Sô pha mềm, người cũng vậy.Váy trên người bị cởi một nửa, cuộn lại trên eo, núm vú bị mút vào sáng bóng, ngay cả trên bụng cũng có dấu răng để lại, quần lót không biết bị vứt ở chỗ nào.
Đồng Niên Niên tóm chặt gối ôm trong tay, cắn chặt hàm răng, hai chân mở lớn, đầu nấm khổng lồ cọ sát dọc theo khe thịt nho nhỏ đang mấp máy, giống như lông chim khẽ vuốt qua nơi đó khiến cô ngứa ngáy tê dại.Trần Tinh xoa hạt châu nở to theo quy luật, nước tuôn ra như suối, quy đầu ướt đẫm, anh lẩm bẩm: "Sắp được rồi."Dứt lời không chờ Đồng Niên Niên nghe rõ, anh nhấc hai chân cô lên gấp ở bên người, ưỡn eo trầm xuống, côn thịt thô to chậm rãi tiến vào, bên trong chặt tới nỗi khiến anh khẽ rên một tiếng, "Ah ~ chặt quá."Cho dù làm mười mấy phút dạo đầu nhưng Đồng Niên Niên vẫn đau chảy nước mắt, không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng cô có cảm giác cây gậy thịt này lớn hơn rất nhiều?Có điều đau đớn cũng chỉ vài giây thôi.
Chờ tới khi Trần Tinh đưa hơn một nửa côn thịt vào rồi, cảm giác đau đớn giảm dần đi, Đồng Niên Niên từ từ nếm lại tư vị mất hồn năm đó, ngón chân cuộn tròn lại, chỉ muốn Trần Tinh động nhanh lên một chút.Côn thịt bị nước ấm chảy trong hang động bao vây, Trần Tinh biết ý bắt đầu di chuyển, anh nghiêng đầu hôn một bên đầu gối của Đồng Niên Niên, côn thịt thúc sâu một cái tới tận tử cung, khiến Đồng Niên Niên rên rỉ ra tiếng.Anh càng lúc càng nhấp nhanh, khiến Đồng Niên Niên càng lúc càng vui sướng, chẳng mấy chốc đã tiết ra sóng xuân thủy lớn.
Xuân thủy bị chặn ở trong bụng, bụng nhô cao lên, cô run rẩy đẩy vai anh, "Đi ra ngoài đi...!lớn quá."Hung khí chôn trong vách thịt cứng rắn như sắt, Trần Tinh hơi nâng eo lên, chưa rút ra hoàn toàn, một luồng dịch thể ướt át tranh nhau chảy ra, thịt trai mấp máy mút lấy quy đầu sưng tấy, không nỡ buông ra.“Chị xem, nó không cho tôi ra ngoài."Mặt Đồng Niên Niên không biết là bị tác động sinh đỏ mặt hay là xấu hổ, cô ôm lấy cổ Trần Tinh, cắn tai anh, "Câm miệng."Trần Tinh cười, giống như đùa dai lại cắm côn thịt vào Thủy Liên động, há mồm ngậm lấy môi Đồng Niên Niên, nuốt hết tất cả tiếng ưm a của cô vào trong bụng.Tiếng cơ thể va chạm lại vang lên, Trần Tinh nhào nặn một bên ngực, dán vào tai Đồng Niên Niên trêu chọc: "Mấy năm nay bé cưng ăn cái gì vậy, vì sao vú lại lớn hơn nhiều vậy hả?"Mềm giống như nước vậy, tiện tay sờ một cái cũng lắc lư ra gợn sóng.Bản lĩnh nói lời thô tục của anh tăng lên rồi, Đồng Niên Niên muốn phản bác nhưng không có sức lực.
Chân của cô vẫn còn treo trên vai anh, thịt trai trong mật huyệt bị kéo ra rồi lại cuộn vào, dâm thủy bắn tung tóe, ướt át hai bộ lông mu, còn có mấy sợi lông chọc vào trong, giữa lúc dây dưa có hơi đau nhưng lại khiến cô càng thêm sung sướng kẹp chặt hành lang!Trần Tinh bỗng cứng đờ, anh dừng động tác, ra sức nhào nặn mông cô rồi lại vỗ một cái, "Thả lỏng ra nào!"Đồng Niên Niên ngược lại càng kẹp chặt hơn, vách thịt thắt chặt lại gần như sắp kẹp vỡ túi trứng của Trần Tinh.Trần Tinh hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, anh ôm lấy cô, nhân lúc cô cao triều lần hai cắm vào, vừa sâu vừa hung ác, trong miệng còn nói: "Sao bé cưng lại không nghe lời như vậy?""Đừng đừng...!a ~" Đồng Niên Niên bị thúc tới nỗi phải cầu xin tha thứ, đôi mắt yếu mềm ướt át, nhìn hết sức đáng thương.
Cô sợ ngã, ôm chặt lấy Trần Tinh, cả người run rẩy, nhất là phần bụng dưới, nước tiết ra nhiều tới nỗi cô tưởng mình sắp tè ra.Phòng ở quá to quá rộng, tiếng rên rỉ của Đồng Niên Niên cứ hễ cao chút là có tiếng vọng lại như có như không, cô cảm thấy xấu hổ, cắn vai Trần Tinh, hai mắt khép hờ, giống như con mèo hư hỏng thỏa mãn.Trần Tinh bởi vì cô cắn mà hưng phấn hơn, thúc vào càng mạnh càng nhanh hơn, Đồng Niên Niên khóc hu hu, trên sàn gỗ trong tầm mắt toàn là vệt nước trắng đục.Đó là cô chảy ra nước ư?Xấu hổ quá!Đồng Niên Niên dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa, huyệt thịt vẫn còn tiếp nhận hành động đong đưa ra vào mãnh liệt của Trần Tinh, lúc cô tưởng rằng mình bị đâm thủng, dưới thân mềm nhũn cả rồi, mở mắt ra lần nữa thì hai người đã ở trên giường lớn trong phòng.Trong cơ thể vẫn là cự thú cương cứng.Đồng Niên Niên sinh lòng sợ hãi: "Trần Tinh...!đừng làm nữa… tôi sợ đấy..." Còn làm nữa thì sẽ hỏng mất."Đừng sợ." Trần Tinh gảy thịt trai nơi hai người giao hợp, mập mềm nhiều nước, "Bé cưng không thể không tin chính mình chứ!"Tạm rút côn thịt ra, anh lật người Đồng Niên Niên lại, đẩy hai mông cô ra, ngắm chuẩn rồi thúc vào tận cùng! Đồng Niên Niên bị đẩy dịch người về phía trước, chẳng mấy chốc lại bị kéo trở về...Một cuộc chiến mới mở ra, ngay cả cơ hội chạy trốn cô cũng không có.Ngay trước lúc Đồng Niên Niên cao triều lần ba, bất kể là sức lực hay tốc độ của Trần Tinh đều dũng mãnh hơn hai lần trước.Sức lực lớn tới nỗi hận không thể nhét cả túi trứng vào trong huyệt mềm lầy lội, côn thịt nóng và hung tợn như đao cắm sâu vào âm đạo, không hề có chút dịu dàng ngày thường.Đồng Niên Niên khóc tới nỗi khàn cả giọng, trên người lấm tấm vết tím đỏ, cô thấy hoa mắt, nhễ nhại mồ hôi, cả người run rẩy như vỏ trấu bị sàng, nức nở: "Trần Tinh, Trần Tinh..."Một bên tai Trần Tinh ù đi, anh gầm nhẹ một tiếng, cùng lúc mười ngón tay bấu chặt vòng eo mảnh khảnh của Đồng Niên Niên thì con cháu nóng bỏng cũng tuôn trào.Hôn nước mắt trên mặt Đồng Niên Niên, Trần Tinh ôm chặt cô, thở dài bằng giọng khàn thỏa mãn."Tôi ở đây."Đêm khuya, Đồng Niên Niên mở mắt ra theo thói quen.Bên cạnh có người.Cô tỉnh ba phần rồi, không hiểu sao lại nghĩ tới bình giữ nhiệt màu xanh ở phòng khách.Năm đó Trần Tinh không từ mà biệt, không phải cô không hiếu kỳ.Một người cất giấu bình giữ nhiệt cô tặng như châu báu, sao có thể tuyệt tình không nhắn nhủ gì rời đi như vậy?Nhưng Đồng Niên Niên biết, bây giờ không phải lúc bám lấy chuyện đó không buông.Đúng như câu "không dám đánh cược" của Trần Tinh, cô cũng không dám.
Bao nhiêu năm không gặp rồi, cho dù đã xác nhận là thích nhau nhưng tuyệt nhiên cũng không dám liều lĩnh đi vạch trần vết sẹo năm xưa.Chuyện của quá khứ có thể để sau này nói, trước mắt phải sống tốt cuộc sống hiện tại đã.Hiện tại quan hệ của cô và Trần Tinh chỉ là nhìn như bền vững như sắt như đồng thôi, dẫu sao hai người bọn họ mới gặp lại không lâu, quan hệ tất nhiên không thể hình dung là "không thể phá vỡ" như bảy năm trước, thậm chí còn có thể nói là "lung lay sắp đổ", một cơn gió vô tình thổi qua cũng có thể thổi ngã tất cả những con bọ cánh cứng.Hơn nữa, bảy năm trước không thể phá vỡ,không phải cũng chia tay sao?Cô tin rằng Trần Tinh cũng nghĩ vậy.
Nếu như cô nhắc lại chuyện quá khứ ở bước ngoặt này, không đáng cũng không cần thiết.Tương lai còn dài, cô còn nhiều thời gian.Đồng Niên Niên suy nghĩ lung tung một hồi, cơn buồn ngủ lại ùa tới.Cô nhích lại gần lồng ngực Trần Tinh, cảm thấy anh thu khuỷu tay lại theo bản năng, lặng lẽ cong khóe môi.Thật tốt, không còn phải chịu bất kỳ tác dụng phụ nào của thuốc ngủ nữa, giấc ngủ ngon cuối cùng cũng trở về rồi..