Thẩm Vân Huyên nhẹ nhàng nhấc lên một chai nước suối nhãn xanh và một túi bánh mì đen vị chocolate, chạy nhanh đến bên cửa sổ.
Với động tác khéo léo, cô hất tay, để chai nước và bánh mì đáp nhẹ lên chiếc bàn trước mặt Kỷ Dận Hiến.
Cả hai nhìn không chớp mắt, quả nhiên chai nước suối cùng chiếc bánh mì rơi nhẹ nhàng xuống bàn.
Kỷ Dận Hiến cầm lấy chai nước, quan sát một lúc, hơi nhíu mày tò mò hỏi: "Đây là gì?"
"Đây là nước" Thẩm Vân Huyên mỉm cười đáp: "Nước suối tinh khiết đựng trong chai, chỉ cần vặn nắp là có thể uống được ngay."
Nghe vậy, Kỷ Dận Hiến cẩn thận mở nắp chai.
Bên trong là nước trong veo, không chút tạp chất, tỏa ra hương thơm thanh khiết dễ chịu.
Hắn lắc nhẹ chai, rồi nghiêng chai một chút, nếm thử một ngụm nhỏ.
Nước ngọt mát, làm dịu cổ họng, cảm giác không thua kém gì thứ trà thượng hạng mà hắn từng uống ở Thịnh Kinh.
Kỷ Dận Hiến nghĩ nếu có thể mua được một lượng lớn nước tinh khiết như vậy, dù không thể hoàn toàn giải quyết được nạn hạn hán ở Biện Lương, nhưng ít nhất cũng đủ cứu trợ cho những người dân đang khốn khổ.
Hắn nhẹ nhàng đặt chai nước xuống, ánh mắt kiên định, hai tay đan vào nhau, cúi người thật sâu trước Thẩm Vân Huyên.
"Biện Lương đã trải qua bốn năm hạn hán, đời sống người dân trở nên kiệt quệ, đói khát khắp nơi, dịch bệnh lan tràn.
Nay ta vừa đến vùng đất này, chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy thật sự thấy không đành lòng.
Mong cô nương nể tình, bán nước và lương thực cho ta để giải cứu tình cảnh này.
Ta xin lấy danh nghĩa toàn quân để cảm tạ tấm lòng nhân từ của cô nương!"
Hành động này của Kỷ Dận Hiến khiến Thẩm Vân Huyên ngạc nhiên, định mở miệng ngăn cản nhưng không kịp.
Kỷ Dận Hiến vừa dứt lời, Thẩm Vân Huyên không suy nghĩ thêm liền gật đầu đồng ý.
“Được thôi! Siêu thị của ta có đủ loại hàng hóa, bất kể ngài cần gì thì ta đều có thể cung cấp.
Nếu chưa tìm thấy món ngài cần thì ta cũng sẵn sàng đi đặt mua giúp ngài.” Thẩm Vân Huyên cố bắt chước giọng điệu của người xưa, còn dùng từ “ngài” để thể hiện sự tôn trọng.
Kỷ Dận Hiên cúi đầu một cách nghiêm trang, thành khẩn đáp: “Dận Hiên vô cùng cảm kích, cảm ơn cô nương.”
Thẩm Vân Huyên lắc đầu, mỉm cười: “Không cần khách sáo vậy đâu.
Ngài trả tiền, ta cung cấp hàng, đôi bên cùng có lợi, chẳng ai thiệt thòi.
Giờ ta sẽ đi lấy toàn bộ thực phẩm trong siêu thị.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đến các kệ hàng, khéo léo chọn những món thực phẩm rồi chất đầy vào giỏ, tất cả đều mang đến bên cửa sổ.