Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Tiệc kết thúc hầu như không có vấn đề gì. Chu thái hậu thậm chí còn khen ngợi Hiền phi. Thục phi vẫn bảo trì trầm mặc, nhìn không ra nàng trong lòng suy nghĩ gì. Các phi tần khác nhìn Hiền phi đều được Hoàng thượng gọi đến ban thưởng rượu, trên mặt có cực kỳ hâm mộ cùng đố kị, nhưng cũng không có gây sóng gió.

Nhìn theo Thịnh Lẫm đế đế ôm lấy hiền phi, cấm vệ quân bao quanh Hiền phi đi đến Nam Huân điện. Đường Trì xoay người trở về Vị Ương cung, tối nay không phải ca trực của hắn.

Nhìn Thoán ngồi giữa hậu cung tần phi, mặc kệ hắn có thích nữ tử đó hay không, Đường Trì vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Tính tính ngày, ngày mốt chính là ngày luân hưu của hắn, ra cung một chút. Hắn lại một lần nữa quyết định. Luân hưu trước kia hắn chưa từng nghỉ ngơi, đều dùng để làm bạn hoàng đế. Lần này, hắn thật tình muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

“Đường đại nhân, thỉnh đi thong thả.” Phía sau có thanh âm nữ tử gọi hắn. Là ai?

Quay lại đầu, vội vàng khom mình hành lễ, “Thần Đường Trì bái kiến Thục phi nương nương.” Nàng gọi ta làm gì? Trong lòng lộ vẻ nghi hoặc.

“Đường đại nhân thỉnh mau miễn lễ, bản cung không dám nhận.” Thục phi Chu Thục Vân không nhân thi lễ của Đường Trì, vén áo thi lễ.

“Không biết nương nương có gì phân phó?” Cẩn thận hỏi.

Thục phi trầm mặc , trong chốc lát đi tới một khoảng cách nhất định trước Đường Trì, đi vào “Tịnh tâm trì”cách Vị Ương cung không xa thì dừng lại cước bộ.

Sâu kín, nàng mở miệng, “Ở trong mắt Đường đại nhân, bản cung nhất định là một nữ nhân xấu xa đúng không? Một lòng muốn làm hoàng hậu, ỷ vào chỗ dựa Chu thái hậu cùng ông nội Thừa tướng, được Hoàng Thượng tuyển làm Thục phi. Kỳ thật, ai cũng đều biết Hoàng Thượng không muốn cho ta tiến cung.”

“… Thục phi nương nương lo nhiều rồi.”

Trên mặt mơ hồ mang theo chút bi thương, lắc đầu, “Bản cung…, ta cũng không lo nhiều. Ta ở trong cung này, sớm hay muộn sẽ có một ngày bị Hoàng Thượng lấy cớ bỏ. Có lẽ là ba thước bạch lăng (ba thước vải trắng, ý nói ban cho treo cổ), cũng có thể là chẫm tửu nhất hồ (một chén rượu độc).”

Ngươi nếu biết rõ phải chết, vì cái gì còn muốn tiến cung?

“Ta… năm nay mới mười sáu tuổi. Từ nhỏ ông nội Thừa tướng cùng cha mẹ liền nói cho ta biết, ngươi trưởng thành là phải tiến cung, bất cứ việc gì cũng không được làm mất nghi thái. Buồn cười ta sinh ra chính là một quân cờ, củng cố thêm thực lực Chu gia. Muốn chạy trốn đều trốn không thoát! Khi ông nội bảo ta tiến cung diện thánh, ta từng trốn nhà đi một lần. Bởi vì ta biết vận mệnh tương lai tiến cung là như thế nào, ai cũng biết vận mệnh nữ tử trong cung rất bi thảm, ta không muốn vào cung a.” Nhìn trăng sáng trong ao, bi ai sâu đậm kia thật không tương xứng với một nữ tử mười sau tuổi.

Nguyên lai Thục phi là nữ tử như thế này, một nữ tử không thể thay đổi vận mệnh của mình. Đường Trì không nói, cũng không biết nên nói như thế nào, hắn trừ bỏ đồng tình cái gì cũng không thể làm được. Tự nhiên,ác cảm đối Chu Thục Vân trong lòng hắn giảm đi không ít.

“Nhưng, khi ta thấy… nam nhân đó.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thục phi xuất hiện biểu tình giống như mộng ảo, “Ta cho tới bây giờ đều chưa gặp qua người nào như hắn. Khi hắn từ xa đi tới, như là thiên nhân từ thiên đình mới hạ phàm, xuất trần bất nhiễm. Hắn ngồi ở chỗ kia, khiến cho chung quanh tất cả đều lạnh nhạt thất sắc, không có bất luận kẻ nào, vật nào có thể sánh bằng hắn. Khi ánh mắt hắn nhìn về phía ta, ta tưởng như tim mình ngừng đập, khi hắn đối ta lộ ra một nụ cười thản nhiên, ta nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là phản bội gia tộc!”

Ta vì cái gì lại cùng nàng có cùng loại cảm giác? Ta đối Thoán… , nàng đối Thoán…

“Khi ta biết hắn phong ta làm Thục phi, lần đầu tiên ta cảm thấy được vào cung là điều hạnh phúc. Đêm đó, hắn đến đây…, hắn cho ta biết cái gì là hỗn loạn thống khổ ngọt ngào. Sau đó hắn đi rồi, không còn tới nữa…” Có gì đó trong suốt hiện ra ở khóe mắt, chảy xuống.

Ngươi vì cái gì phải nói chuyện này với ta? Ngươi hy vọng ta làm gì cho ngươi sao?

Thật lâu, Thục phi lấy ra khăn lụa chấm chấm khóe mắt, quay đầu nhìn về Đường Trì đứng phía xa, mặt mang ngượng ngập nói: “Thực xin lỗi, đã cản đường Đường đại nhân. Bởi vì ta ở trong cung thân phận nhỏ bé, tri tâm cũng không có người để nói. Vốn chỉ là muốn hỏi một chút tình hình Hoàng Thượng gần đây, kết quả…”

“Ngươi có thể đem những lời hiện tại nói cho Hoàng Thượng nghe, có lẽ ngài sẽ thay đổi ấn tượng về ngươi.” Đường Trì thành khẩn nói.

Nhẹ nhàng thở dài, “Ta ngay cả đến bên Hoàng Thượng cũng không được, làm sao nói ra tâm sự. Ha hả, ta đã biết tương lai mình như thế nào, cho nên ta cũng không trông mong gì. Chỉ cần hắn ổn là tốt rồi.” Vẻ mặt hết hy vọng, trên mặt nữ hài tử mười sáu tuổi xuất hiện biểu tình hết thảy hết hy vọng.

Đau lòng giống nhau, khiến cho Đường Trì thốt ra: “Ta có thể giúp ngươi!”

“Ngươi nói cái gì? Đường đại nhân!” Trên mặt nữ hài tử xuất hiện ánh sáng hy vọng.

Đường Trì không đành lòng, “Ta có lẽ có thể giúp ngươi tiếp cận Hoàng Thượng, cho ngươi có cơ hội cùng hắn nói tâm sự. Cũng… chỉ là như vậy mà thôi.”

“Thần thiếp bái tạ Đường đại nhân!” Thục phi bái hạ thân “Nếu như Chu Thục Vân ta có ngày ngầng cao đầu, nhất định không quên ân tương trợ hôm nay của Đường đại nhân!”

“Thục phi nương nương thỉnh mau đứng lên, thỉnh không cần nói như vậy, ta chỉ muốn…” Ta chỉ là không muốn nhìn ngươi thống khổ giống ta mà thôi. Ngươi là nữ nhân, ngươi còn có cơ hội tiếp cận hắn, còn ta… !

Thục phi vì không muốn để người khác hoài nghi, sớm rời đi. Lưu lại Đường Trì một mình, nhìn ánh trăng sáng trong nước ao, cảm xúc trào lên không thôi.

Ta là không phải thực ngốc? Sau một lúc lâu, khóe miệng Đường Trì lộ ra nụ cười tự giễu.

Ngày kế, lâm triều xong. Trong ngự thư phòng.

Nắm bút son, cố ý vô tình nhắc tới, “Hôm qua, Chu thái hậu cùng Thục phi tựa hồ không có động tĩnh gì.”

Thịnh Lẫm đế đang ở sau long án phê duyệt tấu chương, “Trẫm cũng thấy kỳ quái. Ngươi nhìn ra cái gì?”

“Không có. Thần nhìn không ra thái hậu cùng chư vị tần phi trong lòng suy nghĩ gì.” Buông bút son, Đường Trì đáp.

Hoàng đế nghe chỉ nở nụ cười, “Lòng của nữ nhân thâm sâu như đáy biển, muốn nhìn ra cũng khó đó! Các nàng có thể chịu đựng được, trẫm lại không thể kiên trì.”

Buông tấu chương bưng chung trà trên long án lên, nhấc chén, biểu tình không vui nói: “Hiền phi cũng không biết muốn làm gì, mấy ngày này càng ngày càng thích ăn mặc, vị son phấn trên người càng lúc càng nồng, thanh tao lúc trước không biết biến đi nơi nào rồi! Đường Trì, tối nay trẫm tới chỗ ngươi được không?”

Đang suy nghĩ kia hiền phi vi hoàng đế mà trang điểm lại bị sinh ghét, tương lai thất sủng cũng không biết khi nào, đột nhiên nghe được Thoán nói tối nay muốn tới chỗ hắn, mạch Đường Trì bắt đầu đập bất quy tắc. Hắn lại nhớ lại buổi tối kia…

“Đường Trì! Ngươi có nghe trẫm nói không?” Hoàng đế giận.

“Thần đang nghe. Thần lo lắng an bài tuần cung, tối nay vừa lúc đến phiên thần trực đêm.” May mắn có cớ như vậy.

“Phải không? Quên đi. Tối nay tùy tiện tìm tần phi hầu hạ là được.” Thịnh Lẫm đế cũng không yêu cầu nhiều hơn. Dù sao người có thể hầu hạ hắn rất nhiều, trong đó thì sẽ có một hai nữ tử không nặng mùi phấn.”Đường Trì, trẫm đã nói qua nhiều lần với ngươi, ngươi ở trước mặt trẫm không cần nhiều lễ tiết như vậy.”

“Tạ ơn bệ hạ. Ta về sau sẽ nhớ kỹ điểm này.” Tự hỏi một phen xong, “Bệ hạ, xin thứ cho ta thất lễ. Có lẽ ngài có thể đến chỗ Thục phi, đầu tiên có thể khiến đám người thái hậu an tâm, thứ hai…”

“Thứ hai như thế nào?”

“Thứ hai, ta cảm thấy Thục phi kia không giống như là nữ tử hung phủ thâm trầm (bụng dạ thâm sâu), ngược lại ta thấy ánh mắt nàng nhìn Hoàng Thường, có vẻ thập phần đau thương mà lại hàm chứa khát cầu. Có lẽ nàng đối Thánh Thượng…”

“Nói.”

“Thục phi nương nương nàng đối ngài có lẽ là một mảnh tâm ý. Tuy nói Thục phi chính là cháu gái Chu Thừa tướng, người của Chu gia, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là nữ tử mười sáu tuổi, tâm cơ có được bao nhiêu. Ta nghĩ, nàng ở giữa Chu Thừa tướng cùng bệ hạ nhất định chịu bội phần giày vò. Nghĩ đến nữ tử bình thường hầu hạ bên ngài, lại bởi vì thân thế mà bị ngài cự tuyệt. Này đối với một người đã trao cả trái tim cho ngài mà nói, là thập phần thống khổ.” Nhịn không được nghĩ, nếu ngươi biết ta là ca ca nghiệt chủng mà ngươi nói kia, ngươi sẽ đối ta như thế nào?

“Sao ngươi biết nàng đối trẫm là loại tình cảm nào?” Căn bản không thèm để ý Thục phi có tâm ý thật sự với hắn hay không, cầm lấy một quyển tấu chương, Thịnh Lẫm đế thuận miệng hỏi.

Bởi vì ta cũng… , cho nên ta biết. “Bởi vì ta cũng có ý trung nhân, cho nên có thể nhìn ra cảm tình Thục phi đối với ngài.” Từng câu từng chữ thật cẩn thận nói ra.

“Úc? Trẫm sao lại không biết ngươi đã thích nữ tử? Nàng là ai? Thiên kim nhà đại thần nào? Người ở quê ngươi sao?” Còn hơn chuyện Thục phi yêu mình, Hoàng Thượng đối chuyện thị vệ của mình có vợ quan tâm hơn.

Lắc đầu, vô thức nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên án thư “Ta không xứng với người đó. Ta chỉ có thể yên lặng nhìn người đó, yên lặng thích người đó, vĩnh viễn cũng không có cơ hội nói ra, cũng không thể cho người đó biết.”

Nhíu mày “Là người nào mà lại khiến thị trung lang của trẫm nói là không xứng! Ngươi nói cho trẫm biết nàng là ai? Cho dù nàng là công chúa, trẫm cũng gả cho ngươi!” Đường Trì coi trọng vị công chúa ấy? Đức Chân? Thanh Ngọc? An Bình?

Bật cười ra tiếng, “Ha hả, tạ ơn bệ hạ ân điển. Đáng tiếc, người trong lòng ta không phải công chúa, mà là hữu phụ chi phu (ý nói đã có gia đình). Cho nên, ta vĩnh viễn cũng không thể có được người đó. Không dám cũng không thể!”

“Hữu phu chi phụ? Ngươi không phải đã nhằm trúng phi tử nào của trẫm đấy chứ?” Hay là ngươi nhìn trúng vợ người khác trong phủ?

“Bệ hạ! Ta nào dám có ý nghĩ đó!” Ta cần phi tử của ngươi làm gì? Ta hận không thể khiến các nàng toàn bộ biến mất! Đường Trì bị ý nghĩ của chính mình làm kinh sợ, ta làm sao vậy? Tại sao lại trở nên ác độc như thế?

“Vậy ngươi chỉ tơ vương trong lòng, không hành động gì sao?” Như vậy tốt nhất, miễn cho ngươi vì một nữ tử mà nói đến chuyện rời bỏ trẫm! Nếu là công chúa, còn có thể mượn cớ các nàng giữ ngươi, nếu là nữ tử dân gian, khó cấm ngươi không muốn cùng nàng nam canh nữ chức (chồng cày ruộng vợ dệt vải), bỏ lại trẫm mà đi vô tung vô ảnh.

“… Đúng là ta cũng chỉ có thể như thế. Bất quá, cho dù như thế, vì người đó, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm, cho dù là vì người đó mà hiến dâng sinh mạng…” Sợ hãi bị nhìn thấu, không dám đem ánh mắt nhìn về phía mắt người nọ, đành phải ngóng nhìn bàn tay hắn đặt ở trên long án nói ra tình cảm giấu trong lòng của mình.

Cái gì! Thịnh Lẫm đế mất hứng. Ngươi vì nàng có thể hi sinh tính mệnh, trẫm thì sao?! Ngươi ném trẫm đi đâu rồi?! “Ba!” một tiếng khép lại tấu chương, lạnh giọng hỏi: “Trẫm hỏi ngươi, nếu người trong lòng ngươi muốn ngươi phản bội trẫm, ngươi sẽ làm như thế nào? Nếu trẫm cùng nàng gặp hoạn nạn, ngươi sẽ cứu ai trước?” Hoàng đế trước mặt tâm phúc lộ ra tính tình hờn dỗi của tiểu hài tử.

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Đường Trì sửng sốt. Điều này ta phải trả lời thế nào? Ngươi cùng người đó chính là một người a, ta cần gì lựa chọn. Nhưng không thể trả lời đương kim Thánh Thượng như vậy a, làm sao bây giờ?

”Chỉ cần ta còn có tâm, ta tuyệt đối sẽ không phản bội bệ hạ. Nếu ngài gặp nguy hiểm, chỉ cần ta còn có mệnh, ta nhất định sẽ đi cứu ngài.”

Từ trên giường khoác áo đứng dậy, đi đến cửa sổ phía trước đẩy khung cửa nhìn ra phía bầu trời đêm, từ khi hắn nghe Đường Trì nói ra đáp án này xong, trong lòng liền một mực niệm đi niệm lại câu trả lời này. Càng niệm tâm càng nhận ra trong lời nói này có gì đó rất quan trọng chỉ có điều hắn nhìn mãi không ra.

Đường Trì… Đường Trì! Ngươi là người trên trời phái xuống giúp trẫm, hay là công cụ diệt trẫm. Vì cái gì trẫm nhìn không ra tâm ý chân chính của ngươi ở đâu? Ngươi vì sao lại đối trẫm máu chảy đầu rơi không tiếc như thế? Ngươi một… không cầu quan vị, hai không cầu tài lộc, ba không cầu danh lợi, ngươi đứng ở bên người trẫm rốt cuộc vì cái gì? Trẫm thật sự có thể tin tưởng ngươi sao?

Nếu lời hắn nói là thật, như vậy trẫm không hề nghi ngờ là đã có một trợ thủ đắc lực cùng nơi phóng túng (thả lỏng). Nhưng nếu như hắn có khuôn mặt khác giấu sau vẻ thuần hậu kia, như vậy chẳng khác gì là cất một con rắn độc bên người chỉ chờ khi trẫm say ngủ sẽ cắn.

Ngươi là loại người nào? Đường Trì.

Ngươi vì sao phải đề cử Thục phi? Nàng thật sự là một nữ tử đơn thuần như lời ngươi? Nghĩ vậy, Thịnh Lẫm đế xoay người nhìn về phía Thục phi mặt mày xấu hổ đang từ trên giường đứng dậy.

Nếu Đường Trì là người của các ngươi, trẫm thật muốn xem ngươi cùng hắn có thể diễn kịch đến mức nào! Nghĩ như vậy, trên mặt Thoán dần hiện ra một nụ cười ôn nhu đi đến bên cạnh tiểu mỹ nhân nói: “Thục Vân, vì sao không ngủ thêm chút nữa? Là trẫm làm nàng tỉnh sao?”

“Hoàng Thượng, ngài không làm ồn Vân nhi, là Vân nhi muốn cùng ngài ngắm trăng.” Khoác áo, đi tới cửa sổ phía trước, đứng ở phía sau hoàng đế, sâu kín, “Vân nhi không nghĩ ngài sẽ đến đây, Vân nhi nghĩ ngài chán ghét người của Chu gia. Rất sợ hãi đây chỉ là trong mộng, trong mộng ngài đứng ở cửa sổ trong điện thần thiếp thưởng trăng. Nếu đây là mộng, Vân nhi hy vọng có thể cùng ngài thưởng thức đêm trăng phong tình.”

“Ngốc Vân nhi, ” mỉm cười, đem nữ tử chực khóc kéo vào trong lòng.”Hậu cung không liên quan đến chính trị, ngược lại cũng thế. Trẫm sao lại vì nàng là người nhà ai mà chán ghét nàng. Nếu thật sự chán ghét nàng, cũng sẽ không tuyển nàng tiến cung. Huống chi, trẫm đối Chu Thừa tướng luôn luôn kính trọng, đối thái hậu cũng là lòng cảm kích. Nàng là người nhà họ, trẫm chỉ có càng thêm yêu thích chứ làm sao sinh ra phản cảm. Nàng lo lắng nhiều rồi.”

“Thật sự?” Nữ tử cười tựa như lê hoa mang vũ, đáng yêu động lòng người.”Chính là từ sau lần trước ngài đến, liền không quay lại Ngọc Trữ điện nữa. Vân nhi nghĩ…”

Lau đi nước mắt trên má nàng, cười khẽ , “Nàng đã quên, lần trước nàng đã được trẫm lâm hạnh, ba ngày không thể rời giường? Trẫm sợ lần thứ hai tổn thương nàng, liền chịu đựng không tìm đến nàng. Đã để cho nàng hiểu lầm.”

Đỏ bừng mặt, “Hoàng Thượng, Vân nhi hảo hạnh phúc, Vân nhi… Ô ô…” Thục phi đem mặt thật sâu vùi vào trong lòng hoàng đế trẻ tuổi tuấn lãng.

“Ngốc Vân nhi, đừng khóc , ngoan!” Để mặc nữ tử khóc trong lòng, vươn tay vuốt ve mái tóc của nàng, như là đang an ủi nàng.

Đường Trì dẫn dắt cấm vệ quân tuần tra cả trong ngoài hoàng cung. Khi hắn nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau bên song cửa kia, yên lặng đem ánh mắt chuyển qua chỗ khác. Cũng có cấm vệ quân khác nhìn, thấy là hoàng đế cùng Thục phi, không dám nhìn thêm vội vàng dời tầm mắt đi chú ý phòng thủ.

Ba ngày sau, trong cung truyền ra lời đồn Hiền phi thất sủng, Thục phi tân sủng.

Hiền phi đã lâu không nói đến kia ở Nam Huân điện cảm thán “Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn”(người đẹp chưa già mà ái ân đã dứt), suốt ngày lấy nước mắt lau mặt. Nói về tình cảm giấu kín của Đường Trì đối với Thịnh Lẫm đế Hoàng Phủ Thoán, mắt thấy hắn đột nhiên say đắm Thục Phi, tuy lòng chua xót nhưng cũng đành bất đắc dĩ chịu đựng qua ba tháng.

Trong ba tháng này, đã xảy ra vài chuyện.

Thứ nhất, bởi vì lương thảo cứu tế hàng năm bị tham quan cắt xén, quan viên tố giác bị hãm hại bỏ tù, sự việc sau hai tháng bị Tả Cung Quân điều tra ra bẩm báo lên trên, dẫn tới Thịnh Lẫm đế giận dữ, hạ lệnh xử tửrất nhiều quan viên, trong đó nhiều nhất chính là đại thần cùng hoàng thân quốc thích trong triều. Khiến cho dân chúng thiên hạ lại chấn động.

Thứ hai, biên giới Đại Á hoàng triều đột nhiên xuất hiện một thương cục. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, việc buôn bán phát triển đến các nơi trong cả nước, đầy đủ các ngành các nghề. Khiến cho dân chúng cực kỳ kinh ngạc sự tiện lợi cùng nhanh chóng của con đường làm ăn này. Thậm chí còn lan truyền, người chủ sự nhà thương cục này nhất định có giao tình cùng đại quan trong triều, nên mới không gặp trở ngại gì mà nhanh chóng thăng tiến. Hơn nữa nơi phát ra tài lực này cũng làm cho người ta nghi hoặc không chịu nổi. Các loại tin đồn đều có.

Thứ ba, lãnh thổ phía nam, mơ hồ có chiến sự phát sinh. Cai quốc —— Nam Hi quốc sinh ra nhất bang cường đạo thường xuyên quấy rầy dân chúng vùng biên giới thuộc lãnh thổ Đại Á. Theo điều tra, đám cường đạo này hình như là do quốc binh hóa trang. Vân ma tướng quân Âu Dương Phi phụ trách phòng thủ lãnh thổ phía nam vội cấp báo tới triều đình, xin chỉ thị. Thịnh Lẫm đế hạ chỉ “Cho phép đánh! Bắt lấy chứng cớ yêu cầu Cai quốc quốc chủ bồi thường tổn thất cho Đại Á!”. Âu Dương Phi phụng chỉ mà đi, bắt đầu mạnh mẽ đuổi bắt cường đạo, muốn lấy chứng cớ.

Bởi vì trong lòng có điều khó nói, Đường Trì không giống như bình thường qua lại bên người hoàng đế, mà là luôn tìm cơ hội cùng hắn ngăn cách từng bước, không để hắn một mình nhưng cũng không ở một mình cùng hắn, cho dù Hoàng Thượng chủ động tìm hắn, hắn cũng tìmlý do tránh đương kim thiên tử.

Thịnh Lẫm đế anh minh tuấn vĩ cũng bắt đầu cảm thấy Đường Trì đang dần xa lánh mình. Khi hắn phát hiện thị trung lang trước kia hễ gọi là đến, lúc nào cũng tả hữu hầu hạ bên người, không cần hắn mở miệng vẫn có thể hiểu thấu tâm ý hắn, lại đến một ngày tìm khắp nơi không thấy, bởi vì đủ loại chuyện phiền lòng hơn nữa mỗi ngày phải chịu mùi son phấn, hoàng đế trẻ tuổi bạo phát!

“Đường Trì đâu?! Hắn đi đâu! Tìm hắn về đây! Trẫm cần đám phế vật các ngươi làm gì! Cút! Cút hết cho trẫm!” Nắm tấu chương trên long án ném tới phía thái giám đang quỳ trên mặt đất.

Cũng không dám trốn, để mặc tấu chương ném vào người, trong đó người đứng đầu thái giám Lưu công công phụ trách nhân sự xuất nhập cung đình đánh bạo bẩm báo: “Khởi bẩm Thánh Thượng, Đường đại nhân hôm nay đến phiên chức hưu, đã ra khỏi cung.”

“Chức hưu? Ra cung? Ai cho phép! Trẫm không cho phép hắn đã ra khỏi cung?! Thật to gan!” Cơn giận lôi đình lại hừng hực.

“Này… , khởi bẩm Thánh Thượng, theo quy tắc trong cung, ngoại trừ tần phi cung nhân, phụ trách thủ vệ…”

“Câm mồm! Quy tắc là do trẫm định ra! Trẫm muốn thế nào sẽ là như thế! Nghe đây! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, phàm là thị trung lang Đường Trì ra cung cùng phủ đều phải có thân ấn của trẫm! Nếu không có phép Trẫm, hắn tuyệt không được ra khỏi cung dù là một bước!” Một chưởng đập lên long án, cung nhân quỳ trên mặt đất sợ tới mức cả người run lên.

“Vâng nô tài tuân chỉ.” Thủ lĩnh thái giám quỳ xuống đất dập đầu.

“Còn đứng ở đây làm gì! Còn không mau tìm Đường Trì về cho trẫm!”

“Vâng…” Đám cung nhân không dám nhiều lời, lập tức đứng dậy lui ra cửa.

Ra ngoài thư phòng, thủ lĩnh thái giám lau mồ hôi, ai, tổ tông ơi! Làm sao mà tìm a? Kinh thành lớn như vậy, ai biết Đường đại nhân đi nơi nào? Ai ——!

Đêm khuya, Đường Trì ở ngoài cung đi lại suốt một ngày trở lại còn không biết cung nhân đã tìm hắn cả ngày. Khi hắn biết Hoàng Thượng đang tìm, mệnh hắn sau khi trở về đi gặp ngay, cũng không biết là chuyện gì, tới ngự thư phòng, nhưng không có ai. Lại chạy đến tẩm điện Vị Ương cung của hoàng đế, vẫn không có ai. Hỏi hạ nhân, cũng nói không biết.

Vừa phân vân không biết Hoàng Thượng có ở chỗ Hiền phi hay Thục phi không, vừa ôm trong tay món đồ mua ở chợ đi về phòng mình. Hắn định cất đồ, rồi sẽ đi tìm kiếm đương kim Thánh Thượng.

Cửa phòng mở ra, đẩy cửa đi vào. Thắp sáng ngọn đèn, đặt vật lên bàn cơm nho nhỏ, suy nghĩ một chút rồi cầm một quyển sách đi vào trong. Loại sách này không nên đặt ở chỗ dễ thấy thì tốt hơn.

“Hoàng Thượng?!”

Người tìm mãi không thấy, lại đang an vị trong phòng hắn, trên giường hắn.

Quyển trung


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui