Cùng trong sáng hôm đó ở căn hộ của gã Mạnh.
Tiếng chuông cửa ấn dồn dập gấp gáp, khi cánh cửa vừa hé mở từ bên trong, Ngọc Yến đã sồng sộc lao vào, lòng đầy oán khí, lửa giận phừng phừng toả ra như muốn thiêu cháy nơi đây.
- Chiến dịch truyền thông của anh hiệu quả quá nhỉ?
Ả vứt túi xách lên ghế sofa, khoanh tay móc mỉa gã Mạnh.
Mạnh đóng chặt cửa, quay người trở lại phòng khách căn hộ của gã, hai tay chống nạnh ngang hông, nhếch môi méo mặt vẻ không tin nổi.
- Cô còn dám nói ra những lời này trước mặt tôi sao?
Gã gằn giọng lên, sau nó cáu tiết phun ra tiếp một tràng dài:
- Hình ảnh là cô mang đến cho tôi, còn nói như đinh đóng cột chuyện này sẽ hạ bệ được Minh Hà.
Kết quả sao hả? Cô không những không tán tĩnh được chủ tịch Hưng như mong muốn, ngược lại còn bị Minh Hà hớt tay trên.
Nếu tôi biết cùng Minh Hà vào khách sạn hôm ấy còn có Phan Trọng Hưng, có cho tôi 10 lá gan cũng không dám bày ra trò này, biết chưa hả?
- Aaa… điên lên mất!
Ngọc Yến sôi hết cả máu, đỏ mặt tía tai hét lên.
Ả hậm hực nói tiếp:
- Tên paparazi tôi thuê hôm ấy rõ ràng bảo chỉ chụp được mỗi ảnh Minh Hà ra vào khách sạn kia mà.
Mạnh đưa một tay ôm cái đầu trọc lóc của gã, hơi thở dồn dập như muốn tống nhanh cơn bực tức ra ngoài, cau mày gầm lên:
- Mẹ nó, cô ngu lắm! Tôi còn lạ gì bọn chó săn ảnh đó, chúng nó bảo chụp được hình của doanh nhân lớn để không bán được cho cô à? Cô bị lừa rồi!
Ngọc Yến cắn môi, hận đến suýt lộn cả mề.
Tại sao Minh Hà lại may mắn đến như vậy? Có gia đình bề thế, nổi tiếng khi chỉ mới 19 tuổi hơn, sau 5 năm đã là ca sĩ hạng A đắt show bậc nhất nhì showbiz.
Nếu để yên cho cô ta thuận lợi trở mình qua scandal này, nói không chừng sau khi bộ phim “Hẹn hò với Boss hung dữ” được công chiếu, cô ta sẽ còn tiến xa hơn trong lĩnh vực điện ảnh.
Có khi còn thăng hạng thành siêu sao hạng S vô cùng danh giá.
Thử kiếm mỏi mắt trong cả cái showbiz Việt, chỉ đếm được mấy người trên đầu ngón tay là đạt tới danh vị đỉnh của kim tự tháp này.
Cơn bất an dâng lên như sóng thần cuồn cuộn, Ngọc Yến cảm thấy tương lai mù mịt.
Về sau có thể sống yên ổn mà không bị Minh Hà chà đạp dưới chân, dồn vào đường cùng hay sao?
Vành mắt ả ngân ngấn một tầng nước, hai tay thả lỏng chồm đến níu lấy tên Mạnh phía trước, hạ giọng thiết tha:
- Anh Mạnh, anh có thể giúp em thêm một lần này nữa được không? Loại bùa phép của Xiêm La mà anh đã giúp Hồng Diễm thỉnh về, lần này anh giới thiệu thầy pháp ấy cho em đi! Em hứa sẽ không bao giờ quên ơn anh đâu.
Kể cả về sau, khi em thành công nổi tiếng, chỉ cần bất cứ khi nào anh muốn “vui vẻ”, em đều sẽ ngoan ngoãn “cuồng nhiệt” cùng anh.
Bệnh viện quốc tế CT, vừa bước đến trước cửa phòng bệnh của Minh Thy, Minh Hà đã nghe giọng mẹ của mình không lớn không nhỏ vọng ra:
- Ca VIP hôm trước sức khoẻ đã ổn định trở lại.
Phó giám đốc Thức và con trai ông ta được cả ngành khen ngợi tung hô.
Chủ tịch KC còn đích thân đề bạt ông ta vào vị trí giám đốc bệnh viện ở nhiệm kỳ mới với ban quản trị.
Con xem đã bỏ lỡ một cơ hội tốt đến nhường nào.
Minh Thy đang loay hoay thu dọn một số sách vở Y khoa mà cô đã đọc để giết thời gian trong lúc nằm viện, lạnh nhạt trả lời:
- Hôm ấy có bệnh nhân cấp cứu đang nguy kịch, chú ấy lại là ba của bạn học con và Minh Hà, may mà đã kịp thời cứu được chú, nếu không con sẽ ân hận cả đời.
Nhắc lại chuyện này, bà Ngọc không khỏi bực dọc, đanh giọng mắng tiếp:
- Con có biết vì chuyện đó mà con đã suýt nhận kỷ luật không hả? Nếu không phải vì nể nang địa vị của bố con, e là giờ này con đã phải đóng gói hành lý, về một vùng thâm sơn cùng cốc nào đó để công tác rồi đấy.
Mẹ muốn nhắc nhở con, về sau với những ca VIP phải chú ý một chút, bằng mọi giá phải tranh chữa trị cho bằng được.
Xét về năng lực chuyên môn, con trai phó giám đốc Thức còn phải xếp sau con mấy bậc.
Không thể để bọn họ vượt qua, lên mặt với chúng ta.
Con rõ chưa?
Minh Thy không buồn ngẩng mặt, thờ ơ đáp lời:
- Khi quyết định mổ cho bệnh nhân, con đã chuẩn bị tâm lý sẽ nhận mọi khiển trách.
Con thà bị điều về vùng biên giới hải đảo công tác, còn hơn làm việc ở môi trường chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu.
Bác sĩ là để cứu người, không phải để giành lấy những thứ danh tiếng nhạt nhẽo, vô vị kia.
Bà Ngọc phát sửng sốt, huyệt thái dương nhói lên, nơi ấn đường đã xuất hiện mấy nếp nhăn cau có, không chút hài lòng bà lớn giọng:
- Minh Thy… Từ bao giờ con lại có cái kiểu thái độ như thế với mẹ?
Trong mắt bà, Minh Thy từ bé đến nay luôn là một đứa trẻ nghe lời, một đứa con hoàn hảo, bà bảo A thì cấm có là B.
Tại sao bây giờ con bé lại cả gan trả treo bà bằng những lời lẽ chói tai như thế? Bà Ngọc nặng nề nói bồi vào:
- Có phải con học theo cái thói hư hỏng của em gái con? Đã biết chống đối và bật lại mẹ như thế này đúng không?
Minh Hà đứng bên ngoài nghe đến tên mình thì giật nảy run lên.
Bên trong mẹ cô tức giận tiếp tục nói:
- Con nhìn xem hậu quả của việc không nghe lời bố mẹ của nó là gì? Dăm hôm bảy bữa lại xuất hiện tai tiếng trên mặt báo.
Các con thừa biết ngành của bố rất sợ đụng phải những thứ chuyện thị phi.
Mẹ chỉ mong sao các con yên ổn làm một công việc cao quý, rồi thuận lợi gả vào một gia đình xứng tầm.
Có như thế quyền chức của bố con mới càng vững mạnh hơn.
Nhưng em con đã nằng nặc làm theo ý của nó, khiến bố mẹ đau lòng đến sinh bệnh, bây giờ đến cả con cũng muốn sinh sự ư?
Minh Thy nhét xong đống sách vào vali, mạnh tay kéo khoá, sau đó xoay người đối diện mẹ của mình, kiên định nói:
- Vào sáng sớm hôm nay đã có bài báo minh oan cho em gái con, Minh Hà không phải là người hư hỏng.
Con tin tưởng em ấy! Em ấy không có lỗi.
Chính mẹ mới là người có lỗi với bọn con.
Nếu bố mẹ ngay từ đầu ra mặt ủng hộ Minh Hà theo đuổi ước mơ.
Chỉ cần trong giới giải trí ngầm biết Minh Hà là con gái của một cán bộ cấp cao, còn có người dám chèn ép, hãm hại em ấy suốt bao năm qua sao? Minh Hà đã chịu quá nhiều khổ sở rồi, xin mẹ đừng lôi em ấy vào chuyện của con.
Quyết định phẫu thuật ngay tại phòng cấp cứu cho bệnh nhân, tự con sẽ chịu trách nhiệm trước ban giám đốc bệnh viện.
Bà Ngọc ong đầu choáng váng, toàn thân như chực ngã quỵ xuống.
Lời lẽ trong cuống họng nhất thời bị nghẹn ứ đi, không thể thốt ra thêm một câu chữ nào được nữa.
- Con xin phép đi trước đây, con còn có lịch đến cơ quan công an giải quyết một số vấn đề.
Minh Thy dứt khoát kéo vali, sau hai bước như là nhớ ra thêm chuyện gì đó, cô khựng lại, đầu không ngoảnh lại mà nói:
- Còn một chuyện nữa.
Sở thích của con, công việc của con, từ bé đến nay đều đã nghe theo sự sắp xếp của mẹ, xem như là hoàn thành tâm nguyện và thể diện vẻ vang mà mẹ muốn, con không muốn đem ra để trách cứ gì thêm.
Nhưng về chuyện tình cảm và hôn nhân của con, bố mẹ đừng phí công sức lựa chọn nữa, vì con đều sẽ từ chối.
Con đã có người mình thích, từ rất lâu rồi.
Dứt lời, Minh Thy thật sự bỏ đi, để lại mẹ cô một mình ngồi phịch xuống giường bệnh đờ đẫn ngấn lệ.
Một người phụ nữ đầy tự tôn như bà chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt kể cả khi không ở cạnh chồng trong nhiều tháng liền.
Vậy mà bây giờ lại khóc vì những điều này sao?
Bà Trương Mỹ Ngọc là một người phụ nữ có xuất thân chính gốc từ thủ đô Long Biên.
Sinh ra trong một gia đình có công với cách mạng, từ bé bà luôn được giáo dục theo kiểu cách truyền thống nho nhã.
Ông ngoại của Minh Hà và Minh Thy từng có mối giao tình thời chiến khắn khít với ông nội của hai cô.
Hồi còn ở trong đơn vị chống giặc, hai người đồng đội cùng vào sinh ra tử đã lập lời thề một khi đất nước được thống nhất, nếu cả hai sau đó đều lấy vợ sinh con khác giới tính, thì phải cho bọn chúng lấy nhau, kết tình thông gia bền chặt.
Chiến tranh qua đi, hoà bình được thiết lập, dần dần mọi thứ đều diễn ra thuận theo lời hứa năm xưa.
Bố của bà Ngọc về sau được thăng quân hàm lên đến cấp Đại Tướng tối cao, còn bố chồng bà cũng lẫm liệt không kém ở cấp sĩ quan Thượng Tướng.
Ngày bà Ngọc lên xe hoa, cũng là lần đầu tiên bà được nhìn thấy mặt chồng bà, tức ông Tô Minh - bố của Minh Hà và Minh Thy bây giờ.
Cuộc đời bà Ngọc thời thiếu nữ trôi qua bình lặng trong chốn khuê phòng nơi thủ đô có bề dày ngàn năm văn hoá.
Bà đúng giờ đến trường, đúng giờ về nhà, quanh năm chỉ biết học hành và tập làm các công việc nữ công gia chánh của người phụ nữ chuẩn mực, như là nấu mâm cỗ cúng gia tiên, cắm hoa hay thêu thùa.
Sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, bà liền được bố gả đi, yên ổn trở thành một người vợ hội đủ phẩm chất cổ truyền đáng quý.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ nối tiếp rồi lại nối tiếp, bà như một cỗ máy được lập trình sẵn, cứ thế nuôi dạy hai cô con gái sinh đôi trở thành bản sao của chính mình.
Nhưng người tính vốn không bằng trời tính, một trong hai đứa con gái lại thích làm những chuyện trái ý bà.
Bà đương nhiên đã từng đấu tranh tư tưởng giữa việc ngăn cấm hay cởi mở với Minh Hà.
Nhưng rốt cuộc, một người phụ nữ đậm tư tưởng truyền thống danh giá như bà, nhất thời chưa thể nào xoá bỏ được ác cảm mà chấp nhận chuyện con gái bỏ ngang đại học, quần áo loè loẹt xuất hiện trước ống kính để ca hát, diễn xuất.
Nhưng hôm nay, đến cả cô con gái còn lại mà bà đã dồn tất cả kỳ vọng vào cũng vùng lên chống đối bà.
Trái tim bà đau thắt tột cùng.
Bà đã sai ngay từ đầu rồi sao?
Trải qua ngần ấy năm, ngẫm lại bà cũng không hiểu rõ thứ tình yêu nam nữ có cảm giác thế nào?
Bà cưới một người đàn ông ngay cả mặt mũi anh ta ra sao cũng không hề biết trước.
Quanh năm suốt tháng chồng bà luôn bận rộn với những cuộc họp ban ngành, những chuyến công tác trong và ngoài nước liên miên, những buổi tiệc tùng xã giao cùng giới doanh nhân, tài phiệt.
Lòng bà theo đó cũng trở nên sắt đá, tâm tư của các con gái ra sao cũng không hề cảm nhận được.
Giây phút nghe Minh Hà khóc lóc nói cần mẹ ở phía sau, nghe Minh Thy dõng dạc nói đã có người mà con bé thích.
Bà như bị xiên một mũi kiếm chí mạng.
Cuộc đời bà hoá ra đã quá vô vị, bây giờ còn muốn kéo theo hai cô con gái diễn lại cái vòng lặp luẩn quẩn ấy hay sao?
Cơn hổ thẹn tràn ra xâm chiếm toàn bộ lý trí bà.
Bà muốn đuổi theo Minh Thy nhưng không hiểu sao thân thể như đeo xiềng xích, cứ ngồi thất thần ra đấy chảy dài hai hàng nước mắt.
Minh Thy vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã chạm mặt Minh Hà, nhìn thấy em gái cũng không còn giữ được bình tĩnh, trên hai gò má vì rơi lệ đã ướt đẫm.
- Chị… - Minh Hà thút thít gọi.
Minh Thy bước đến gần, đưa tay quệt nước mắt cho em gái, mỉm cười dịu giọng:
- Giữ hình tượng ngôi sao một chút nào, ngoan đừng khóc nữa, cùng chị đi thăm chú Trường với nhỏ Xuân!
Minh Hà gật đầu như gà mổ thóc, trên môi hạnh phúc nở nụ cười, sau đó nhanh nhẹn giúp chị gái kéo vali cùng sóng bước rời đi.