Nam Nhân Gả Vào Hào Môn


“… Cậu nói thấy bóng người từ camera giám sát?” Hàn Thiên Hữu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.

Một vệ sĩ trong đó gật đầu, báo cáo cho hắn chuyện xảy ra trong phòng.

Trong nhà hắn ngoại trừ phòng ngủ và nhà vệ sinh là không có camera, ngoài phòng làm việc vẫn có, chỉ là buổi tối nên camera hồng ngoại nhìn không rõ hình ảnh lắm.

Nửa đêm vệ sĩ đang ngủ gà ngủ gật trong phòng điều khiển chơi di động vô tình liếc mắt một cái, bỗng thấy từ trong phòng ngủ của Hàn tổng có một bóng người đi ra, phía sau còn có một cái đuôi thật lớn!
Má ơi, làm người ta sợ hết hồn!
Quả thật rất đáng sợ!
Vệ sĩ đang buồn ngủ mồ hôi lạnh túa ra lập tức, hoàn toàn tỉnh táo, tuy rằng mới liếc nhìn qua một cái nhưng trong hình là phòng ngủ của Hàn tổng, nửa đêm tự nhiên trong phòng đi ra một người xa lạ, hơn nửa hình như không phải là người, một cái đuôi lo xù ra như ngọn lửa đang đung đưa, bao phủ cả người thiếu niên trần trụi.

Đáng sợ nhất là tròng mắt của người thần bí kia, trong bóng tối dường như ánh lên một chút màu đỏ.

Hơn nửa đang là nửa đêm, đột nhiên thấy một màn như vậy làm vệ sĩ lạnh cả người.

Người trong hình như yêu tinh, nhìn rõ trong bóng tối, mọi chướng ngại vật coi như không có gì mà nhẹ nhàng giống như mèo, khi đi đường yên lặng không tiếng động
Vốn dĩ lá gan của vệ sĩ rất lớn nhưng chuyện này đã dọa bay mất lá gan hai mươi mấy năm kia của hắn, nổi da gà đầy người luống cuống gọi đồng nghiệp đang ngủ dậy, kêu hắn xuất video ra nghiêm túc xem lại.

Buổi tối sẽ có hai người phụ trách trông coi phòng điều khiển, bọn họ xem lại video một lần, trong mắt tá hỏa kinh ngạc.

Kì lạ nhất là thiếu niên có lỗ tai và cái đuôi xù này là người hay yêu?
Còn nữa, làm sao cậu đi ra từ phòng Hàn tổng?
Hai vệ sĩ nhìn thấy ngoại hình thiếu niên thanh tú đáng yêu, rất ưa nhìn, ngoại trừ lông xù trên người và con ngươi đỏ sậm thì thiếu niên trông khá đơn thuần, khí chất sạch sẽ linh động, khuôn mặt phì phì ngây thơ làm người ta có hảo cảm ngay từ đầu.

Sóng não của hai vệ sĩ lúc này bỗng ăn ý bất ngờ.

“….!!!”
Chẳng lẽ thiếu niên này vừa mới hút xong dương khí của Hàn tổng đi ra?!
Tua lại video xem một lần, hai người vội vàng đứng ngồi không yên thông báo cho mấy người khác, gọi bọn bọn đến xử lí chuyện này.

Còn hai người họ thì chạy đến chỗ Hàn tổng báo cáo sự việc.

“… Thiếu niên kia, cậu ta có một cái đuôi rất lớn.” Vệ sĩ đặc biệt nhấn mạnh, đồng thời hai người cũng nghiêm túc quan sát xem biểu cảm của Hàn tổng sau khi nghe được tin này sẽ thế nào.

“Cái đuôi?”
Giọng nói thanh lãnh của Hàn Thiên Hữu hơi chần chờ, dường như hắn hơi hoang mang khi nghe vệ sĩ nói.

“Vâng, là một cái đuôi rất lớn.” Vệ sĩ nhắc lại chuyện quan trọng một lần.

“Trước gởi video qua máy tính của tôi.” Hàn Thiên Hữu không có kinh hoảng như vệ sĩ tưởng tượng, cũng không có vẻ chán ghét như trước khi trong phòng xuất hiện người lạ, bình thường hắn sẽ không lưu tình kêu người lôi xuống xử lí.

Hắn bình tĩnh lên tiếng, như vậy là xong rồi?
“...!Vâng.” Vệ sĩ cảm giác mình không thể hiểu nổi sóng não của Hàn tổng.

“Kia, thiếu niên kia có cần chúng tôi bắt lại không? Khắp nơi trong biệt thự đều có camera theo dõi, hẳn là không chạy xa được...”
Hàn Thiên Hữu lạnh lùng liếc nhìn vệ sĩ một cái, vệ sĩ lập tức biết mình đã nói sai, tức khắc ngậm miệng lại.

“Trước không cần bứt dây động rừng, tôi sẽ xử lí chuyện này, cứ chuyển đoạn ghi hình qua cho tôi xem.” Hắn bình tĩnh ra lệnh, không hề có bất cứ biểu cảm kinh hãi nào khi biết chuyện.

Vệ sĩ rời đi, bỗng nghe được tiếng đóng cửa vang dội, quản gia yên lặng đứng hóng chuyện bên cạnh cũng vô ảnh vô tung trở về phòng tiếp tục ngủ.

Hàn Thiên Hữu về lại phòng, đầu tiên đến nhìn nhóc con đang ngủ say sưa, rồi tiếp tục ra ngoài phòng làm việc mở máy tính lên.

Hắn ngồi trước máy tính đợi một lát vệ sĩ đã gởi video sang, biểu tình hắn khó lường nhìn vào màn hình, đôi mắt có vẻ âm trầm hơn.

Đúng như lời vệ sĩ nói, thiếu niên là đi ra từ phòng ngủ của hắn, cậu có một đôi tai không phải của người, mà lỗ tai vừa nhọn vừa dài mọc trên đầu, rõ ràng trông rất quái dị nhưng tai xù trên đầu thiếu niên nhìn cực lì hài hòa.

Phía sau cậu là một cái đuôi to cao hơn nửa người.

Dáng người thiếu niên nhỏ nhắn, tay chân tinh tế, da thịt ôn nhuận như ngọc được ghi lại dưới camera như càng sáng hơn.

Lực chú ý của Hàn Thiên Hữu bị thu hút bởi đôi tai xù trên đầu thiếu niên, hai lỗ tai kia thật sự hơi lớn, cái đuôi sau mông càng khoa trương hơn, giống như cái quạt hương bồ* khổng lồ đang phe phẩy phía sau, dường như có thể thấy được mỗi một sợi lông tơ xù ra.

Tuy bây giờ cũng có thể làm được cái đuôi giống như vầy, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể chân thật như vậy được, lông đuôi dài xõa tung thật lớn, còn có thể cử động tự nhiên ở phía sau lắc lư, bày ra nhiều dáng vẻ.

Nhưng màu lông nâu đỏ này Hàn Thiên Hữu cực kì quen thuộc, ngay cả cặp tai nhọn lông xù có vẻ giống tai thỏ kia và cái đuôi to đều giống với nhóc con như đúc, chẳng qua là được phóng to lên mấy lần thôi.

Hàn Thiên Hữu xem đi xem lại video rất nhiều lần, thiếu niên đuôi dài tai nhọn này đột nhiên xuất hiện từ phòng ngủ của hắn đi ra, cậu có vẻ rất quen thuộc, đặc biệt là cách bố trí trong phòng làm việc, giống như mỗi ngày đều sống ở đây.

Chờ khi thiếu niên bước vào nhà vệ sinh khóa trái cửa, bật đèn lên, rồi đến đoạn hắn đá văng cửa ra, phá cửa mà vào, hình ảnh không hề gián đoạn.

Bởi vì nhà vệ sinh không có gắn camera, chỉ quay được không gian trong phòng làm việc, phòng ngủ và nhà vệ sinh không có.

Mà trong lòng hắn rất rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Nửa đêm lúc hắn đang ngủ bỗng cảm giác có tiếng động, lúc ấy hắn vẫn chưa tỉnh lại, tuy nhiên tiếp theo lại có tiếng động không nhỏ vang lên, hắn cảm thấy có chút không thích hợp.

Tỉnh dậy phát hiện không thấy nhóc con nằm trong ổ, mà đèn phòng bên cạnh hình như đang bật, hắn mơ hồ cảm thấy đang có người bên trong.

Nháy mắt hắn phá cửa vào, tầm mắt quét khắp nơi tìm kiếm, lúc ở bên ngoài hắn có nhìn thấy bóng người mờ mờ qua cửa kính, có vẻ người kia đang kinh hoảng thất thố.

Nhưng bây giờ chỉ có nhóc con rớt trong bồn cầu liều mạng giơ móng vuốt cầu cứu.

Nhóc con biến mất cùng với thiếu niên có đuôi xuất hiện, trong đầu Hàn Thiên Hữu nảy ra một ý tưởng vớ vẩn: Thiếu niên có đuôi kỳ quái này chẳng lẽ là do nhóc con biến thành?
Đúng rồi, hắn tua lại video, thấy thiếu niên kích động vui mừng bắt lấy di động của mình.

Mật mã điện thoại của hắn, ngoài bản thân ra không có người nào biết...!
Khoang đã, Hàn Thiên Hữu nhỡ lại lúc ban ngày, vệ sĩ ở phòng điều khiển nói với hắn, máy tính bị con sóc nhỏ mở ra.

Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra, ngay lập tức Hàn Thiên Hữu nghĩ tới rất nhiều khả năng, hắn nghĩ nhóc con lông xù trông có vẻ ngu ngốc đột nhiên biến thành thiếu niên biết nói biết cười, chuyện ly kỳ này không ngừng xoay quanh trong đầu hắn.

Không ngờ có chuyện nằm ngoài nhận thức của hắn, nhưng hắn cảm thấy không quá khó khăn để tiếp nhận chuyện này.

Sau nửa đêm, phòng làm việc vẫn luôn sáng đèn.

Hàn Thiên Hữu vẫn ngồi trước máy tính, tay chống lên bàn, hơn nửa buổi tối hắn đều duy trì tư thế này, thỉnh thoảng tầm mắt hắn rời khỏi video, ánh mắt lãnh đạm hiếm thấy có chút trống rỗng.

Một lát sau hắn lại nhìn vào màn hình máy tính, bình tĩnh nhìn xem thiếu niên có đôi tai nhọn và cái đuôi lông xù to.

Đến khi chân trời hửng sáng, Hàn Thiên Hữu mới đứng lên từ bàn làm việc, cả đêm không ngủ còn để não vận hành cả đêm, hốc mắt của hắn có chút xanh nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời tỉnh táo, sắc bén mười phần, trông không có gì là mệt mỏi.

Một buổi tối bị bao phủ bởi bực hội khó hiểu rốt cuộc cũng tan hết.

Hắn vào phòng ngủ, đi đến giường nhỏ của nhóc con cạnh vách tường, ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn nhóc.

Sóc nhỏ rúc trong ổ chăn, ngay cả đầu cũng vùi vào co thành một cục, cũng không sợ bị ngộp.

Cậu ngủ rất ngon, hô hấp đều đều, mỗi một lần hít thở thì cái chăn cũng phập phồng lên xuống.

Hàn Thiên Hữu duỗi tay đào nhóc con từ ổ chăn ra, ước lượng cân nặng của nhóc, sau đó để gần lại tỉ mỉ xem xét hai lỗ tai nhọn trên đầu và cái đuôi to phía sau.

Bây giờ nhóc con đã lớn hơn nhiều, ước chừng khoảng hơn mười cm, bộ dáng nhóc ngủ vô cùng đáng yêu, cuộn thành một quả cầu lông tròn không nói, còn tự ôm cái đuôi của mình, hai móng vuốt bụ bẫm ôm cái đuôi to xù như gối, ngủ rất ngon.

Nhóc con bị Hàn Thiên Hữu đào từ trong chăn ra, nhéo nhéo lỗ tai nhóc, kiểm tra cái đuôi, nhóc cũng chỉ cố sức hí mắt ra, trông mệt mỏi cực kì, mở mắt thôi đã tiêu hết toàn bộ sức lực của nhóc, đôi mắt híp như đường chỉ nhìn thấy là Hàn Thiên Hữu thì an tâm ôm cái đuôi tiếp tục ngủ.

Hàn Thiên Hữu thấy nhóc con vô tư như vậy, không hề có cảnh giác, như vậy cũng có thể ngủ tiếp được, hắn không hiểu tại sao mình buồn bực cả buổi tối chỉ vì chút hành động này của nhóc con mà tiêu tan.

Nhét nhóc con trở lại ổ, hắn trước đi rửa mặt một chút rồi như thường lệ đi tập thể dục.

Chờ rèn luyện xong, hắn bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho nhóc con.

Không giống như lúc trước, lần này làm đồ ăn cho nhóc Hàn Thiên Hữu cảm thấy trong lòng có chút cảm giác thỏa mãn vui sướng kì lạ.

Thậm chí hắn còn nghĩ thời điểm nhóc con biến thành người như trong video giám sát tối qua sẽ là cảnh tượng thế nào.

Có phải hay không sẽ giống như bây giờ, khi đói sẽ trông mong nhìn hắn, dùng ánh mắt đáng thương vô tội cầu xin, chờ hắn đút ăn.

Tuy vậy, việc này cần phải xác nhận lại một lần.

Cho dù là chuyện gì nếu không nắm chắc chứng cứ, hắn sẽ không chủ động xuất kích, từ trước đến nay hắn am hiểu nhất chính là ngụy trang, âm thầm điều tra rõ tất cả, cuối cùng khi đã nắm được hết thảy thì một chiêu đánh trúng mục tiêu.

Nhất cử nhất động của nhóc con hắn đều khống chế trong tay, cảm xúc vui buồn hắn cũng nhìn rõ ràng.

Hàn Thiên Hữu dám chắc với bộ dáng ngốc ngốc này của nhóc con, tuy cũng lanh lợi lắm nhưng cho dù cậu có lăn lộn thế nào cũng chẳng thể nháo ra được chuyện gì.

Cứ cho là nhóc có thể gây họa đi, nhưng vẫn còn có hắn.

Còn nhóc con ngủ đến tối tăm trời đất hoàn toàn không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa mới ngủ một giấc mà ấn tượng của Hàn Thiên Hữu đối với cậu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hàn Thiên Hữu như cũ pha bột cho nhóc, mùi quả hạch thơm ngon từ trong chén bay ra, nhóc con đang ngủ bỗng ngửi được mùi hương, biết có ăn ngon cậu ngay lập tức bẹp bẹp phóng trên hai chân ngắn chạy tới chỗ hắn, nhưng hôm nay sóc nhỏ có hơi khác thường, thoạt nhìn cậu rất mệt mỏi, thân thể mềm oặt, đầu nhỏ gục xuống, hai mắt đậu đen vốn sáng ngời cũng híp lại.

Hàn Thiên Hữu múc một muỗng bột cậu thích ăn nhất đưa tới miệng, sóc nhỏ đang buồn ngủ ngửi được mùi thơm, lập tức cái mũi hít hít động đậy, sau đó cậu mở cái miệng ra, nhìn thấy cả lưỡi màu phấn và hai cái răng cửa nhỏ.

Trong lúc ăn mắt cậu vẫn luôn híp lại, cả người cục lông đỏ căn bản không hề động đậy, ngoại trừ cái miệng tham ăn kia.

Ngay cả đang ngủ cũng há miệng ra đòi ăn.

Hàn Thiên Hữu bị hành động của nhóc con chọc không khỏi cười khẽ, hắn vừa thong thả lại ôn nhu đút từng muỗng vào cái miệng há ra của nhóc con.

Sóc nhỏ ngoạm một cái ăn vào hết muỗng bột, sau đó hai má phình lên cử động vài cái đã nuốt vào.

Khi ăn no xong nhóc ngậm miệng lại tiếp tục ngủ, dường như việc ăn cơm chưa từng xảy ra.

Trong lúc này chỉ cần đưa đồ ăn đến nhóc con liền há miệng ra, chỉ cần Hàn Thiên Hữu không ngừng đút, tốc độ ăn của nhóc vẫn nhanh như thường ngày.

Ăn xong một chén bột, nhóc con cũng không mở mắt lấy một lần, thoạt nhìn nhóc thật sự mệt mỏi.

Hàn Thiên Hữu cũng không quấy rầy giấc ngủ của nhóc, thả nhóc lại ổ chăn rồi đi ăn sáng, sau đó như thường lệ mang nhóc đến công ty.

Công việc mỗi ngày của hắn đều lặp lại như nhau, xem hợp đồng kí hợp đồng, phê chữa tài liệu, kí tên.

Những việc này có thể giao cho người khác một phần nhưng hắn có thói quen tự làm lấy, mỗi một việc đều phải cẩn thận tỉ mỉ.

Lười biếng trong giờ làm việc hắn cũng từng làm, tuy nhiên đại đa số đều xem tin tức một chút, nghe một bản nhạc hoặc chơi vài ván bài, còn bây giờ đi làm mang theo thú cưng là lần đầu hắn làm vậy.

Người ta nói có lần đầu thì sẽ có lần tiếp theo, quả thật không sai.

Không đến hai tuần hắn đã có thói quen nhìn vật nhỏ của mình, xem nhóc chạy nhảy vui đùa, xem nhóc nằm trong ổ chống má ngẫm nghĩ nhân sinh của sóc, hoặc là lúc nhóc chép chép cái miệng ba cánh ăn ngon lành món gì đó.

Mỗi ngày đúng giờ sáng chiều cho nhóc con ăn, Hàn Thiên Hữu cũng thả lỏng tâm trạng, hình như càng nghiện ngắm nhìn nhóc con.

Hàn Thiên Hữu xử lí văn kiện nửa ngày cũng không thấy nhóc con bò lên bàn làm việc của hắn chơi, cũng không trèo lên chân hắn mở to đôi mắt vô tội đáng thương.

Hắn tìm kiếm một chút, phát hiện nhóc vẫn nằm trong ổ, vẫn là tư thế lúc hắn thả vào.

Buổi sáng lúc cho ăn hai lần nhóc vẫn là dáng vẻ kia, mắt nhắm hít khi ngửi được mùi đồ ăn đưa tới thì há miệng muốn ăn, hắn phát hiện bụng nhóc con như động không đáy, mỗi lần cho ăn xong hắn đều sờ thử bụng của nhóc.

Ăn nhiều như vậy nhưng mà bụng không hề bị trướng?!
Chờ đến chiều tình trạng của nhóc vẫn như vậy, Hàn Thiên Hữu đứng ngồi không yên.

Lại nói, nhân viên cao cấp trong công ty luôn để ý nhìn trộm văn phòng tổng giám đốc, nhất cử nhất động của Hàn tổng bọn họ đều để trong mắt.

Tổng tài đại nhân hôm nay hình như hơi lạ lạ.

Tinh thần hơi mệt mỏi không nói, nhưng mà tổng tài luôn đẹp trai hôm nay bỗng xuất hiện một vòng đen dưới mắt quả thật không bình thường.

Hơn nữa đại tỷ bộ phận tài vụ truyền ra, buổi sáng cô đi vào phòng tổm giám hỏi một chút sự việc bên phía hải quan.

Hàn tổng thế nhưng dùng đến hai phút!
Phải biết rằng, trước kia chỉ cần một phút là xử lí xong!
Đại tỷ phòng tài vụ thấy sai sai, tổng tài đại nhân ngài giảm hiệu suất làm việc rồi.

Vì thế, nhân viên trong công ty trong lúc rãnh rỗi buôn dưa: Hôm nay Hàn tổng không giống mọi ngày.

A, còn nữa, còn có nhóc đáng yêu Hàn tổng nuôi, hình như cũng có chút không thích hợp.

Chờ tới ba giờ chiều, tổng tài đại nhân tan làm....!
Công ty 8 giờ làm việc, 11 giờ nghỉ trưa, buổi chiều 1 giờ rưỡi làm đến 5 giờ tan tầm.

Hàn tổng buổi sáng đi làm cùng lúc với mọi người, buồi chiều cũng vậy nhưng hôm nay mới 3 giờ đã tan làm rồi!
“....”
Tuy rằng tan làm sớm là đặc quyền của tổng giám đốc, ai cũng không quản được, cũng không có tư cách nói tới.

Nhưng mà một người lúc nào cũng đúng giờ như Hàn tổng bỗng nhiên làm nhân viên kinh ngạc đến rớt cằm.

Có lẽ là ngài đi bồi nhóc đáng yêu.

Hàn tổng đúng là rất thích nhóc, không nỡ nhốt trong lồng sắt mà là ôm trên tay, tổng giám đốc ngài có nghỉ tới cảm giác của người nhìn không nha, thật phạm quy.

Hàn tổng dáng người cao lớn, một thân tây trang màu đen cấm dục, đôi khi sẽ khoác áo choàng sậm màu, thắt cà vạt.

Rõ ràng có một gương mặt đẹp trai như vậy, ngũ quan như điêu khắc, con ngươi đen sâu hút, môi mỏng gợi cảm.

Tuy vậy lúc nào Hàn tổng cũng lạnh lùng, thời thời khắc khắc đều tỏa ra sự khủng bố, làm người khác không dám tới gần.

Nhưng một người như vậy đang ôm một cục lông xù màu đỏ trong lòng, nhóc con kia có vẻ rất mềm mại.

Người ta đồn hắn lạnh nhạt vô tình, không nhiệt tình với bất kì ai nhưng bây giờ nhân viên thường xuyên bắt gặp hắn ôm nhóc đáng yêu.

Loại tương phản này quả thật cực đáng yêu, chính là nhờ cặp mắt bát quái của nhân viên bên cạnh Hàn tổng truyền ra, từ trên truyền xuống khắp công ty.

Ánh mắt của nhân viên cao cấp quả thật sâu không lường được.

Địa vị của nhóc con lần nữa bay lên, Hàn tổng còn tự mình cầm lồng thú cưng theo, bọn họ đều biết rõ thói ở sạch của hắn, chẳng lẽ đã khắc phục được rồi?
Ngay cả tài xế cũng kinh ngạc.

Nhưng ai mà biết được liệu đây có phải sở thích thầm kín của Hàn tổng hay không.

Vệ sĩ kiêm tài xế nói thầm trong lòng, phải làm việc, phải cảnh giác, phải lái xe...!
“Đi tới bệnh viện thú y, nhóc con có lẽ bị bệnh.”
Tài xế im lặng gật đầu.

Ý của Hàn tổng là gì, chẳng lẽ lỗ tai của hắn cũng bệnh rồi, nghe được sự đau lòng của Hàn tổng?
Chắc là lỗ tai hắn bệnh thật rồi.

“Chạy nhanh lên! Tốc độ này của cậu nếu chậm trễ khám bệnh cho nhóc con, tài xế cũng nên đổi người rồi.”
“!!!”
Cứu mạng với!
Hàn tổng thật đáng sợ!
Tài xế bối rối, rõ ràng hắn đã chạy nhanh hơn ngày thường, vậy mà Hàn tổng còn ngài chậm?
Còn muốn đuổi việc người ta nữa?!
Tài xế yên lặng chảy hai hàng nước mắt mì sợi to đùng trong lòng, khổ sở muốn chết, hắn không muốn là người đầu tiên trong tổ bị Hàn tổng đuổi việc đâu.

Mất mặt chết.

Vì công việc lương cao này, tài xế nhấn ga, không thèm nhìn kim tốc độ, một kiểu thấy chết không sờn.

Một đường chạy đến bệnh viện thú y, tài xế nhìn theo Hàn tổng ôm tiểu tâm can của mình vào trong – nhóc con xém chút nữa làm hắn bị đuổi việc.

Giờ này là giờ làm việc của bệnh viện, bác sĩ thú y có mấy người, bên trong còn có vài người dắt theo thú cưng nhà mình tới khám bệnh, tiếp đón Hàn Thiên Hữu không phải cô gái tóc xoăn hôm nọ, là một người khác.

“Bé bị sao ạ..” Cô gái kia hỏi.

“Nó ngủ cả ngày, trước kia vốn rất hiếu động đột nhiên hôm nay chỉ nằm trong ổ ngủ, không có phản ứng gì.” Hàn Thiên Hữu chủ động bổ sung.

“Còn có dấu hiệu khác hay không, ví dụ như hôm qua nó đã ăn gì, hoặc làm cái gì...”
Hàn Thiên Hữu dừng một chút, sờ sờ nhóc con đảng ngủ khò trong khuỷu tay.

“Tất cả đều bình thường, chỉ có hôm nay.

Lúc cho nó ăn, ngưởi được mùi thức ăn sẽ lập tức há miệng ra nhưng vẫn không mở mắt tỉnh dậy.” Hắn có vẻ lo lắng.

Hỏi mấy vấn đề trước, sau đó cô gái đưa giấy cho hắn kí một vài giấy tờ, rồi gọi bác sĩ kiểm tra thân thể cho sóc con.

Bác sĩ phụ trách kiểm tra rất nhanh đã làm xong, cục lông được trả về khuỷu tay Hàn Thiên Hữu.

Hắn nhìn bác sĩ, chờ đợi nghe kết quả của nhóc con.

“Tiên sinh không cần khẩn trương, tôi thấy thú cưng của ngài thân thể khỏe mạnh lắm.

Nhịp tim, tư chi, lông đều rất bình thường, tôi kiểm tra răng thấy nó còn lớn nhanh hơn sóc cùng lứa tuổi, có thể là do lớn nhanh quá nên tương đối cần ngủ nhiều.” Trong bệnh viện thú y, mỗi lần có thú cưng đến khám bệnh đều được ghi chép lại tất cả thông tin trên máy tính, để dễ dang tìm kiếm, so sánh.

Như vậy, mỗi thú cưng đến đây bác sĩ đều rõ ràng tên tuổi, giới tính, giống loài của chúng, cũng nắm được tình trạng sức khỏe.

Con sóc nhỏ trước mắt này là sóc đỏ Châu Âu tương đối hiếm, rất đáng yêu.

Bác sĩ cũng phát hiện, nhóc con này hình như lớn nhanh hơn bình thường một chút, răng đã mọc được rất khá, thân thể cũng to lên nhiều.

Bác sĩ thú y kiên quyết không thừa nhận, sóc con chỉ là đang mập lên.

Chắc là được Hàn tổng nuôi đến sung sướng rồi.

“...!Tối qua và cả ngày hôm nay nó đều ngủ.” Hàn Thiên Hữu cảm thấy không thể tiếp thu được chuyện này.

Nhóc con luôn làm người yêu thích sao có thể ngủ cả ngày.

Hoàn toàn bơ chủ nhân là hắn...!
Hắn cảm thấy tâm trạng thật vi diệu.

“Có cách nào để nhóc không ngủ như vậy nữa không?”
Bác sĩ thú y đẩy gọng kính trên mũi, nhìn hắn một cái mới trả lời.

“Cho ăn nhiều bữa hơn, đồng thời nên cho nó ăn thức ăn nhiều dinh dưỡng.”
Lớn nhanh hơn thì nên cung cấp nhiều dinh dưỡng một chút, sẽ không xuất hiện tình trạng ngủ li bì nữa.

Nhưng mà đối xử với nhóc đáng yêu như vậy, Hàn tổng lương tâm ngài ở đâu?
Chỉ là ngủ nhiều một chút thôi mà!
Bác sĩ thú y yên lặng phun tào trong lòng.

Ngài biến thái!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui