Ngăn này cũng toàn đồ ngọc, nửa bên ánh lên sắc tím huyền diệu, nửa còn lại là sắc đỏ quyến rũ.
Cô nhìn chăm chú vào ngăn thứ tư khá lâu, sau đó cẩn thận mở ngăn kéo cuối cùng.
Trong ngăn thứ năm, cô thấy một màu trắng ngà óng ánh, bởi bên trong chứa đầy những viên ngọc trai.
Viên ngọc lớn nhất có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu, viên nhỏ nhất thì chỉ cỡ hạt gạo.
Dù là viên lớn hay nhỏ, mỗi viên ngọc trai đều tròn đầy, sáng bóng, đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
Ngọc trai được phân chia thành từng kích cỡ, xếp ngay ngắn trong các hộp riêng, như thể để Thẩm Vân Huyên tùy ý ghép thành các món trang sức theo ý thích.
Thẩm Vân Huyên hít một hơi thật sâu, đôi mắt ngạc nhiên nhìn Kỷ Dận Hiên: “Đây chính là những ‘món quà nhỏ’ mà ngài nói sao?”
Kỷ Dận Hiên gật đầu chân thành: “Đúng vậy, chỉ là một số vật nho nhỏ thôi, tuy không quá xa hoa nhưng cũng coi như món đồ vui mắt.”
Hứa Sâm có vẻ lo lắng, sợ bị trách phạt, vội vàng giải thích: “Thưa tướng quân, do thời gian gấp gáp nên chúng ta chỉ kịp chuẩn bị một số quà tặng như vậy.
Mạt tướng đang huy động thêm người để mua sắm, chắc chắn những món tiếp theo sẽ cao cấp hơn.”
Kỷ Dận Hiên bình thản đáp: “Ừ, nhanh chóng lên.”
Trong lòng Thẩm Vân Huyên không khỏi băn khoăn: Nhanh chóng lên? Nhanh cái gì cơ? Những món đồ trước mắt này đã là vô cùng có giá trị rồi, vậy tiếp theo sẽ là gì nữa đây?
Dù không rành về trang sức nhưng cô vẫn nhận ra những món quà này rất quý giá.
Thế nhưng, trong mắt Kỷ Dận Hiên thì những thứ này chỉ là “món nho nhỏ” với chất lượng “tạm ổn”.
Cô thầm nghĩ, khoảng cách giữa một người bình thường và một vị tướng thật sự quá xa xôi!
Với gương mặt nghiêm túc, Thẩm Vân Huyên quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Kỷ Dận Hiên.
Nhưng trước khi cô kịp mở lời thì Kỷ Dận Hiên đã lên tiếng.
“Ta hiểu những băn khoăn của cô nương, chắc là cô nương nghĩ những vật này quý giá nên không muốn nhận.
“Ta không phủ nhận giá trị của những món đồ này, nhưng sự giúp đỡ của cô đối với chúng ta cũng là vô giá.”
“Biện Lương phải chịu hạn hán khắc nghiệt, thiếu nước thiếu lương thực, hàng ngày có biết bao nhiêu sinh mạng đang vật lộn để sinh tồn.
Dù cho những món đồ trang sức này có lấp lánh đến đâu thì chúng cũng không thể cứu sống những người dân đang ở bên bờ cái chết.” Thẩm Vân Huyên nhìn ánh mắt của Kỷ Dận Hiên, trong lòng thấy cảm động, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, ta nhận lấy thứ này.
Cảm ơn ngài, Kỷ tướng quân.”
Kỷ Dận Hiên thấy Thẩm Vân Huyên chịu nhận lấy trang sức thì trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.