Ở đối diện phòng trà là một bức tường chỉnh thể màu trắng, nó giống như một thông đạo với kiến trúc khổng lồ, không thấy điểm đầu cũng không có điểm cuối.
Kỳ thực bức tường này được hình thành từ những hạt nguyên,phân tử cực nhỏ mà mắt người không thể phân biệt được, nó chính là cánh cửa chính của khung cảnh ảo, là thứ mở ra để cho quân nhân Liên Bang tiến hành hình thức huấn luyện cùng quyết đấu.
Mà cánh cửa nơi Lăng Lan và bọn trẻ đi vào chính là cửa sau của khung cảnh ảo, được kết nối với học viện đồng quân và được ngụy trang thành cửa ra vào của khuôn viên sân thể dục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Lan bị lừa, bởi vì ai có thể nghĩ đến một thứ quý giá như kỹ thuật chế khung cảnh ảo lại xuất hiện ở đồng quân. Đây chính là biểu hiện của việc Liên Bang rất coi trọng cuộc thi này cũng như đang rất cần những nhân tài mới.
Đương nhiên, khung cảnh ảo xuất hiện ở học viện đồng quân không đơn thuần chỉ đề làm khảo nghiệm nhập học cho bọn trẻ mà còn vì muốn tăng năng lực cho bọn trẻ sau này. Việc không ngừng học tập không ngừng quyết đấu chính là phương pháp tốt nhất để đạt được điều này.
Giám khảo hiện trường đi dọc theo vách tường màu trắng, nói thật, anh ta không cần bất cứ loại máy móc hề biết đám nhỏ phòng 72 hiện đang ở chỗ nào cũng như không thể dùng máy móc để phát hiện vị trí cụ thể, bởi vì khung cảnh ảo ngoài việc gây ảo giác ở những căn phòng khác nhau nó còn có thể thay đổi vị trí cửa vào liên tục và liên miên, những cánh cửa của các căn phòng sẽ được dời đi tới một vị trí khác nhau để tạo ra một khung vảnh chỉnh thể. (cái này là mình chém, ý của nó đại khái là cánh cửa của căn phòng này là một khung cảnh trong căn phòng khác a)
Giám khảo lại đi thêm một đoạn, chợt liên lạc khí ở cổ tay khẽ rung lên, anh ta nhất thời dừng lại, trên mặt hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười, xem ra mình đã tới căn phòng muốn vào rồi.
Anh ta nhìn về phiá bức tường, đưa tay lên xuyên qua nó như muốn tìm kiếm thứ gì, rất nhanh anh ta đã tìm thấy thứ mình cần.
Nhẹ gõ lên thứ đó 3 lần rồi bức tường bỗng thay đổi, chi thấy từ nơi cánh tay vẫn còn trong tường của anh ta bắt đầu phát ra ánh sáng, một màn hình nhỏ như bàn tay từ từ hiện lên rõ ràng, ở trên màn hình xuất hiện một bộ bàn phím số từ 0 đến 9, và một khung nhỏ yêu cầu nhập mật khẩu.
Giám khảo lộ ra tươi cười, ngón tay nhanh chóng nhấn xuống một chuỗi số, tốc độ tay của anh ta nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi, ngón tay lưu lại tàn ảnh khiến người khác không thể thấy rõ anh ta sẽ nhấn cái gì. Sau đó, một tiếng "Két" thanh thúy vang lên, bức tường luôn phẳng lì bỗng như bị ai đánh vào bắt đầu nứt ra, lộ một cánh cửa khác ở bên trong. Anh ta đi vào, tiếp tục nhập mật khẩu rồi đi qua cánh cửa.
Anh ta vừa đi vào bên trong thì cánh cửa ngay lập tức đóng lại, bức tường trắng bên ngoài cũng khôi phục lại như cũ, giống như cảnh bức tường vỡ ra lúc nãy chỉ là ảo giác.
Giám khảo vừa vào gian phòng số 72 thì nhin thấy nguyên một đường chạy rộng lớn, mà cánh cửa phiá sau lưng anh ta lúc này cũng lặn xuống biến mất không còn chỉ để lại mình anh ta đứng ở vạch đích. Khung cảnh ở đây giống như một đường chạy thật sự, thật đến mức khiến cho người khác không thể tin ở sau lưng vị giám khảo có một cánh cửa vừa biến mất.
Anh ta cũng không phải đợi lâu, rất nhanh, từ phía bên kia của đường chạy, mười bóng dáng nho nhỏ xuất hiện, chúng hoặc chạy hoặc kéo, hoặc cõng hoặc nâng, bước chân tập tễnh chạy, không là đi mới đúng, đang tiến về phía này. Xem ra mười đứa trẻ này đã sắp kiệt sức. Ở những cuộc khảo hạch trước, các thí sinh lúc nào cũng xuất hiện đơn lẻ, không giống với hình ảnh bây giờ, cả đòan chỉnh tề tiến về đích không có người nào tụt lại phiá sau.
Giám khảo trong lòng khẽ động, có lẽ đây chính những mầm non tốt mà giám khảo theo dõi đã nhắc đến, quả nhiên đều là trẻ ngoan.
Bọn nhỏ sau khi nhìn thấy giám khảo xuất hiện thì giống như ăn phải thuốc kích thích, người người như mãnh hổ nhanh chóng lao về phia anh ta.
Giám khảo nở nụ cười, xem ra cảm giác sắp đến gần với thắng lợi đã kích thích tiềm lực của đám trẻ này. Anh ta thật vừa lòng, ấn tượng với các thí của phòng 72 cũng tăng lên.
"Tớ nhìn thấy giám khảo ..." Tề Long trong tình trạng kiệt sức vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng dáng yêu dấu của giám khảo, cậu ta kích đọng hô to. Một câu này khiến thần kinh của những người còn lại rung lên, hai mắt trở nên đỏ bừng như sói đói nhìn thấy con mồi.
Ngao ô! Mọi người lập tức hú lên như tiếng sói tru, giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, ngay lập tức phát cuồng, vọt tới nơi giám khảo đang đứng ở bên kia.
Khi chạy qua vạch đích, cả bọn không hề giảm mà còn tăng nhanh hơn tốc độ vừa rồi, hung hăng đánh về phía giám khảo đang đứng ở bên cạnh.
Nhìn mười đứa trẻ khí thế như sói đói lao về phía mình, giám khảo hiện trường nhịn không được mà sững sốt, bất quá giám khảo là ai, đều là những người quân nhân trải qua các trận chếm giết mà sống tới lúc này, rất nhanh anh ta đã khôi phục lại bình tĩnh nhìn đám nhỏ.
"Đám nhóc này!" Đối mặt với việc bị tập kích bất ngờ, giám khảo hiện trường cực kỳ câm lặng nhìn trời không nói gì, khuôn mặt anh ta lạnh lại, cũng không cử động gì nhiều, chỉ là hơi hơi nghiêng nghiêng người liền tránh được cú đâm hết lực của đám trẻ.
"Đáng giận, vậy mà không đè lên giám khảo được!" Tề Long ngẩng đầu lên từ vũng bùn, bò lên đường chạy vừa oán hân vừa đập tay xuống đất.
Lạc Lãng ở cách chỗ Tề Long đang nằm không xa vẻ mặt cũng tiếc nuối quỳ rạp trên mặt đất, phải biết rằng khi bọn họ chạy đến một nửa thì cũng là lúc không thể duy trì thêm được, nhưng bởi vì một câu của Tề Long mà làm cả bọn như được sống dậy.
Nhất định phải trả thù mấy người giám khảo, đè chết bọn họ để bọn họ trở thành đệm thịt cho mình. Không sai, chính là giống như xếp La Hán, để cho nhóm giám khảo biết, bọn họ cực kỳ cực kỳ tức giận.
Được rồi, chỉ với một câu này mà giá trị thù hận của bọn trẻ trong nhóm đối với giám khảo thẳng tắp bay lên, vậy nên năng lượng của cả bọn bạo phát giúp cho họ có thể kiên trì đến cuối cùng.
Quả nhiên sức mạnh thù hận là vô địch .
Nguyên nhân Lăng Lan phối hợp với bọn trẻ như vậy không phải vì thù hận gì, cô chỉ là rãnh quá muốn nhìn thấy cảnh một đám nhỏ loi choi đè chết người giám khảo anh tuấn đến bẹp dí, đây là khung cảnh khó gặp đến mức nào… Chỉ sợ ngàn năm cũng chả gặp ấy chứ. Hi hi, tất cả là do kiếp trước cô rãnh quá đọc mấy quyển tiểu thuyết không trong sáng nên mới có ý nghĩ đen tối như vậy.
Giám khảo hai tay ôm ngực, cười lạnh nói: "Ồ, còn dư lực nha, thật không sai." Dù trên mặt lạnh giống khối băng nhưng trong lòng anh ta vui mừng. Chà, thật giống với mình lúc còn là tân binh, vừa bốc đồng, vừa có ý tưởng, còn quyết đoán nữa. Đây mới thật sự là yêu nghiệt nha, mới có sáu tuổi thôi mà đã như vậy rồi. Tâm của vị giám khảo bắt đầu ngứa, thật hận không thể đem mấy đứa nhỏ này đem về quân doanh của mình để thao luyện một phen, tương lai khẳng định là thành những quân nhân đủ tư cách.
Tề Long nhấc tay đầu hàng nói: "Giám khảo à, chúng em đã vô lực rồi."
Giám khảo hừ lạnh một tiếng: "Nếu muốn đạt tiêu chuẩn, đều đứng lên cho tôi." Nha, vô lực mà còn có thể kêu lớn tiếng như vậy, lừa ai hả?
Tề Long á một tiếng, đành phải gian khổ đứng lên, mọi người đều liều mạng hoàn thành bài kiểm tra, nếu như vì không thể đứng lên mà thất bại thì…. Tề Long chịu ảnh hưởng từ lão ba của mình rất sâu, dù như thế nào thì đàn ông chân chính cũng phải chết đứng.
Tề Long là người đầu tiên đứng lên, Lạc Lãng thứ hai, tuy rằng tay chân của Lạc Lãng cũng mệt mỏi như bị lìa ra nhưng nhìn thấy Tề Long đứng lên cậu cũng không muốn thua bởi Tề Long, liền liều mạng bò lên.
Tiếp theo là Lăng Lan, sau đó là Hàn Kế Quân, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng, Hà Triêu Dương, bọn họ theo thứ tự đứng lên, đến cuối cùng là hai cô bé duy nhất trong đội Hàn Tục Nhã và Lạc Triều.
Tuy rằng lúc bọn họ đứng lên có bị ngã xuống, đứng lên ngã xuống, chật vật không chịu nỗi nhưng cuối cùng cũng thành công đứng thẳng ổn định, trong mắt mỗi người đều là vẻ quật cường không chịu thua.
Giám khảo vừa lòng nói: "Không sai, còn có chút tâm huyết, hiện tại tôi lệnh cho các em công kích tôi."
Một câu này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Hàn Kế Quân phản ứng nhanh nhất, đầu cậu ta vận chuyển như cái CPU đang chạy ở tốc độ cao, suy tư muốn đoán ra dụng ý thật sự của giám khảo, vẻ mặt của cậu ta thập phần nghiêm túc, ngưng trọng hỏi: “Vì sao?”