Là một con sóc có giáo dưỡng không giống với sóc bình thường, nhóc con dùng hành động chứng minh trong sạch của mình.
Cậu mới không làm ra chuyện tùy chỗ ị bậy mất vệ sinh như vậy đâu.
Hơn nữa còn là trên tay Hàn Thiên Hữu.
Sau khi dựng lỗ tai nghe ngóng tin tức bên nhà Âu Dương, cậu bắt đầu tính toán làm sao có thể giao lưu với bên ngoài.
Bây giờ cậu chỉ là một con sóc nhỏ, làm chuyện gì cũng không có cách, hơn nữa đây là trung tâm thành phố, người qua lại quá đông, một mình đi ra ngoài e khó giữ cái mạng nhỏ này.
Ảnh đế ở lại ăn chực cơm trưa xong mới ôm Tiểu Bạch về nhà, trước khi về hai nhóc con có nói chuyện một lúc.
Tiểu Bạch là một con mèo theo kịp thời đại đồng thời nó cũng rất yêu quý bạn bè, nó đã truyền dạy cho sóc con mấy chiêu nó học được để đối phó với con người.
Bề ngoài trông Tiều Bạch khá thờ ơ nhưng trong lòng nó rất đắc ý, chút đắc ý này của nó nhóc con đương nhiên có thể nhỉn ra được.
Anh Tiểu Bạch chắc là đang vui vẻ, sóc con vì Tiểu Bạch thông minh cũng cảm thấy vui lây.
“Tôi chỉ nhóc, nhóc phải nhớ kĩ đó, mấy chiêu này dùng với con người rất được, lúc trước tôi đã thử trên người sen hốt phân vài lần rồi, hắn bây giờ càng ngày càng thích tôi.” Tiểu Bạch nâng cằm có vẻ rất kiêu ngạo.
Nó vừa kiêu ngạo vừa tự tin.
“… A, anh Tiểu Bạch thật lợi hại.” Nhóc con há to miệng, mắt đậu đen nhỏ tràn đầy kinh ngạc cảm thán.
Làm một con sóc con có linh hồn của con người, cậu có hơi xấu hổ vì mình không bằng mèo trắng, đồng thời hơi chột dạ.
“Nhất định phải nhớ kĩ đó, làm nũng nhiều một chút, dính lấy hắn, nhõng nhẽo quấn lấy chủ nhân của nhóc, chiếm hết thời gian của hắn làm hắn không rời xa nhóc được.”.
truyện tiên hiệp hay
“Ví dụ như chui vào lòng ngực hắn, trèo lên trên vai hắn hoặc là nằm ngủ trên tay hắn, con người sẽ cảm thấy nhóc rất yêu thích mình.”
“Hiện tại tôi đã chiếm giường của ảnh đế! Giường của con người vừa lớn vừa thoải mái, nhóc nhất định phải thử xem!”
“…” Lúc nói tới đây anh Tiểu Bạch thật là đắc ý dạt dào, nhìn bộ dáng ngang ngược kia quả thật hơi bị đáng yêu.
Thân là một con sóc con lông xù xù, muốn cậu phải bò lên giường nam nhân làm sao?
Cậu nhớ rõ hắn hình như có thói ở sạch á, nếu nửa đêm lén bò lên bị hắn ném xuống giường thì thật tệ.
Nhóc con thật rối rắm.
Rốt cuộc phải bò lên hay không đây?
Hơn nữa hắn có mua cho cậu giường nhỏ gối nhỏ thật không tồi, nếu bây giờ bò lên giường của hắn có phải là được một tấc lại muốn tiếng một thước không.
Hắn là Hàn gia chủ người mà cả thủ đô nghe tiếng đã e dè, thủ đoạn tàn khốc tính tình lạnh nhạt, bây giờ muốn cậu ỷ vào một chút sủng ái của hắn mà bò lên giường sao?
“Tôi cảm thấy từ lúc tôi bò lên giường ảnh đế, cái sen hốt phân này đã tốt với tôi nhiều hơn, mỗi ngày tắm rửa cho tôi thật sạch sẽ, xoa dầu thơm thơm, ngay cả ăn cơm cũng phải đút tôi, đến giấy vệ sinh tôi kéo cũng dọn thật sạch sẽ….” Tiểu Bạch cực kì đắc ý.
Nó đối với mưu kế của mình rất vừa lòng.
Cho nên nó cũng muốn chủ nhân của nhóc con cũng đối xử tốt với nhóc.
“Đầu Đất cậu cần phải nổ lực nha, tôi cảm thấy nếu hắn chịu để cậu ngủ cùng, vậy chắc chắn hắn rất thích cậu.”
Thật sao?
Nhóc con bày tỏ nghi ngờ sâu sắc, nhưng trong đầu nhịn không được suy nghĩ đến lúc mình bò lên giường Hàn Thiên Hữu sẽ là cảnh tượng thế nào.
Sau khi Tiểu Bạch và ảnh đế đi về, biệt thự lần nữa khôi phục lại tĩnh lặng như trước.
Buổi chiều Hàn Thiên Hữu đang đọc báo, sóc nhỏ được lợi nằm trong lòng hắn lười biếng ngủ cả một buổi trưa, tới chạng vạng ăn xong bột, rồi được đi tắm, sấy khô lông xù, cậu bị hắn nhét vào trong chăn.
Nhưng mà vẫn là giường nhỏ của cậu.
Được hắn dùng tay dém chăn, tầm mắt cậu không khỏi nhìn về giường lớn cách đó không xa.
Trắng tinh, sạch sẽ chỉnh tề, không có một hạt bụi.
Chăn đệm màu trắng có hoa văn màu xám bạc, thoạt nhìn cực kì mềm mại bông mịn, nằm lên trên chắc chắn rất thoải mái.
Nhóc con hơi rục rịt, nhưng mà nhóc vẫn cố nhịn xuống.
Hắn sắp xếp cho nhóc con xong mới xuống lầu ăn cơm, lúc này sóc nhỏ mới lén lút thức dậy, cậu muốn tìm hiểu một chút chuyện bên ngoài, mà trước mắt chỉ có một cách duy nhất là nhân lúc Hàn Thiên Hữu ra ngoài lén dùng máy tính của hắn.
Nhân lúc hắn đi ăn cơm, cậu linh hoạt bò dậy chạy ra gian ngoài là phòng làm việc.
Ngoài đó không bật đèn nên có vẻ hơi tối, chỉ có một ánh đèn dười lầu hắt lên, mắt của sóc con trong bóng tối có thể nhìn thấy đồ vật, cậu trèo lên bàn làm việc, nhìn thấy một cái laptop làm trái tim nhỏ hồi hộp sắp nhảy ra ngoài.
Có thể lên mạng cậu có thể tìm hiểu một chút tình huống ở nhà Âu Dương.
Mở laptop lên đè đè nút nguồn, màn hình bắt đầu sáng lên, hai mắt đen của nhóc con lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình.
Máy tính rất nhanh mở lên, chỉ là trên hình nền mặc định màu xanh đưa ra một dòng nhắc nhở: Xin nhập mật mã!
“…” Cậu sửng sốt.
Sau hai giây bất ngờ, cậu lại ấn nút nguồn máy tính rồi chạy về giường nhỏ của mình.
Nhóc hành động cực kì nhanh.
Ăn uống no nê nên cơn buồn ngủ lại đến nhưng nhóc con đầy bụng tâm sự làm sao cũng không ngủ được.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều về chuyện trong nhà, ông bà ngoại, mẹ cậu, còn có cha cậu…
Suy nghĩ hồi lâu, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là âm thanh mở cửa, tiếng mở nguồn máy tính, kéo ghế ra, ngồi xuống…
Cậu ngủ không yên, lần nữa xốc chăn lên chạy ra khỏi ổ, thấy hắn quả nhiên ngồi trước bàn làm việc, hình như hắn phải xử lí công việc trên máy tính.
Hắn đang mở máy…
Đôi mắt nhóc con thật nhạy bén, cậu nhanh chóng chạy qua, theo cẳng chân và đùi hắn trèo lên trên, qua cánh tay và eo vẫn cố hướng lên, hai giây sau cũng tới được bàn làm việc.
Cậu đứng dười cằm hắn khoảng một gang tay, chỉ cách máy tính ba phân.
Hàn Thiên Hữu bị nhóc con đột nhiêm xâm nhập làm cho ngạc nhiên, tay đang giơ lên thả xuống, nhìn thấy cục lông đỏ quen thuộc, khóe miệng mới hơi cong lên.
Tay hắn đặt trên máy tính gõ gõ bàn phím, mắt đen của nhóc con trừng đến tròn ra, tầm mắt nhóc nhìn theo ngón tay hắn, mỗi lần hắn bấm phím đầu nhỏ lông xù liền động một cái, nhìn nhóc vừa ngốc vừa dễ thương.
Mật mã nhập vào, máy tính liền mở ra.
Cậu yên lặng nhớ kĩ mấy phím mật mã kia, đợi đến khi tìm được co hội thích hợp nhất định phải thử xem.
Đang miên man suy nghĩ, nhưng mắt sóc con vẫn nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích, bộ dáng nhỏ nghiêm túc vô cùng.
Giống như nhóc hứng thú đối với máy tính, thật sự có thể xem hiểu.
Nhóc con vẫn ngoan như vậy, hắn cũng không đuổi nhóc ra khỏi máy tính mà dung túng cho nhóc ngồi trước mặt mình.
Gần đây sóc con béo lên không ít, lông cũng dài ra, lông màu nâu đỏ bóng loáng mượt mà, dày lên khá nhiều, không chỉ trên mình có thịt, đầu nhóc cũng tròn lên, lông xù thành một cục tròn bằng nắm tay nhỏ.
Đoan đoan chính chính ngồi trước màn hình máy tính nghiêm túc nhìn xem.
Hắn nhịn không được cúi đầu, dùng cằm cọ cọ cái đầu lông xù của nhóc con.
Ừm, rất ấm áp, lông xù mềm mềm, còn rất mượt.
Hết chương 21.
(8/8/2021)
Edit: Thỏ Cụp Tai.