Bốn người đàn ông mặc đồ đen kín mít, người nào cũng cường tráng, cơ bắp chỗ cánh tay nhìn qua có vẻ rất mạnh mẽ.
Bọn họ xuất hiện khi nào, ngay cả nhóc con đang núp trong góc tường ôm hạt dưa đều không phát hiện ra, đến khi bọn họ ập vào phòng nhanh chư chớp bịt miệng Tiểu Linh còn đang la hét kéo đi.
Sự việc này xảy ra chỉ trong vài giây, Tiểu Linh không phòng bị kịp, ả muốn phản kháng, muốn giãy giụa nhưng ả ta chỉ có thể nghẹn đỏ mặt, trợn mắt nhìn mấy người áo đen, sức của ả hoàn toàn không thấm vào đâu.
Trong phòng, quản gia cầm USB lấy lại từ túi Tiểu Linh, lão nhìn qua dì Vương sắc mặt hơi trắng, dì Vương thoạt nhìn rất khổ sở và thất vọng, dì gật đầu với quản gia.
“Dựa theo lệ cũ mà làm, không cần nể tình, đây là trừng phạt đúng tội.”
Tiểu Linh đang bị bắt dùng ánh mắt chờ mong nhìn dì Vương, dì là người thân nhất của ả trong biệt thự, ả là cháu gái của dì, là người một nhà không phải sao.
Dì Vương là người dẫn ả tới đây đi làm, nhất định sẽ quan tâm ả, hiện tại cháu gái xảy ra chuyện dì Vương không giúp đỡ, xem dì về nhà làm sao mà ăn nói!
Nhưng từ khi dì Vương khi nghe ả nói mấy câu đó, máu toàn thân như ngừng chảy, đã hoàn toàn mặc kệ ả.
Tiểu Linh mặc dù bị lôi đi, không nhìn thấy dì Vương nữa nhưng ả vẫn oán độc trừng mắt lại, biểu tình hận thấu xương đó làm nhóc con sợ hãi co rút lại vào vách tường, nhặt hạt dưa bị rơi dưới đất lên…
Nhóc con run rẩy sợ tới mức làm rớt hạt dưa lần nữa: “…”
Σ(°△°|||)︴
Bắt, bắt được rồi!
Cậu rụt rụt lại vào vách tường, nhìn theo Tiểu Linh đang oán hận bị lôi đi.
Ha, ả bị bắt rồi, có muốn làm chuyện xấu cũng không được nữa.
Cậu ngồi xổm xuống, lần nữa nhặt hạt dưa bị rơi lên, hai móng vuốt nhỏ ôm hạt dưa, ngửi mùi hạt dưa thơm ngào ngạt, cậu cực kì muốn ăn thử.
Đối với sóc con mà nói hạt dưa là loại đồ ăn cực kì mỹ vị, hạt dưa thơm thơm, beo béo giòn xốp, ăn vào trong miệng nhai rột rột khỏi phải nói ngon vô cùng.
Hơn nữa bây giờ nhóc đã mọc ra hai cái răng, nên muốn thử xem đã ăn được hay chưa.
Sóc nhỏ ôm hạt dưa trong ngực, chưa kịp hạ miệng cắn xuống đã nghe có tiếng người đi lên cầu thang, đến hành lang.
Hàn Thiên Hữu đi giày thể thao, mặc quần áo rộng rãi đứng cách nhóc con không xa.
Mấy người đàn ông áo đen đã đi mất lại vô thanh vô thức xuất hiện trở lại, Hàn Thiên Hữu đứng một bên nói chuyện gì đó với một người áo đen.
Tại sao Hàn Thiên Hữu đột nhiên lên đây?
Không phải mỗi ngày hắn đều tập luyện hơn một tiếng mới quay lại sao? Hôm nay mới nửa giờ đã quay về, cùng lúc nhóc sắp dùng trộm máy tính làm trong lòng cậu có chút sợ.
Chẳng lẽ là trong phòng này có camera?
Nếu không tại sao Hàn Thiên Hữu nhanh như vậy đã trở về, hình như là lúc cậu dẫn dì Vương lên lầu, Tiểu Linh bị người áo đen bắt đi, rồi đến lúc hắn từ ngoài biệt thự trở vào, thời gian vẫn chưa đến hai phút!
Con sóc nhỏ ôm hạt dưa, chậm rì rì dịch về phía sau, nhưng sau lưng nhóc là vách tường không thể lùi lại nữa.
Nghe người áo đen báo cáo lại, biểu cảm của hắn vẫn luôn bình thản, dường như hắn đối với việc Tiểu Linh chạy vào phòng ăn cắp tài liệu một chút cũng không để trong lòng.
Chỉ là khi nghe đến một chuyện, ánh mắt luôn bình tỉnh không gợn sóng của hắn di động một chút, không rõ ý đồ nhìn vào góc tường nới sóc con đang co thành một viên cầu.
“…”
Cảm giác ánh mắt của hắn như mang theo hơi lạnh, nhóc con rụt lại cái cổ ngắn đến không thể ngắn hơn.
Chẳng lẽ chuyện nhóc dùng trộm máy tính thật sự bị phát hiện, là người áo đen này méc với Hàn Thiên Hữu hả?
Chắc không phải đâu, cậu mới mở máy tính ra một chút, giao diện chỉ để đó, ngay cả tài khoảng cũng chưa kịp đăng nhập nữa….
Chắc là không phải, không phải, trong lòng nhóc con tự thôi miên bản thân, là nhóc suy nghĩ nhiều rồi.
Người bình thường thấy một con sóc nhảy tới nhảy lui trên máy tính, rồi vô tình mở máy ra cũng sẽ không nghĩ tới trong con sóc nhỏ này có linh hồn của người đâu, chuyện này không tài nào tưởng tượng ra được, họ sẽ nghĩ là do sóc nhỏ nghịch ngợm không cẩn thận mới bật máy tính lên.
Chắc chắn là như vậy.
Tự an ủi bản thân một lát, cậu lại lén lúc dùng cặp mắt đen đi ngắm Hàn Thiên Hữu, phát hiện hắn không có nhìn qua phía bên này nữa thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cái người đàn ông áo đen mách lẻo kia cũng không thấy, thật là tới vội vàng đi cũng vội vàng, chắc là đang canh gác chỗ nào đó trong biệt thự rồi.
Cậu suy đoán, mấy người áo đen này hẳn là phụ trách bảo an trong biệt thự, một khi xảy ra chuyện gì sẽ lập tức xuất hiện.
Nhưng mà họ hành động thật quá nhanh, cậu nhìn nhìn khắp nơi, không phát hiện ra mấy đồ vật này nọ như camera.
Xảy ra chuyện thế này, Hàn Thiên Hữu cũng không tiếp tục chạy bộ nữa, hắn bước từng bước tới góc phòng, nhìn nhóc con đang cố gắng đem chính mình thu nhỏ lại.
Nhóc đăm đăm cảnh giác nhìn hắn, trong ngực nhóc còn ôm một hạt dưa to mập, hai móng vuốt túm chặt, khi nhìn thấy hắn tới gần còn muốn co mình lại tiếp tục chui vào tường.
Này, hắn muốn làm gì vậy?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện chuyện cậu sử dụng máy tính, phát hiện một con sóc biết lên mạng gõ chữ, hoặc là nghi ngờ cậu là gián điệp mới do công ty đối thủ phái tới???
Cộp cộp!
Nhìn sắc mặt hắn âm trầm, cả người như tản ra khí lạnh thật khủng bố, hắn từng bước tới gần nhóc con, bỗng nhóc đột nhiên nhớ tới mấy lời đồn mình nghe được, nói hắn vốn là người đáng sợ thế nào.
Như diêm vương lạnh nhạt vô tình.
Cậu lo sợ bất an, hạt dưa ôm trên tay lần nữa bị rớt, trong lòng như tro tàn, biểu tình hoảng sợ tuyệt vọng, trông đáng thương vô cùng mà oan ức hít hít cái mũi.
Thôi vậy, bị bắt được rồi thì tùy hắn muốn làm gì thì làm đi, bản thân cậu là con sóc non chưa lớn, đi đến chỗ nào cũng không chắc sẽ sống được lâu, chết trên tay hắn cũng coi như đáng giá…
“… Núp ở chỗ này làm gì, ta mang nhóc xuống lầu ăn sáng.” Hắn khom xuống, duỗi tay nâng nhóc con đáng thương đang rúc thành một cục lên, ôm vào người.
Đến khi bột hạt thơm ngào ngạt ngon lành được đút vào miệng, nếm được mùi vị quen thuộc, trong miệng ngậm một ngụm lớn thức ăn, nhóc con mới thỏa mãn mà phục hồi tinh thần trở lại.
Hàn Thiên Hữu lại đút thức ăn cho nhóc~
Vẫn như trước đút cho nhóc con ăn no xong hắn mới ăn bữa sáng của mình, nhóc con này quả thực là được đối đãi như vương tử.
Trong lòng nhóc con bay bổng, không bị phát hiện, không bị phát hiện, thì ra chỉ là do nhóc tưởng tượng quá nhiều thôi.
Cậu cực kì đắc ý, thấp thỏm lo âu lúc nãy đều quẳng ra sau đầu mà vui vẻ ăn xong bữa sáng, sau đó thì nằm bẹp trên sô pha chờ Hàn Thiên Hữu ăn.
Lát sau lại giống như mọi ngày ở trong lồng sắt, được hắn đưa đến công ty, đặt trong cái ổ nhỏ quen thuộc của nhóc ở văn phòng.
Sau khi bị nhân viên trong công ty lén tìm cơ hội nhìn một buổi sáng, nhóc được hắn cho ăn bột hai lần nữa, đến giờ nghỉ trưa nhóc liền bắt đầu ấp ủ kế hoạch.
Sóc nhỏ nằm trong ổ cạnh gối đầu của hắn giả bộ ngủ, chờ hắn ngủ say rồi thì ngựa quen đường cũ bò dậy, chạy đến bàn làm việc…
Máy tính là phương tiện tốt để cậu tìm kiếm tin tức.
Thật là tốt quá, lần này cũng không cần phải nhập mật mã nữa!.