Họ còn sai quan phủ đuổi khách hàng đi, kiểm tra cửa hàng của ta.
Sau đó, cửa hàng không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, danh tiếng của ta cũng bị hủy hoại.
Mà tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là trò chơi nhỏ của Lương Nguyệt Lân.
Chỉ vài ngày sau, nàng ta ung dung xuất hiện trước mặt Chu Khâm.
"Một người có tiếng tăm xấu xa như vậy làm sao xứng đáng với trạng nguyên đương triều, với học thức và tài năng của Chu đại nhân, tương lai ắt sẽ công danh rạng ngời, nhưng có một thê tử như vậy, bổn cung thật lo lắng cho ngươi, chắc hẳn phụ hoàng cũng không muốn đại nhân nhà cửa bất hòa.
Chi bằng bổn cung.
.
."
Lời nói của nàng ta đầy ẩn ý, nhưng Chu Khâm không hề lay động.
Thậm chí còn bình tĩnh đáp lại, không chút nể nang: "Đa tạ Công chúa quan tâm, danh tiếng của phu nhân hạ quan ra sao không liên quan đến người ngoài, bản thân hạ quan hiểu rõ là được."
Hắn chỉ hành lễ qua loa rồi cáo lui, hoàn toàn không để ý đến gương mặt tái mét của Công chúa đương triều.
Tuy nhiên, Chu Khâm chỉ biết Lương Nguyệt Lân rất ngu ngốc, nhưng lại không biết nàng ta độc ác đến cỡ nào.
Khi hắn trở về nhà thấy ta nằm trong vũng máu, hắn tự trách khóc lớn, đổ hết lỗi lầm về việc ta bị hủy dung lên đầu mình.
Đêm đó, hắn quyết định từ quan về quê.
Nhưng, quyền lực hoàng gia tối cao, làm sao những thường dân nhỏ bé có thể trốn thoát?
Cuối cùng, chúng ta vẫn không thể rời khỏi kinh thành.
Chu Khâm bước ra màn đêm, dẫm lên ánh trăng thê lương trên mặt đất.
Hắn lẩm bẩm: "Nhược Nhược, nàng có thấy không, ta sẽ báo thù cho nàng, dù là Công chúa hay Hoàng đế, ta đều sẽ báo thù cho nàng."
"Tất cả đều phải chết."
Hắn kìm nén cơn ho, lạnh lùng lau đi vệt m.á.u trào ra từ khóe miệng.
Ta lơ lửng bên cạnh hắn, khẽ đáp: "Ừm, ta thấy rồi."
Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía ta.
Tim ta thắt lại, hơi sợ hãi thử gọi: "Chu Khâm."
Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm.
"Ta đúng là mất trí rồi.
.
.
Trên đời làm gì có ma quỷ.
.
."
Mắt ta mờ đi, đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng cũng bật khóc trong đêm đen.
6
Lương Nguyệt Lân vẫn còn đang tức giận, bỗng nhiên nàng ta nghe thấy tiếng thét kinh hoàng vọng lại từ hậu viện.
Một tên gia nhân lăn lộn bò vào phòng: "Công chúa không hay rồi! Ma ma, ma ma c.h.ế.t rồi!"
Lương Nguyệt Lân sửng sốt, không thể tin nổi, bật dậy hỏi: "Ngươi nói gì?"
"Không biết ma ma đang cãi nhau với ai trong phòng, vừa khóc vừa van xin, nói rằng không phải bà ấy hạ độc."
"Sau đó.
.
.
sau đó bọn nô tài đẩy cửa vào, thì thấy Đỗ ma ma đã chết!"
Nghe đến chữ "độc", sắc mặt Lương Nguyệt Lân đột nhiên trắng bệch.
"Hỗn xược! Ngươi nói bậy gì thế!"
Tuy nhiên, nàng ta vừa nói xong, đã có người khiêng một cái giá vào cửa.
Trên giá, t.h.i t.h.ể của Đỗ ma ma đã tím tái, hai mắt trợn trừng, tay chân bị gãy thành những góc kỳ lạ, ngay cả đầu cũng bị vặn ngược hoàn toàn.
Toàn thân co rút lại gần một nửa, cuộn tròn trên giá.
Vừa quái dị vừa kinh khủng.
Lương Nguyệt Lân hét lên, loạng choạng lùi lại.
"Hỗn xược, ai cho phép các ngươi khiêng vào đây!"
Nàng ta chộp lấy chén trà trên bàn ném về phía bọn họ, đám gia nhân né sang một bên, chiếc giá bị lật ngược, t.h.i t.h.ể của Đỗ ma ma lập tức rơi xuống đất.
Cái x-ác co quắp lăn một vòng, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào Lương Nguyệt Lân.
Đỗ ma ma là ma ma chăm sóc Lương Nguyệt Lân từ nhỏ, thương yêu nàng ta nhất, thường xuyên chỉ bảo nhắc nhở, là người mà Lương Nguyệt Lân tin tưởng nhất.
Ba năm trước, khi ta bị đầu độc thổ huyết không ngừng, bà ta đã nói với Lương Nguyệt Lân: "Công chúa đứng xa một chút, cẩn thận m.á.u độc làm bẩn giày."
Nhưng giờ đây, bà ta đã biến thành bộ dạng vô cùng kinh khủng, hai mắt trợn trừng như muốn xuyên thấu Lương Nguyệt Lân.
"Á!" Lương Nguyệt Lân hoảng loạn tột độ, hét lên chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa khóc gọi: "Phu quân! Phu quân!".