Kỷ Dận Hiên gật đầu như đã hiểu, mắt lóe lên một tia sáng: “Thì ra là vậy.
Vậy theo cô, chúng ta có nên mua ngũ cốc không?”
Thẩm Vân Huyên khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lấp lánh sự kiên định: “Tướng quân, mặc dù giá ngũ cốc cao hơn, nhưng vì sức khỏe của binh lính, ta nghĩ chúng ta nên mua một ít.
Hơn nữa, tình hình chiến sự hiện nay rất căng thẳng nên việc dự trữ lương thực là vô cùng quan trọng.
Mua ngũ cốc không chỉ giúp đảm bảo dinh dưỡng mà còn giảm sự phụ thuộc vào gạo và bột mì.”
Trong mắt Kỷ Dận Hiên thoáng qua sự tán thưởng, đứng dậy nói: “Thẩm tiểu thư, ý kiến của cô rất hay.
Nếu vậy thì phiền cô sắp xếp mua thêm một lô ngũ cốc giúp ta.”
Thẩm Vân Huyên nhẹ gật đầu: “Tướng quân yên tâm, ta sẽ sắp xếp ngay.”
Thực ra, ban đầu Thẩm Vân Huyên chỉ định tiếp quản siêu thị để có một cuộc sống nhàn hạ, thoải mái, nhưng không ngờ rằng khi bước vào con đường kinh doanh nà thì, cô lại trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.
Khi cô còn đang suy nghĩ về điều đó thì bỗng nghe thấy giọng của Hứa Sâm từ phía cửa sổ:
“Thưa tướng quân, những việc ngài giao cho ta đã chuẩn bị xong, không biết ngài có muốn đích thân kiểm tra lại không?”
Thẩm Vân Huyên bất giác liếc nhìn Kỷ Dận Hiên rồi định lặng lẽ rời đi.
Hắn là một vị tướng quyền uy, chắc chắn còn nhiều việc quan trọng phải giải quyết nên cô không muốn làm phiền hắn nữa.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị quay đi thì giọng Kỷ Dận Hiên lại vang lên từ phía sau, khiến cô dừng bước.
“Thẩm tiểu thư, đây là chút lòng biết ơn của người dân Biện Lương gửi cho cô vì cô đã mang lại sự sống cho nơi này.
Mong cô nhận cho.”
Thẩm Vân Huyên hơi ngẩn ra, trên gương mặt lộ ra sự ngạc nhiên.
“Quà tặng cho ta ư? Sao lại tặng quà? Trong này có gì thế?”
Kỷ Dận Hiên khẽ mỉm cười, giải thích: “Biện Lương gặp hạn hán, nhiều người dân đã mất vì đói khát.
Cô đã cho họ hy vọng sống sót.
Món quà này là ta thay mặt cho toàn thể dân Biện Lương gửi tới cô.”
Nghe lời giải thích, ý định từ chối ban đầu của Thẩm Vân Huyên không khỏi lung lay.
Sau một chút do dự, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.
Thấy cô nhận lời, Kỷ Dận Hiên liền bảo Hứa Sâm: “Mang quà lên đi.”
“Vâng!”
Một lúc sau, Hứa Sâm và Lăng Kỳ cùng bước vào.
Hứa Sâm nâng một hộp trang điểm bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, rực rỡ sắc màu, cao đến năm tầng.