Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

“Tiểu Tứ ngày càng lớn mật!” Một lần nữa Lăng Lan phải cảm thán cái trí tuệ nhân tạo trong không gian học tập này quá siêu việt, biểu hiện các hành động y hệt như một đứa trẻ thực sự vậy, có đủ loại tâm tình, bao gồm cả việc láu cá thích dùng mánh khóe.
Lăng Lan lái cơ giáp đi tới gần cửa khẩu Tây Môn. Tây Môn hơi khác với những nơi khác bởi nơi này chính là cửa vào của con đường dẫn tới thành Tín Dương, khi con đường này được mở ra sẽ tự động sản sinh một đám thú hung hãn trên dọc đường đi. Đặc biệt, đám thú dữ kia có thực lực hùng mạnh, những cơ giáp sĩ dưới cấp cao cấp không thể đi qua được, có thể nói con đường này là cửa ải khó nhất của những người mới.
Cơ giáp hình thỏ đứng trước cửa khẩu, miệng ngậm củ cà rốt rung đùi ra vẻ rất đắc ý, hình tượng dễ thương đến mức thu hút khá nhiều sự chú ý của những người xung quanh, nhưng bọn họ cũng chẳng để ý nhiều vì sử dụng cơ giáp là phải nói đến thực lực, hình tượng kia chỉ có đám nữ sinh thích, còn đám nam sinh chỉ tò mò nhìn qua một lần rồi quay đầu không để ý đến nữa.
Đúng lúc đó, Lăng Lan nhìn thấy một cơ giáp hình người đi tới trước cửa khẩu và nhìn quanh, cô biết người này chính là Sửa Chữa Cơ Giáp. Lăng Lan điều khiển cơ giáp nhảy tới trước mặt đối phương, động tác đột ngột của cô khiến đối phương giật mình bày ra tư thế phòng ngự, xem phản ứng của cơ giáp sĩ này cũng không đến nỗi tệ.
“Sửa Chữa Cơ Giáp?” Lăng Lan dùng kênh công cộng hỏi.
“Cậu là Lăng Thiên Nhất Tuyến?” Nghe giọng của đối phương là biết anh ta khá thất vọng khi nhìn thấy ngoại hình của cơ giáp thỏ.
Lăng Lan trả lời: “Đúng vậy!”
“Xin lỗi, tôi phải đi đây!” Ngữ điệu trong giọng nói của Sửa Chữa Cơ Giáp thể hiện sự giận dữ, anh ta có cảm giác mình bị đùa bỡn bèn trực tiếp điều khiển cơ giáp quay người định bỏ đi, vừa xoay người, anh ta đã phát hiện một mũi kiếm có hình củ cà rốt đang chắn ngang trước mặt mình.
“Nhìn thấy lực chiến đấu của tôi đã rồi mới nói chứ, tôi không hy vọng có người vi phạm giao ước.” Giọng nói của Lăng Lan vô cùng lạnh làmSửa Chữa Cơ Giáp rùng mình.
“Thế nào?” Một tiếng thế nào này của Lăng Lan mang theo ý đe dọa nhưng trong lòng cô thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, vì điểm tích phân mà cô phải làm đến cả loại chuyện ép buộc người khác thế này, mặt mũi ném ra sau đầu hết rồi.
“Được rồi!” Sửa Chữa Cơ Giáp cơ hồ chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý. Là một thiên tài lắp ráp cơ giáp, anh ta vô cùng hiểu rõ cơ chế điều khiển của cơ giáp, tốc độ xoay người vừa rồi của anh ta rất nhanh nhưng đối phương cũng dùng từng ấy thời gian bước đến hai bước áp sát anh ta, còn dùng vũ khí để chặn anh ta lại chứng tỏ thao tác của người này vô cùng tốt.
Chỉ cần nhìn tốc độ điều khiển của người này, anh ta cũng cảm giác được thực lực của đối phương tuyệt đối không kém, đây là một trong những lý do anh ta đồng ý nhanh như vậy, đương nhiên anh ta sẽ không thừa nhận mình thay đổi ý định vì e ngại sự uy hiếp của đối phương.
“Trên con đường tới thành Tín Dương có rất nhiều mãnh thú, những mãnh thú ở gần cửa khẩu Tây Môn là yếu nhất, càng về sau sẽ càng mạnh hơn. Chúng ta đi về phía trước, nếu qua được đợt mãnh thú thứ nhất, tôi sẽ xem xét có giao nhiệm vụ này cho cậu hay không.” Sửa Chữa Cơ Giáp nói. “Đương nhiên, nếu thao tác của cậu không thỏa mãn được tôi, tôi sẽ không đồng ý cho cậu tiếp tục nhiệm vụ nữa.”
“Đi!” Lăng Lan không có ý kiến với đề nghị này. “Có điều, cậu phải đuổi kịp tốc độ của tôi, tôi không rảnh để ý tới cậu đâu đấy.” Lăng Lan không hy vọng trong lúc chiến đấu còn phải phân tán một phần tư tưởng để bảo vệ người này. Trong suy nghĩ của Lăng Lan, trong lúc cô đánh hết đám mãnh thú mà đối phương ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, vậy thì cô tình nguyện bỏ qua nhiệm vụ. Lăng Lan cho rằng nếu đã không có đủ thực lực thì thà tiếp tục ở lại trấn Tam Dương mà tôi luyện, chờ thực lực được nâng cao rồi hẵng ra bên ngoài.
Sửa Chữa Cơ Giáp liếc nhìn cơ giáp hình nhỏ, trả lời: “Được!”
Hai cơ giáp phóng nhanh trên con đường tới thành Tín Dương. Ở cửa khẩu có mấy người biết cơ giáp Sửa Chữa Cơ Giáp này bèn mở liên lạc khí ra thông báo những gì họ vừa nhìn thấy cho bạn bè.
“Chú ý, chú ý, vừa nhìn thấy Sửa Chữa Cơ Giáp đi tới thành Tín Dương với một thực tập cơ giáp hình thỏ.”
“Mẹ, nó còn chưa từ bỏ ý định à? Trận lần trước chết mấy lần mà còn dám tiếp tục?”
Một âm thanh hả hê khác vang lên. “Nó đúng là càng ngày càng kém, lần này còn phải đi cùng một đứa thực tập cơ đấy, tao cá nó sẽ chết dọc đường.”
“Ai bảo nó không chịu vào thế lực của Lôi Vương, đáng đời nó chỉ có thể lăn lộn ở trấn Tam Dương. Tôi nghe Lôi Vương nói ai cũng khôngđược giúp thằng đấy, chẳng phải cách đây vài ngày có ba đứa từ nơi khác đến tiếp nhận nhiệm vụ của nó sao? May mà chết hết cả đám nếu không ba đứa kia chắc chắn sẽ bị Lôi Vương phái người giết gọn.” Đây là ân oán giữa Sửa Chữa Cơ Giáp và nam sinh đứng đầu trường quân giáo – Lôi Vương.
Một học sinh năm nhất của trường đệ nhất nam sinh quân giáo tò mò lên tiếng hỏi. “Các anh nói xem cơ giáp hình thỏ kia là người phương nào mà không sợ chết dám nhận nhiệm vụ này?”
“Khẳng định không phải học sinh trường nam sinh quân giáo chúng ta, nếu không sao dám nhận nhiệm vụ của nó chứ? Ở trong trường ai chẳng biết cái bí mật này, cho dù là học sinh mới của năm nay cũng sẽ được khóa trên nhắc nhở.” Một học sinh khác của trường đệ nhất nam sinh quân giáo trả lời. “Chỉ có học sinh của học viện khác mới không biết mà nhận nhiệm vụ, có điều tôi nghĩ chỉ cần qua vài lần giáo huấn nữa sẽ chẳng còn ai đến nhận nhiệm vụ của tên Sửa Chữa Cơ Giáp kia đâu.”
“Vậy là lần này hội Lôi Vương sẽ không ra tay?” Càng nhiều học sinh trường quân giáo tham gia bàn luận, thì ra kênh bọn họ đang nói chuyện là kênh dành riêng cho trường quân giáo.
“Các cậu cho rằng hai người bọn họ có thể qua được nhiệm vụ đi qua con đường tới thành Tín Dương sao?” Có người hỏi vặn lại. “Nếu khôngqua được thì Lôi Vương còn ra tay làm gì, có điều có thể sau đó sẽ bị hội Lôi Vương cảnh cáo không chừng.”
Người khác tỏ ra thương cảm cho con thỏ dễ thương. “Con thỏ kia đúng là xui xẻo, vừa tới thế giới cơ giáp đã chọc phải Lôi Vương rồi.”
“Nếu may mắn, nó sẽ chỉ bị cảnh cáo một chút mà không thương tổn tới gân cốt, còn nếu nó là học sinh trường đệ nhất nam sinh quân giáo thì mới chính thức thảm, Lôi Vương tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ dám vi phạm lệnh của anh ấy.” Trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo, Lôi Vương là vị vua có một không hai, thực lực mạnh mẽ, thế lực hùng hậu, các thế lực đứng thứ hai, thứ ba cũng không dám công khai phản kháng hắn ta.
“Thế các cậu có nghe nói không? Học sinh mới của năm nay vô cùng điên cuồng, còn hợp thành một đoàn Tân sinh không chịu đi theo thế lực nào, chẳng lẽ bọn Lôi Vương cứ để kệ bọn chúng sao?” Có người đột nhiên đưa ra nghi vấn.
“Những học sinh mới này chỉ vênh mặt lên được chốc lát thôi, sau đó bọn chúng nhất định sẽ phải khóc thảm. Chẳng qua ở thời điểm hiện tại Lôi Vương không rảnh để quan tâm những chuyện nhỏ nhặt. Anh ấy đang bế quan nâng cao thực lực, khi nào ra ngoài chắc chắn anh ấy sẽ là học viên năm thứ tư đầu tiên tấn cấp Vương bài sư sĩ ở trường chúng ta. Đến lúc đó các cậu cho rằng anh ấy sẽ để cho những học sinh mới này làm loạn trật tự của trường học ư?” Người nói xem ra là thành viên của thế lực Lôi Vương, biết rất nhiều thông tin.
“Thì ra là thế!” Trong kênh nói chuyện vang lên nhiều tiếng kêu thán phục, ai đó nói một câu. “Không biết thế lực của Lôi Vương có còn thu nhận người nữa không…”
Người vừa nói ra nhiều thông tin cười ngạo nghễ: “Muốn vào thế lực của Lôi Vương, yêu cầu thấp nhất là các cậu phải đạt được cơ giáp sĩ trung cấp, chờ khi nào các cậu đạt được yêu cầu thì tôi có thể đề cử cho.”
“Được, anh bạn tốt, sau này nhờ cậu giúp tôi nhé.” Mọi người ở trong kênh nói chuyện bắt đầu hưng phấn lên, ai nấy cũng đều muốn thêm người kia làm bạn tốt. Nếu có thể thật sự vào được thế lực của Lôi Vương thì trong sáu năm học ở đây coi như không cần phải lo lắng nữa.
“Khà khà, không thành vấn đề…” Anh bạn kia không nghĩ chỉ cần tiết lộ một ít tin tức của Lôi Vương mà có thể được nhiều người chú ý đến thế, trong lòng lại một lần nữa đắc ý với quyết định tham gia vào thế lực Lôi Vương trước đây của mình.
Lăng Lan và Sửa Chữa Cơ Giáp đều không biết sau khi bọn họ rời đi, đám cơ giáp sĩ ở cửa khẩu Tây Môn đã đem tin tức bọn họ đi cùng nhau tung ra ngoài, lúc này bọn họ chỉ quan tâm tới việc sắp tiếp cận vùng mãnh thú thứ nhất.
Rất nhanh họ đã chạy đến nơi, thấy con vật lông trắng, mắt đỏ quạch trước mặt, trán của Lăng Lan không nhịn được co giật mấy lần.
“Thỏ?” MK, gọi con thỏ là cô đây tới giết thỏ? Làm thế nào cũng thấy vô cùng nhức trứng mà.
Sửa Chữa Cơ Giáp hình như cũng nhận thấy có gì đó không thích hợp, anh ta nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, chớ coi thường chúng nó, những con thỏ biến dị này vô cùng nguy hiểm, hàm răng và móng vuốt là vũ khí giết người của chúng, đáng sợ hơn là cú đá của chúng, trong nháy mắt có thể giết chết một cơ giáp cấp thấp…” Dứt lời anh ta lo âu liếc nhìn người bên cạnh, đối phương chỉ là cơ giáp thực tập, nếu vừa xông lên đã bị giết trong nháy mắt thì thật… đáng thương. Anh ta khôngđành lòng, có ý tốt nhắc nhở. “Nếu không được, hay là chúng ta quay lại đi.”
Lăng Lan điều khiển chi trước của cơ giáp hình nhỏ nắm lấy củ cà rốt trong miệng, lạnh lùng nói: “Chờ tôi hai phút!”
Tuy có thể dùng thời gian ngắn hơn để giải quyết đám thỏ này, nhưng Lăng Lan không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình ở trước mặt người không quen biết nên đành kéo dài thời gian ra gấp bốn lần.
Chỉ thấy Lăng Lan điều khiển cơ giáp hình nhỏ nhún hai chân sau xuống, bật người lao vào đám thỏ biến bị…
“A, không được làm như vậy…” Thấy hành động của cơ giáp hình thỏ, Sửa Chữa Cơ Giáp tái mặt kêu lên thảm thiết. Cú bật người này làmmặt đất xung quanh rung động dữ dội, chắc chắn sẽ thu hút toàn bộ đám thỏ trong khu vực này tới, khi đó thì dù là cơ giáp cao cấp cũng chẳng toàn mạng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nhiệm vụ băng qua con đường tới thành Tín Dương càng thêm gian nan.
Sửa Chữa Cơ Giáp nhanh chóng điều khiển cơ giáp của mình quay lại trăm mét, lúc này mới hoảng hồn quay đầu quan sát tình huống của Lăng Lan, và anh ta bị hình ảnh trước mặt làm cho sợ ngây người.
Lăng Lan điều khiển cơ giáp hình thỏ quét mũi kiếm hình củ cà rốt màu cam trong tay về phía đám thỏ đang nhào tới, lập tức đám thỏ bị đánh bay ra ngoài rồi nằm im không nhúc nhích.
Sửa Chữa Cơ Giáp nhanh chóng dùng chức năng truyền hình ảnh phóng to khu vực đám thỏ vừa bị đánh bật ra, ngay lập tức anh ta thấy những con thỏ đó đều có một vết thương trước ngực, mất mạng ngay tại chỗ.
Sửa Chữa Cơ Giáp líu lưỡi đem hình ảnh truyền về đổi sang vị trí của Lăng Lan, lúc này mới thấy mỗi một động tác của Lăng Lan đều vô cùng chuẩn xác, củ cà rốt màu cam mỗi khi vung lên đều đắc thủ. Sau đó anh ta còn thấy đối phương điều khiển cơ giáp hình thỏ nhún mạnh chi sau rồi bật người lên cao, nương theo lực đánh mạnh xuống như một cơn gió lốc, chỉ một chiêu đã quét sạch đám thỏ đang nhào lên, cảnh tượng này thật giống như một vua thỏ hung hãn đang chà đạp đám thỏ con yếu ớt không có sức chiến đấu vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui