệt.
"Thẩm tiểu thư, hôm nay cô đã vất vả quá rồi!" Kỷ Dận Hiên vừa cảm kích vừa khâm phục nói.
"Không có gì đâu, chỉ là việc nhỏ thôi.
Bây giờ ta chỉ muốn tắm một cái rồi ngủ một giấc thật ngon." Thẩm Vân Huyên nói, kèm theo một nụ cười mệt mỏi.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, Kỷ Dận Hiên không khỏi xót xa: "Vậy cô vào tắm đi nhé, ta ăn xong rồi cũng phải đi nghỉ thôi."
Thẩm Vân Huyên gật đầu rồi bước vào phòng tắm.
Không lâu sau, tiếng nước chảy vang lên trong phòng.
Kỷ Dận Hiên biết cô đang tắm, lòng hắn bỗng có chút xao động, nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, đứng dậy đi kiểm tra số lượng bao gạo cùng Hứa Sâm.
Một lát sau, Thẩm Vân Huyên bước ra trong bộ đồ ngủ, tóc còn ướt, nhưng gương mặt lại rạng rỡ hẳn lên.
"Tướng quân, ngài cũng nghỉ sớm đi nhé." Thẩm Vân Huyên nói với Kỷ Dận Hiên.
Kỷ Dận Hiên gật đầu, mỉm cười đáp: "Ừ, Thẩm tiểu thư, chúc cô ngủ ngon."
"Cảm ơn!" Thẩm Vân Huyên cười, rồi quay bước vào phòng ngủ.
Kỷ Dận Hiên nhìn theo bóng cô, đôi chân nặng nề lê từng bước như đổ chì thì không khỏi nhíu mày.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi lo không thể diễn tả thành lời, ánh mắt đầy lo lắng.
Đứng giữa những kệ chứa gạo, hắn lại nhớ đến hình ảnh Thẩm Vân Huyên bận rộn suốt cả ngày không ngơi tay.
Hắn biết trước khi bọn họ trồng được lương thực mới thì sẽ cần phải mua rất nhiều gạo và bột mì để đáp ứng nhu cầu của hàng trăm người.
Mà Thẩm Vân Huyên phải một mình khuân vác những bao gạo nặng trĩu, quả thực rất vất vả.
"Ta không thể đứng ngoài nhìn được." Kỷ Dận Hiên thầm nhủ, ánh mắt trở nên kiên định suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Hứa Sâm đứng gần đó, thấy Kỷ Dận Hiên trầm tư, nét mặt đầy lo lắng, bèn bước lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Tướng quân, có chuyện gì sao? Sao trông ngài lo lắng thế?"
Kỷ Dận Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút phức tạp, hắn nhìn Hứa Sâm rồi trầm giọng hỏi: "Hứa Sâm, trong số vật phẩm mang tới lần này có trang sức và lụa là không?"
Hứa Sâm ngạc nhiên, không ngờ Kỷ Dận Hiên lại hỏi vậy, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tướng quân, trong hành lý chỉ có một ít vải để chuẩn bị may trang phục cho ngài.
Còn trang sức và lụa là thì không có."