Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Edit: Phi Nguyệt
“Vâng, đội trưởng!” Các đội viên nhanh chóng mở máy truyền tin muốn liên lạc với những hacker trong đoàn thì phát hiện, toàn bộ máy truyền tin của bọn họ đều không dùng được.
“Máy truyền tin không thể liên lạc ra bên ngoài…” Sắc mặt các đội viên đều hốt hoảng, không ai biết phải làm gì.
Đây không phải là chuyện mà một hacker phổ phông có thể làm được, để khống chế được máy truyền tin cá nhân không hề đơn giản, nhất định phải công phá khu vực đầu não cấp S của trường quân giáo mới đoạt được quyền khống chế những máy móc cá nhân này. Lẽ nào người công kích tổng bộ đoàn cơ giáp Thiên Cơ là một hacker cấp thần?
“Làm sao có thể?” Gã đội trưởng kinh hãi nhảy dựng lên, hắn mau chóng kiểm tra máy truyền tin của mình và phát hiện không có phản ứng giống hệt như lời các đội viên vừa nói.
“Không, người có năng lực như thế này chắc chắn phải là hacker đứng đầu trường rồi, Lâm Chí Đông của đoàn Lôi Đình cũng không có năng lực bậc này… Lẽ nào đợt tấn công này đến từ bên ngoài trường?” Nghĩ tới đây, cả khuôn mặt của gã đội trưởng đen lại. Nếu chỉ trong nội bộ trường công kích lẫn nhau sẽ không gây nguy hại đến hệ thống của trường, nhưng nếu thực sự đến từ phía ngoài thì trường quân giáo của bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Hắn lo lắng nói: “Các cậu ở đây tiếp tục cố gắng liên lạc với đầu não máy chủ, tôi đi báo cho các đạo sư…” Hacker lợi hại như vậy tấn công thì chỉ các đạo sư mới có năng lực cứu bọn họ.
Gã đội trưởng lập tức lao ra khỏi phòng giám sát, chuẩn bị đi tìm các đạo sư hacker chuyên nghiệp để báo cáo chuyện xảy ra ở chỗ bọn họ, nếu hắn đoán không nhầm thì rất có thể đây là âm mưu của thế lực ở bên ngoài nhằm vào trường quân giáo, đoàn cơ giáp Thiên Cơ bọn họ chỉ là nạn nhân thứ nhất mà thôi.
Trong lúc này, Lăng Lan đang khiêng Lạc Lãng trên vai, chạy thật nhanh đến cửa ra ở lầu bốn, trên đường đi, cứ khoảng 30 mét cô lại vỗ một chưởng vào tường, thoạt nhìn có vẻ tùy ý vì không tạo thành tổn thương gì trên bề mặt tường, nhưng chỉ có Lăng Lan biết điểm cô chọn lựa đều là cột chịu trọng lực của tòa nhà. Trước đó cô và Tiểu Tứ đã bàn bạc xong, Tiểu Tứ phụ trách phá hư toàn bộ các thiết bị giám sát, còn cô sẽ phụ trách phá hủy tòa nhà này, cô muốn đoàn cơ giáp Thiên Cơ từ nay về sau không thể ngóc đầu lên được nữa. Khi bọn chúng không còn là thế lực đứng thứ hai trong trường thì chúng không thể làm những việc dơ bẩn như trước kia.
Trước khi đi, Tiểu Tứ đã sớm đem bản đồ kết cấu của tòa nhà giao cho Lăng Lan, trên bản đồ rất chu đáo chỉ rõ cho cô biết nên ra tay ở chỗ nào là thích hợp.
Hoàn thành công việc trên tầng bốn, Lăng Lan bắt đầu đi xuống dưới, cô đánh lén mấy tên tuần tra lười biếng đang đứng hút thuốc ở đầu cầu thang, thuận lợi đi xuống tầng hai, sau đó cô tiếp tục công việc phá cột chịu lực của tòa nhà.
Tiểu Tứ bỗng đột nhiên kêu lên đầy hưng phấn: “Lão đại, tôi tìm thấy Lỗ Vĩnh Quang rồi.”
Tiểu Tứ phá hủy hết hệ thống đầu não cùng toàn bộ thiết bị giám sát trong trụ sở của đoàn cơ giáp Thiên Cơ, xong việc nó bắt đầu tìm kiếm những người đã đi cùng Thi Minh Nghĩa trong vụ bắt cóc Lạc Lãng, rất nhanh nó đã tìm được kẻ đầu xỏ Lỗ Vĩnh Quang, nếu không phải hắn ta lợi dụng hệ thống tin nhắn của trung tâm điều trị để gửi tin nhắn giả cho Lạc Lãng, Lạc Lãng sẽ không đến nơi này, cũng không phát sinh toàn bộ sự tình sau đó.
Lăng Lan dứt khoát nói: “Hủy hắn đi!” Đã xác định được quy tắc làm việc của mình, Lăng Lan hành sự càng lạnh lùng quyết đoát.
“Đã biết, lão đại!” Tiểu Tứ vui vẻ trả lời, rốt cục cũng có thể cho lão đại thấy thủ đoạn lợi hại của nó rồi.
Gương mặt bánh bao khả ái của Tiểu Tứ đột nhiên thay đổi, miệng nó há to, hai răng nanh mọc dài chìa ra bên ngoài, hai tròng mắt trừng lớn chuyển thành màu xanh đậm, màu da trên gương mặt nó nhanh chóng trở nên tái xám, môi đỏ tươi như máu.
“Băng!” Một chưởng vỗ mạnh lên đầu Tiểu Tứ, Lăng Lan đen mặt, nói: “Cậu làm cái gì đó, giả thần giả quỷ muốn dọa ai hả?” Tự nhiên Tiểu Tứ biến đổi thành hình thái quỷ khó coi như vậy, dù Lăng Lan luôn bình tĩnh cũng cảm thấy khó chịu. Vốn từ nhỏ tới giờ cô cũng không thích xem phim ma quỷ.
Tiểu Tứ bị Lăng Lan đánh trở lại như ban đầu, thấy Lăng Lan nổi giận, Tiểu Tứ đành xoa đầu rồi chạy biến đi làm việc của nó…
Lúc này ở trong thế giới ảo, Lý Lan Phong đang luyện tập cơ giáp thì đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng vừa to lớn vừa quen thuộc, hư năng lực trong người anh phát ra sự cảnh báo, tự động xây dựng tấm chắn phòng ngự cho Lý Lan Phong.
“Là Hư năng lượng, sao có thể?” Lý Lan Phong nhìn về phương hướng hư năng lượng đang bùng phát với gương mặt không thể tin. Anh biết rõ cỗ năng lượng này đến từ bên trong trường quân giáo vì cảm giác quá mãnh liệt, đây là loại cảm ứng chỉ có những người có hư năng lực như anh mới cảm nhận được, lẽ nào trong trường quân giáo còn ẩn nấp một người có hư năng lực khác?
Trong đầu Lý Lan Phong nhanh chóng hiện lên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lăng Lan. Chẳng lẽ là cậu ta? Chỉ có cậu ta mới mang đến cho anh loại cảm giác này, nhưng anh không có cách nào xác định được nguồn năng lượng đang bùng nổ này đến từ Lăng Lan.
Cậu ta là đồng bọn của người ấy sao? Nghĩ tới đây, trái tim Lý Lan Phong nảy lên kịch liệt như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Nội tâm luôn cô đơn của anh bắt đầu dấy lên niềm vui giống như khi bảy năm trước anh gặp được con thỏ kia vậy.
Lỗ Vĩnh Quang hiện tại đang ở trong thế giới ảo đi tra tư liệu, hắn ta rất hưng phấn bởi vì hắn đã nhận được lệnh lĩnh tài nguyên cấp hai từ Phó đoàn trưởng. Để có được phần tài nguyên này hắn đã phải làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng rất đáng giá, người không vì mình chính là trời tru đất diệt.
Tài nguyên cấp hai có nhiều chủng loại phong phú, để tránh lãng phí, hắn phải đi tra tư liệu trên thế giới ảo, đến lúc đó mới lựa chọn được loại tài nguyên thích hợp nhất với tư chất của mình.
Khi hắn còn đang cắm mặt vào đống tư liệu, đột nhiên trong lòng Lỗ Vĩnh Quang dâng lên một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh to lớn đã ập xuống đầu hắn.
Lỗ Vĩnh Quang có cảm giác ý thức của mình đang dần dần biến mất, hình ảnh trước mắt mờ dần và rơi vào một vùng tối đen, hắn đã mất đi ý thức.
Nếu có người ở bên cạnh Lỗ Vĩnh Quang lúc này chắc chắn sẽ phát hiện ra thân thể hắn ở trong thế giới ảo đang từ từ biến mất, không phải hình thức hóa thành một vệt sáng khi thoát tuyến mà là chậm rãi phân giải thành vô số đốm sáng rồi tan vào khoảng không, biến mất không còn dấu tích.
Thân thể bên ngoài thế giới thực của Lỗ Vĩnh Quang cũng nằm im trong khoang đăng nhập, từ nay về sau hắn không còn mở mắt ra nữa, hắn vĩnh viễn biến thành một người sống đời thực vật. Tiểu Tứ hận Lỗ Vĩnh Quang vì tư lợi cá nhân mà tiếp tay cho kẻ xấu làm việc ác, cho nên khi ra tay thằng bé không hề lưu tình chút nào, trực tiếp đánh tan ý thức của hắn, thậm chí còn không cho hắn cơ hội được làm một thằng ngốc.
Đối với những người còn lại, Tiểu Tứ nghe theo ý kiến của Lăng Lan chỉ hủy đi đầu óc của họ, giữ lại một phần ý thức, nói cách khác cho dù bọn họ có tỉnh dậy cũng chỉ là những đứa ngốc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả đời.
Khi Lăng Lan gần hoàn thành nhiệm vụ của mình ở tầng hai thì Tiểu Tứ cũng đã xong việc, quay trở lại ý thức của cô.
Tiểu Tứ giơ ngón tay lên làm biểu tượng chữ V thắng lợi, rất đắc ý: “Lão đại, tất cả đã hoàn thành!” Có điều thằng bé vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, khi nó biểu hiện ra sức mạnh to lớn của mình thì lão đại không có ở bên chứng kiến. Lòng Tiểu Tứ thầm quyết định, sau này có cơ hội nhất định nó sẽ để lão đại tận mắt chứng kiến quá trình nó giải quyết những tên cặn bã ở trên thế giới ảo, để lão đại thể nhiệm thế nào là thần trong thế giới ảo.
“Được, đến lượt tôi!” Chớp mắt Lăng Lan đã quay trở về khu trung tâm của tầng hai, cô giơ đấm tay lên, quát mạnh: “Lĩnh vực mở ra!”
Nửa bước lĩnh vực cũng đủ để cô mở ra được lĩnh vực trong thời gian ngắn, mặc dù thời gian quá ngắn có thể không đạt được hiệu quả như mong đợi nhưng cũng đủ để phá hủy tòa nhà này rồi.
Lúc này, khu vực mấy chục mét bên cạnh Lăng Lan đã trở thành lĩnh vực của cô, Lăng Lan quát lên một tiếng: “Nổ cho ta!”
Tiếng nổ mạnh vang lên như đáp lại lời cô, địa điểm xa nhất bắt đầu phát nổ, người khống chế lĩnh vực là Lăng Lan, để đảm bảo an toàn cho Lạc Lãng, cô phải lựa chọn trình tự nổ an toàn nhất.
Tiếng nổ đầu tiên vừa vang lên, bóng dáng Lăng Lan như một vệt sáng chợt lóe lên trong hành lang tầng 2, đến cuối lối đi là một cửa sổ, thấy sắp đụng vào, cô nhanh chóng đánh ra một chưởng phá tan cửa sổ thủy tinh, Lăng Lan nhanh chóng mang theo Lạc Lãng nhảy xuống bên dưới, lấy điểm tựa ở một nhánh cây, cô bay thẳng về phía xa, lặng yên rời khỏi trụ sở tổng bộ đoàn cơ giáp Thiên Cơ, chỉ nháy mắt sau đã không còn dấu tích.
Trụ sở tổng bộ đoàn cơ giáp Thiên Cơ bắt đầu vang lên những tiếng nổ mạnh, chỉ sau mấy phút, cả tòa nhà to đẹp lúc trước bị nổ tan tành, tòa kiến trúc không thể chịu được chấn động của vụ nổ bèn sụp xuống, bên trong vang lên vô số tiếng gào khóc thảm thiết.
Có khá nhiều học viên vị vây trong đống gạch vụn, nhưng với năng lực của các học viên trường quân giáo, dù có bị đám gạch này đè lên cũng không làm chết được họ.
Lăng Lan sử dụng năng lượng gần tới cấp lĩnh vực của mình để phá hủy tòa nhà dẫn tới sự chú ý của mấy lão quái vật vẫn luôn ẩn cư trong trường. Bọn họ rất nhanh đã chạy đến hiện trường, núp trong bóng tối dò xét thứ năng lượng khổng lồ vừa bộc phát ấy.
“Thế mà lại là cấp Lĩnh vực? Sao có thể được, chưa từng thấy hiện tượng này bao giờ… Tại sao trường quân giáo lại xuất hiện vị cao thủ cấp Lĩnh vực này?”
Khi xác định được cấp năng lượng, tất cả không hẹn mà cùng nhìn nhau đầy sợ hãi. Từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn tự hào năng lực phòng ngự của trường quân giáo không hề thua kém tổng bộ quân đội Liên bang, vì thế khi nhìn thấy những dấu hiệu ở hiện trường, tất cả đều có cảm giác bị cười nhạo.
“Hình như đối phương đã rời khỏi đây.” Mấy người họ lục soát kỹ từng ngóc ngách nhưng không tìm thấy thêm dấu tích của vị cao thủ cấp lĩnh vực kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui