Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Edit: Phi Nguyệt
Hàn Dục bắt đầu suy đoán: “Lẽ nào thành tích khảo hạch của đoàn Tân Sinh đều rất tốt, bọn Lôi Đình không muốn lãng phí nên nhận hết?”
Vệ Quý đồng tình: “Những học viên mới này đều đến từ tinh cầu Doha, đại bộ phận còn là học sinh của học viện đồng quân trung tâm, chắc chắn năng lực của bọn chúng không kém, dù có nhận hết Lôi Đình cũng không lỗ. Nhưng tớ nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy… Có phải đây là mưu kế của đoàn Lôi Đình không? Mục tiêu của bọn họ rất có khả năng không phải là toàn bộ đoàn Tân Sinh, mà chỉ là người kia ở trong đoàn Tân Sinh thôi, Lôi Đình lo lắng người kia cương quyết không chịu gia nhập nên mới làm ra hạ sách này chăng?” Vệ Quý đưa ra một khả năng có thể xảy ra.
Ánh mắt Hàn Dục hơi lóe lên: “Cậu muốn nói tới tên yêu nghiệt mà Trương Kinh An đã từng nhắc đến à?”
Tên yêu nghiệt khiến Trương Kinh An phải kiêng kỵ kia khẳng định là một người không dễ thu phục. Có lẽ thế lực Lôi Đình sợ tên đó lại giống như gã thiên tài thiết kế lắp ráp cơ giáp năm tư tên Tử Giang kia, đến bây giờ gã kia còn chưa chịu khuất phục bọn Lôi Đình đâu. Bị ăn đau một lần nên bây giờ đoàn Lôi Đình thay đổi cách làm, thiết kế một cạm bẫy để tên yêu nghiệt kia phải vì đồng bạn mà cúi đầu thần phục.
“Dương đông kích tây, quả là kế sách hay!” Hàn Dục tán thưởng. “Dù Kiều Đình không ở đây, nhưng vị phó đoàn trưởng Lâm Chí Đông kia cũng không đến nỗi nào.”
Một thế lực lớn không thể chỉ dựa vào sức mạnh của một người, sở dĩ Lôi Đình liên tục nhiều năm liền đứng vững ở vị trí thế lực số một trường quân giáo là vì phía dưới bọn họ có mấy vị phó đoàn trưởng ưu tú, đặc biệt là quân sư Lâm Chí Đông. Vị đệ nhất phó đoàn trưởng của thế lực Lôi Đình này không xuất thân từ chuyên ngành tham mưu chuyên nghiệp, nhưng thủ đoạn của anh ta không hề thua kém bất cứ một quân sư giỏi nào.
Lý Lan Phong không phản bác suy đoán của hai người, anh chỉ gật đầu mỉm cười biểu đạt sự tán thành. Ánh mắt của bốn người lại một lần nữa bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn, bởi vì đại diện của đoàn Tân Sinh đã bước lên phía trước, người này không ai khác chính là Vũ Cảnh. Cậu ta chấp nhận lời đánh cược của đoàn Lôi Đình, đồng thời đưa vào điều kiện đánh cược của đoàn mình: Nếu đoàn Lôi Đình thua, trong vòng hai năm đoàn Lôi Đình phải đảm bảo sự an toàn cho đoàn Tân Sinh. Tức là trong thời gian hai năm, nếu có thế lực nào muốn gây hấn với đoàn Tân Sinh, thì đoàn Lôi Đình phải đứng ra ứng chiến.
Điều kiện này thực chất là muốn cả đoàn Lôi Đình phải làm vệ sĩ miễn phí cho đoàn Tân Sinh, nhưng so với điều kiện của đoàn Lôi Đình thì điều kiện của đoàn Tân Sinh cũng không quá đáng. Đoàn Lôi Đình đã muốn sát nhập toàn bộ đoàn Tân Sinh, đương nhiên đoàn Tân Sinh cũng có thể yêu cầu đoàn Lôi Đình trở thành lính đánh thuê cho mình. Hơn nữa thời hạn đoàn Tân sinh đưa ra chỉ có hai năm, với điều kiện này, đoàn Lôi Đình không có lý do để cự tuyệt.
Quả nhiên, sau khi nhóm lãnh đạo đoàn Lôi Đình họp nhanh, bọn họ đã đồng ý với điều kiện trên. Dù sao bọn họ cũng không muốn để khối thịt béo mang tên đoàn Tân Sinh rơi vào tay kẻ khác, ngộ nhỡ lần này đoàn Lôi Đình không cẩn thận thua cuộc cũng có thể đảm bảo trong vòng hai năm không bị các thế lực khác nẫng tay trên mất, hơn nữa hai năm sau bọn họ còn cơ hội chiếm được đoàn Tân Sinh, điều kiện đánh cược lần này đối với đoàn Lôi Đình rõ ràng chỉ có lợi mà không có hại.
Khi Thượng tá Đường Ngọc tuyên bố điều kiện đánh cược của hai bên đã được thành lập, nhóm lãnh đạo của các thế lực khác đều thở dài tiếc nuối. Nếu đoàn Tân Sinh may mắn thắng lợi thì bọn họ cũng chỉ biết đứng ngoài nhìn mà thèm thôi, vì bọn họ còn chưa có gan dám chống lại thế lực Lôi Đình.
Ai nấy đều thầm thán phục cái điều kiện vừa cay vừa độc này của đoàn Tân Sinh, một điều kiện mà làm Lôi Đình không thể cự tuyệt nổi, và dù thắng hay thua thì đoàn Tân Sinh đều có được sự bảo hộ của đoàn cơ giáp Lôi Đình dù nó chỉ tác dụng trong thời gian ngắn.
Điều kiện đã được đưa ra, đại diện của hai bên từ từ bước xuống khỏi sàn thi đấu, chờ đợi trận đấu thứ nhất bắt đầu. Vừa rồi Thượng tá Đường Ngọc đã giải thích quy tắc của trận đấu, hai phe có năm phút để chuẩn bị, trong vòng năm phút bắt buộc phải chọn ra đại diện thi đấu của từng phe, hết năm phút, bên nào không chọn được sẽ bị phán định thua cuộc.
Lăng Lan như có điều gì suy nghĩ, cô nhìn lướt qua đám người Lôi Đình ở phía bên kia sàn thi đấu. Cô đã âm thầm thử dò xét thực lực của những người đó và biết, ngoại trừ cô ra thì bọn Tề Long chưa đủ thực lực để đấu… Lăng Lan hơi nhíu mày, bắt đầu tính toán trình tự lên thi đấu.
Trong trận lần này cô lựa chọn Tề Long, Vũ Cảnh, Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt và chính cô làm đại diện thi đấu. Vốn ý định ban đầu của Lăng Lan là xem xét đội hình của đối phương rồi mới sắp xếp đội hình ở bên mình, nhưng quy định do Thượng tá Đường Ngọc nói ra đã phá vỡ tính toán của cô, danh sách đối chiến hoàn toàn được giữ bí mật, đến trước mỗi trận đấu mới công bố, rõ ràng điều này gây bất lợi cho phía Lăng Lan.
Giữa lúc Lăng Lan đang đau đầu suy tính, giọng nói hờn dỗi của Tiểu Tứ vang lên trong đầu cô. “Lão đại, cô quên còn có tôi rồi à?” Thằng bé rất buồn bực, vì sao cứ đến thời khắc mấu chốt là lão đại lại quên mất sự tồn tại của nó? Chẳng phải nó rất hay dùng mấy biện pháp ăn gian đó sao…
“Ây phi phi phi, vừa mới nghĩ bậy gì vậy? Tiểu Tứ ta là cậu nhóc tốt, tuyệt đối không dùng mấy từ gian dối làm mất phẩm cấp của mình được.” Tiểu Tứ rung đùi đắc ý, tỏ vẻ mình rất thanh cao. “Chúng ta đang ở một trận đấu vĩ đại, chỉ có biết trước tiên cơ mới là vương đạo, cho nên tất cả mọi thủ đoạn đều chỉ để phục vụ cho mục đích cuối cùng là chiến thắng mà thôi! Lịch sử chính là để cho người thắng cuộc viết nên!” Dạo này Tiểu Tứ đang mê mẩn mấy loại tiểu thuyết quân sự, đoạn văn hùng hồn này chắc nó lấy ở một cuốn tiểu thuyết nào đó rồi…
Được Tiểu Tứ nhắc nhở, Lăng Lan mới nhớ ra Tiểu Tứ chẳng phải là thần trong thế giới ảo đó sao? Cô có thể nhờ Tiểu Tứ tìm hiểu danh sách thi đấu của đối thủ mà. Hy vọng đối phương lựa chọn nhanh chóng, nếu đến sát giờ họ mới đưa ra tên người đấu thì Lăng Lan cũng không còn thời gian để lựa chọn thí sinh ở đội mình.
Tiểu Tứ cảm nhận được sự lo lắng của Lăng Lan, nó bĩu môi nói: “Có Tiểu Tứ ở đây cô còn sợ không kịp giờ? Chỉ cần trong đầu cô vừa hiện lên tên người nào, tôi sẽ lập tức đưa cái tên đó vào danh sách.” Một việc đơn giản như vậy vì sao lão đại cứ phải lo lắng quá lên làm gì, có phải lão đại đang coi thường năng lực của nó không? Tiểu Tứ giận dỗi trề môi, tỏ vẻ kháng nghị vì Lăng Lan đã không tin tưởng nó.
Thấy Tiểu Tứ giận dỗi, Lăng Lan lại cảm thấy yên lòng, cô vui vẻ đưa tay xoa gương mặt nhỏ của Tiểu Tứ, cất tiếng cười to: “Được rồi Tiểu Tứ, chuyện này giao cho cậu.” Chỉ có ở trong óc, Lăng Lan mới không cố kỵ mà cười to, nụ cười kia khiến Tiểu Tứ một lần nữa ngẩn người. Hu hu hu, vì sao sức quyến rũ trong nụ cười của lão đại ngày càng tăng lên vậy?
Tiểu Tứ cảm thấy lão đại của nó để mặt lạnh lùng vẫn an toàn hơn, đến cả nó là thần của thế giới ảo, khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của lão đại đều cảm thấy mềm nhũn. Tiểu Tứ đột nhiên nhớ tới cha Lăng Tiêu, hình như sức chống cự của nó đối với nụ cười của cha Lăng Tiêu cũng rất kém, lẽ nào nụ cười chính là nhược điểm trí mạng của nó?
Tiểu Tứ đột nhiên có cảm giác nguy cơ ngập đầu, bởi vì nó biết trí tuệ nhân tạo như nó không được phép có nhược điểm, nếu không sẽ bị thu hồi và cải tạo lại. Tiểu Tứ quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có trí tuệ nhân tạo nào giống nó ở gần đó bèn vỗ ngực tự trấn an mình, may mà bây giờ nó không ở tinh hệ Mộng Đa nên không có các trí tuệ nhân tạo khác quản chế sự bất thường của nó.
Tiểu Tứ còn chưa kịp hoàn hồn, Lăng Lan ở bên này đã nghĩ tới một vấn đề khác, cô có thể tìm hiểu được thực lực của những người bên đội đối phương, nhưng lại không biết tên của họ…
Tiểu Tứ bị vấn đề mới nảy ra trong óc Lăng Lan hấp dẫn, khi hiểu rõ lão đại nhà nó đang băn khoăn điều gì, nó liếc mắt một cái đầy khinh thường, còn tưởng có chuyện gì khó khăn, hóa ra lại là loại chuyện nhỏ nhặt này.
Rất nhanh, trong óc Lăng Lan xuất hiện tư liệu của các thành viên trong đoàn Lôi Đình cùng hình ảnh ba chiều của những thành viên đó, Lăng Lan xem hết tư liệu là biết ngay ai có thực lực và đẳng cấp như thế nào, cũng dễ dàng đưa ra đối sách ứng phó.
Sau khi xem xong danh sách thành viên của đối phương, trong lòng Lăng Lan đã có kế sách, cô quyết định dùng kế Điền Kỵ đua ngựa(*) để đấu lại đối phương, chỉ cần bên cô thắng được ba trận là đoàn Tân Sinh thắng lớn!
(*)Kế Điền Kỵ đua ngựa: (một điển tích trong sử ký Trung Hoa) ý nghĩa; dùng sở trường của mình đối phó với khuyết điểm của đối thủ để dành thắng lợi cuối cùng.
“Lão đại! đối phương đưa ra tên thành viên thứ nhất thi đấu!” Tiểu Tứ hô to, ngay sau đó tư liệu và hình ảnh lập thể của người xuất chiến bên đội đối phương hiện lên trong óc của Lăng Lan.
“Chà, trận đầu đã đưa người có thực lực đứng thứ ba ra đấu, xem ra đối phương cũng phòng bị bên chúng ta sẽ làm theo kế sách kia.” Lăng Lan nhíu mày, đối sách của bên Lôi Đình rất tốt.
Lăng Lan quay đầu nhìn đồng đội phía bên mình, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại ở trên người Lạc Lãng: “Lạc Lãng, chuẩn bị chiến đấu!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lãng sáng ngời, không ngờ lão đại lại phái cậu ta ra đấu trận đầu tiên: “Vâng, lão đại!”
Đến phiên Tiểu Tứ, thấy Lăng Lan đã lựa chọn Lạc Lãng, không cần Lăng Lan chỉ thị, nó đã đưa tên Lạc Lãng vào máy tính của trọng tài Đường Ngọc.
Thấy nét mặt hưng phấn của Lạc Lãng, Lăng Lan cảnh tỉnh cậu ta: “Đối phương là một cao thủ khí kình sơ cấp, cậu vừa mới bước chân vào cấp khí kình nên căn cơ còn chưa ổn định, không thích hợp xáp lá cà, tốt nhất nên lựa chọn phương pháp triền đấu, cố gắng thích ứng để tìm ra cơ hội hạ gục đối thủ.”
Lăng Lan lựa chọn Lạc Lãng là vì trận đấu này rất thích hợp để giúp cậu ta ổn định giai đoạn đầu của khí kình sơ cấp. Dù muốn thắng nhưng cô cũng mong các bạn của mình có thể tiến bộ nhờ trận đấu này.
Lăng Lan biết mình sắp xếp như vậy có thể khiến Lăng Lan rất gian khổ, thậm chí còn có thể bị đối phương đánh đến bầm dập, nhưng để các bạn cô có thể trưởng thành, cô bắt buộc phải làm như vậy, có đôi khi bị thua không phải là sỉ nhục, mà là một loại tiến bộ để tốt lên.
Lạc Lãng nghiêm túc gật đầu: “Đã biết, lão đại!”
Vừa đúng lúc năm phút chuẩn bị kết thúc, trên sàn đấu vang lên giọng nói đanh thép của Thượng tá Đường Ngọc: “Đoàn cơ giáp Lôi Đình đấu với đoàn Tân Sinh, trận đầu tiên: Học viên năm thứ năm Tề Á đấu với học viên năm thứ nhất Lạc Lãng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui