Nghe vậy, Thẩm Vân Huyên không khỏi khựng lại, trong mắt ánh lên vẻ đồng cảm.
Vị tướng quân này đang trong tình cảnh vô cùng khốn khổ.
Không những thiếu ăn thiếu uống, dường như còn bị nhiễm độc, vừa hạ trại đã bị dân chúng vây quanh đòi giúp đỡ, quả là tình thế thập phần bế tắc.
“Đi xem còn lại bao nhiêu lương thực, phát hết cho người dân đi.”
Lời vừa dứt thì Thẩm Vân Huyên ngớ người, Hứa Sâm cũng tái mặt, vội vàng can ngăn.
“Tướng quân, ngàn vạn lần không thể!”
Thân hình cao lớn của Hứa Sâm giờ đây lại run rẩy, nước mắt lưng tròng như một đứa trẻ.
“Tướng quân, dù tình hình hiện tại khó khăn, nhưng sao ngài lại có ý định từ bỏ sinh mệnh như vậy?”
“Nói bậy! Bản tướng quân nói đến chuyện từ bỏ sinh mệnh bao giờ?” Kỷ Dận Hiên khó hiểu trừng mắt nhìn Hứa Sâm.
Hứa Sâm vội vã lau nước mắt: “Tướng quân ra lệnh cho thuộc hạ chia hết lương thực cho dân chúng, vậy thì ngày sau ngài sẽ sống ra sao? Nạn hạn hán ở Biện Lương vẫn còn nghiêm trọng, thu hoạch chẳng được bao nhiêu…”
Kỷ Dận Hiên xoa thái dương, giơ tay ngăn Hứa Sâm nói tiếp rồi khẽ hắng giọng: “Trước mắt cần chia lương thực đều đặn cho mọi người.
Ta sẽ cấp cho ngươi mười ngàn lượng, hãy nhanh chóng ra chợ mua thêm lương thực.
Nếu ngươi về sớm thì bản tướng quân sẽ không phải chịu đói lâu.”
Một tiếng cười khẽ như gió lướt qua mặt nước vang lên.
Nghe đến đây, Thẩm Vân Huyên không nhịn được bật cười, tới khi bắt gặp ánh mắt Kỷ Dận Hiên nhìn sang thì cô liền che miệng, mặt hơi đỏ lên.
“Xin lỗi.” Thẩm Vân Huyên nói nhỏ, trong giọng cô có chút ngượng ngùng.
“Tôi không cố ý cười huynh đâu.”
Trong lòng cô thầm ngạc nhiên, dù gặp cảnh nguy nan trước mắt nhưng Kỷ Dận Hiên vẫn giữ được sự bình tĩnh, thậm chí còn đùa với Hứa Sâm.
Dù Hứa Sâm đứng thẳng người, nhưng dường như ánh mắt của hắn không thể xuyên qua khung cửa sổ thông giữa hai thời đại, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Thẩm Vân Huyên.
Nếu giờ Kỷ Dận Hiên mà nói chuyện với cô thì chắc chắn Hứa Sâm sẽ nghĩ tướng quân đang nói nhảm do bị nhiễm độc.
Tuy nhiên, Kỷ Dận Hiên hiểu rõ mình đang rất tỉnh táo, không hề nói năng lảm nhảm.
Nghe xong mệnh lệnh, Hứa Sâm lập tức cười gượng gạo, nỗi lo dường như dịu đi đôi chút.
Nhưng nghĩ đến việc mua lương thực, nét mặt hắn lại ủ rũ.
“Tướng quân, kho lương gần nhất là ở Lăng Dương, nhưng nơi đó cũng đang chịu nạn hạn hán, chắc chắn không có đủ lương thực để bán.
Khi chúng ta đi qua Hoài An và Khúc Tĩnh, giá lương thực ở đó đã cao đến mức đáng sợ, lại còn bị hạn chế số lượng mua, không cho mua nhiều.”