Bóng dáng điên cuồng của nàng ta thất tha thất thểu, hoàn toàn không nhận ra nha hoàn thân cận và tất cả các gia nhân ở đằng sau đang bình thản nhìn theo bóng lưng nàng ta.
Tiệc tối ở tiền viện đã tàn, trong gió vẫn còn vương vấn mùi xa xỉ.
Lương Nguyệt Lân điên cuồng chạy trên con đường nhỏ dẫn tới ngoại viện.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió, thổi qua những chiếc lá dưới bóng đêm đen kịt, trong tiếng xào x-ác, giữa những tán cây loáng thoáng xuất hiện một bóng trắng.
Lương Nguyệt Lân sợ hãi tột độ, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa hét vừa lùi lại.
"Đừng lại đây! Đồ tiện nhân! Phu quân cứu ta.
.
."
"Đồ tiện nhân! Phu quân là của ta!"
"Là của ta!"
Nàng ta vừa đ.ấ.m đá vào khoảng không, vừa chửi rủa, như thể thực sự nhìn thấy ta vậy.
Nhưng mà, ta rõ ràng đang ở phía sau nàng ta.
Sau núi giả đen kịt, một bàn tay từ từ đưa ra, đặt lên vai nàng ta.
"Á!" Lương Nguyệt Lân không chịu nổi nữa, hét lên điên cuồng, cắm đầu chạy, kết quả bước hụt dẫm phải hồ nước.
Tiếng nước b.ắ.n tung tóe vang dội bất ngờ trong đêm đen, tuy nhiên sau khi vùng vẫy một lúc, nàng ta nhanh chóng chìm xuống.
Cho đến khi mặt nước dần trở nên yên tĩnh.
Chu Khâm ẩn mình trong bóng đêm, chậm rãi cất tiếng, nói với người áo đen không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh: "Cứu lên."
Lương Nguyệt Lân bị sặc nước, lại nuốt phải bùn đất, lúc được vớt lên thì đã gần như mất nửa cái mạng, sốt cao không dứt, nói mê sảng.
Trong mơ nàng ta vẫn cứ gào thét: "Cút đi, đồ quỷ c.h.ế.t tiệt.
.
."
Ta tưởng Chu Khâm sẽ dìm c.h.ế.t nàng ta, nhưng không ngờ, hắn không những cứu nàng ta lên, mà còn dặn dò dùng thuốc tốt nhất để chữa trị.
7
Chiều hôm sau Lương Nguyệt Lân mới tỉnh lại, vừa mở mắt, nha hoàn đã nhắc đến Đỗ ma ma, nàng ta ngây ra một lúc, lại khóc lóc hét lên: "Ném ra ngoài, cấm không được nhắc đến bà ta nữa!"
Nha hoàn nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng bà ấy là ma ma thân cận của Công chúa.
.
."
Lương Nguyệt Lân úp mặt vào chăn: "Thì đã sao! Cũng chỉ là một tên nô tài mà thôi!"
Đêm đó, sau khi uống một bát thuốc, nàng ta chìm vào giấc ngủ say.
Say đến mức Chu Khâm dẫn người vào phòng lục lọi mà vẫn không tỉnh.
Ta không rõ Chu Khâm định làm gì, nhưng chính hắn lại gặp chuyện.
Khi vào triều, hắn bị ngự sử vạch tội, chỉ trích hành vi tổ chức yến tiệc xa hoa lãng phí trong khi lũ lụt ở phương Nam khiến vô số dân chúng đang lâm cảnh khốn cùng.
Chu Khâm khác hẳn với vẻ ôn hòa thường ngày, cãi nhau ầm ĩ với bọn họ, đắc tội cả văn võ bá quan.
Để xoa dịu cơn giận của mọi người, Hoàng thượng nghiêm khắc quở trách một phen, bắt Chu Khâm về nhà đóng cửa suy nghĩ tìm cách giải quyết lũ lụt ở phương Nam.
Chu Khâm trở về phủ nổi trận lôi đình, sau đó tự giam mình trong thư phòng không ăn không uống cả ngày.
Lương Nguyệt Lân nghe tin thì vội vàng chạy đến, dù thân thể vẫn còn đang sốt cao cũng không quan tâm.
Trong căn phòng bừa bộn, Chu Khâm ngồi bên cửa sổ cầm chai rượu, dáng người mảnh khảnh, tóc tai rối bời, khuôn mặt đẹp hơn trích tiên đầy vẻ suy sụp.
Lương Nguyệt Lân gọi hắn: "Phu quân.
.
."
Chu Khâm không đáp lại, ngửa cổ uống một ngụm rượu, uống quá gấp khiến rượu chảy từ cổ họng xuống cổ áo.
Hắn lẩm bẩm: "Chẳng qua chỉ là ức h.i.ế.p ta không có người trên triều đình mà thôi!"
Lương Nguyệt Lân đau lòng đến đỏ hoe mắt.
Nhưng Chu Khâm lại tự nói với chính mình: "Ta thật hối hận.
.
.
Nếu khi đó nghe theo lời Công chúa, làm sao Hoàng thượng lại làm khó ta.
.
."
Lương Nguyệt Lân chợt mở to mắt, ngẩn người một lúc mới run giọng nói: "Phu quân.
.
.
Chàng.
.
.
Chàng nói.
.
."
Chu Khâm không thèm để ý đến nàng ta nữa, nhưng nàng ta lại hưng phấn đến đỏ bừng mặt: "Phu quân yên tâm, ta nhất định sẽ không để chàng gặp chuyện đâu."
Nàng ta đi rồi, lén lút lên xe ngựa vào cung.
Nhưng nàng ta không thể thấy được, sau khi nàng ta đi, Chu Khâm lộ ra vẻ mặt ghê tởm, nói một câu "đồ ngu"..