Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Edit: Phi Nguyệt
Trong một căn phòng kín khổng lồ, trên ba chiếc màn hình lớn chiếm hết ba mặt tường xuất hiện chín gương mặt vô cùng nghiêm túc của chín vị quân nhân lớn tuổi, bầu không khí có vẻ căng thẳng.
Một lão tướng quân mang gương mặt âm u lạnh lẽo, trên tay cầm bản tư liệu, ông ta nói với giọng bực tức: "Dùng thời gian mười sáu năm, tiêu hao vô số nhân lực vật lực mà kết quả cuối cùng lại thất bại thảm hại, không chỉ thế, Khải Rải chúng ta còn bị tổn thất hơn ba mươi hacker cấp cao cùng sáu hư năng lực giả."
Vị tướng quân với gương mặt hòa ái hơn chỉ biết cười khổ: "Đám người Hoa Hạ đó quá giảo hoạt, lặng lẽ điều động nhiều hư năng lực giả đến phá kế hoạch của chúng ta, chúng ta vì trở tay không kịp nên mới bị chết nhiều quân như vậy, nếu không phải chúng ta còn một chi đội ngầm tiềm phục ở đó thì chỉ sợ đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết nơi đó xảy ra chuyện."
Một lão tướng quân khác có sắc mặt khá lạnh mở miệng nói một câu: "Theo tin tức phía dưới đưa lên, trận lần này Hoa Hạ cũng phải trả giá không nhỏ, một trong mười hư năng lực giả đứng đầu của chúng đã hi sinh..."
"Nhưng Khải Rải chúng ta hi sinh đến bốn hư năng lực giả cấp cao..." Vị tướng quân khác trong màn hình nghe thấy vậy lập tức xầm mặt. "Một tên hư năng lực giả của Hoa Hạ không đủ đền bù tổn thất của chúng ta."
Vị tướng quân bên cạnh đồng ý: "Đúng vậy, còn hơn ba mươi hacker cấp cao kia nữa, sau trận này chúng ta đã bị thương đến gân cốt, nếu lần sau còn tái phát động chiến tranh giả lập, chúng ta rất dễ lâm vào bị động, thua thiệt lần này chúng ta không thể dễ dàng cho qua như thế được."
Lão tướng quân ở ngoài rìa giận dữ, hét lớn: "Nhất định phải để đám người Hoa Hạ kia trả giá đắt!"
Một vị khác cũng đồng ý: "Nhất định phải để người Hoa Hạ trả giá đắt!"
Tất cả các tướng quân đều nhanh chóng tán đồng quyết định này: "Nhất định phải để người Hoa Hạ trả giá đắt!"
Vị tướng quân cao tuổi nhất ở chính giữa trung tâm màn hình vẫn một mực giữ yên lặng, trên môi ông ngậm chiếc tẩu, một lúc lâu sau ông mới mở miệng nói: "Những kẻ kia luôn muốn làm đồng minh với chúng ta, đây là thời điểm để họ ra một phần lực, chúng ta phải cho đám Hoa Hạ kiêu căng ngạo mạn đó một bài học xương máu."
"Theo tin tức tôi nghe được từ cơ quan tình báo, hình như gần đây ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo của Liên bang Hoa Hạ xuất hiện một thiên tài cơ giáp, chưa đến mười chín tuổi mà đã thành công tấn cấp Vương bài sư sĩ, được mệnh danh là Lăng Tiêu thứ hai…" Một đại tướng nói ra tin tức mình vừa nhận được cho mọi người nghe.
"Lăng Tiêu!" Ánh mắt của những lão đại tướng có mặt đều trầm xuống khi nghe thấy cái tên Lăng Tiêu, có người còn thầm nghiến răng lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, có thể thấy những người này vô cùng kiêng kị Lăng Tiêu.
Rốt cuộc một người cũng nói ra tiếng lòng của tất cả các vị đại tướng có mặt ở đây: "Không thể để cho Hoa Hạ lại có thêm một Lăng Tiêu nữa, nếu không Khải Rải chúng ta thực sự sẽ bị bọn chúng cưỡi lên đầu lên cổ mất."
Lăng Tiêu là cơ giáp sĩ trẻ tuổi nhất tấn cấp thần trong mấy trăm năm qua, các hạng mục năng lực của hắn đều cân đối, được tất cả các quốc gia công nhận là thần cấp sư sĩ IN mạnh nhất, những ai hiểu rõ cơ giáp thần cấp IN đều biết, nếu nói ai là đệ nhất cường giả của thế giới loài người thì đó chắc chắn là Lăng Tiêu. Đây cũng chính là lý do vì sao mười sáu năm trước bọn họ lại phải liên hợp với các quốc gia khác mưu đồ bí mật diệt trừ Lăng Tiêu, vì bọn họ không thể để cho Lăng Tiêu tiếp tục trưởng thành, trở thành kẻ mạnh không ai địch nổi. Khải Rải luôn tự nhận mình là đế quốc mạnh nhất, nếu để nước đối địch xuất hiện một người mạnh như Lăng Tiêu chắc chắn sẽ là một sự xỉ nhục đối với họ.
Đáng tiếc, hao tổn tâm cơ vẫn không thể diệt trừ được Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hiện giờ đã sắp trở thành người mạnh nhất, sau này muốn diệt trừ hắn sẽ không dễ dàng như trước nữa, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này. Nhưng một Lăng Tiêu đã là cực hạn nhẫn nại của họ, kẻ được mệnh danh là Lăng Tiêu thứ hai này thực sự đã làm Khải Rải muốn bùng nổ.
"Hoa Hạ đã diệt nhiều nhân tài cấp cao của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng phải hủy đi tương lai hi vọng của bọn chúng!" Người tướng quân già nhất ở chính giữa trung tâm màn hình cười gằn. "Trường đệ nhất nam sinh quân giáo của Hoa Hạ… Hừ, người Hoa Hạ thực sự nghĩ chúng đã giấu diếm không để lọt một khe hở nào sao?"
Ánh mắt của tất cả các vị tướng quân khác đều sáng lên, có được ý kiến thống nhất của cả chín người, bọn họ rất nhanh đã hoạch định được phương án trả thù, lần hành động này được bọn họ gọi là kế hoạch tiêu diệt chim non!
Liên bang Hoa Hạ lúc này hoàn toàn không biết một kế hoạch độc ác đang được hình thành nhắm vào bí mật mà họ luôn phải hao tâm tổn sức bảo vệ ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo, quân đội biết căn cứ Tấn Long đã bị một thế lực không rõ chiếm lĩnh, thậm chí bên trong quân địch còn có rất nhiều hư năng lực giả, để đảm bảo sự yên ổn cho thế giới ảo, quân đội Liên bang Hoa Hạ điều động một hạm đội cùng hơn mười hư năng lực giả đi cùng, trong đó có ba người đứng ở top đầu hàng ngũ những hư năng lực giả đỉnh cấp, chỉ huy trưởng vẫn là vị chỉ huy lần trước trốn thoát được khỏi căn cứ Tấn Long.
Đội quân này sau đó thành công tìm hiểu được kẻ đang nắm giữ căn cứ Tấn Long hiện giờ chính là đế quốc Khải Rải. Liên bang Hoa Hạ vô cùng tức giận gửi công văn chất vấn đến Khải Rải nhưng đế quốc Khải Rải lại một mực phủ nhận và cho rằng Hoa Hạ đang gán tội cho mình, bọn họ khẳng định Khải Rải chưa hề điều động bất cứ hacker hay hư năng lực giả nào đến xâm lược thế giới ảo của Liên bang Hoa Hạ.
Ngoại giao hai nước bắt đầu tranh cãi gay gắt, sự chú ý của người dân bây giờ đều tập trung vào bọn họ. Bên ngoài, có vài quốc gia bắt đầu lặng lẽ hành động.
Bên trên bộ ngoại giao vô cùng hỗn loạn cũng không ảnh hưởng đến thời gian khảo hạch của trường đệ nhất nam sinh quân giáo, trải qua một tuần khảo hạch, các hoạt động cũng chuẩn bị kết thúc, mỗi đội trưởng của các đoàn khảo hạch đều đã đưa ra kết quả cuối cùng, danh sách được lựa chọn không nhiều vì để lựa chọn được những quân giáo sinh có năng lực, bọn họ không thể không tiến hành sàng lọc cẩn thận.
Quân đoàn 23 do Lăng Tiêu dẫn đầu cuối cùng cũng chốt được danh sách và đưa đến tay ông, Lăng Tiêu tùy ý lật xem một lượt và nói: "Cứ như vậy đi."
Phó quan đứng bên cạnh không nhịn được đành nhắc nhở: "Tướng quân, ngài không suy nghĩ thêm một chút sao?"
Lăng Tiêu hơi không hiểu, nhìn anh ta rồi cười, hỏi: "Phó đội trưởng Kiều, anh có ý kiến gì không? Không sao, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chút."
Lăng Tiêu không hề tỏ ra uy nghiêm như những vị tướng quân khác, ông luôn giữ vẻ mặt ôn hòa khiến những tướng lĩnh dưới trướng lúc nào cũng sùng bái ông, bọn họ không hề vì e ngại mà không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Phó đội trưởng Kiều nghe vậy lớn mật lật ra một trang giấy, sau đó chỉ vào một số cái tên, anh ta nhắc nhở: “Mấy cậu này vài ngày trước đã cùng Lan thiếu…”
Lăng Tiêu nở nụ cười như có như không nhìn phó đội trưởng Kiều làm mặt anh ta hơi đỏ lên, anh ta vội hắng giọng: “Cùng Lăng Lan tiến hành thách đấu và bị tiểu đội của Lăng Lan đánh bại, trong nhóm mấy cậu này có một cậu vốn đã báo danh ở quân đoàn số 23 chúng ta nhưng vì bị thương nặng nên vô duyên với lần khảo hạch này, tôi có nghe thiếu tá Tần Phong nói, trong lúc khảo hạch anh ta vô ý nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, ý tứ muốn trả thù Lăng Lan.”
Kể từ khi biết Lan thiếu gia là con trai của tướng quân, những quân nhân đi theo tướng quân đến lần khảo hạch lần này đều đã sớm tìm hiểu mọi chuyện của Lan thiếu gia từ khi nhập học đến nay. Khi biết Lan thiếu gia mang theo năm nhất tân sinh đánh bại tiểu đội của đoàn Lôi Đình đứng đầu trường quân giáo ở trong một trận thách đấu thì bọn họ cảm thấy rất tự hào, quả nhiên không hổ là con trai của Thần cấp sư sĩ, đại tướng Lăng Tiêu của bọn anh, tuổi còn nhỏ đã mạnh như vậy rồi.
Tất cả bọn họ đều công nhận năng lực của Lăng Lan, đương nhiên về công về tư đều muốn nghiêng về phía cô, coi như Hoắc Chấn Vũ kia đúng là một nhân tài hiếm có, nhưng nghe được tin tức mấy năm sau bọn chúng muốn trả thù Lăng Lan là trong lòng họ đã cảm thấy không thoải mái rồi. Nếu không phải nhân phẩm không cho phép họ dùng quyền công xử lý việc tư thì bọn họ đã sớm gạch tên những người này ra khỏi danh sách.
Cuối cùng bọn họ vẫn đưa những cái tên này xuống cuối cùng của danh sách, dù thế vẫn thấy không cam lòng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao phó đội trưởng Kiều lại muốn nhắc nhở Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe xong lại bật cười: “Thế chẳng phải rất tốt sao?”
Phó đội trưởng Kiều hơi ngẩn ra, không hiểu lời này của tướng quân có ý gì.
“Tôi còn đang sợ mấy năm sau Lăng Lan vào quân đoàn của chúng ta, những chú bác như các cậu lại quá mức chiếu cố nó làm nó thiếu ý thức cạnh tranh, cả người sẽ bạc nhược dần.” Lăng Tiêu hơi trầm tư. “Có những cậu này ở đây sẽ giúp nó được rèn luyện, các cậu phải luôn nhớ rằng, bên trong nhà kính không thể nào nuôi trồng ra được những hạt giống tốt.”
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn phó đội trưởng Kiều, tiếp tục nói: “Trong quân đoàn số 23 của chúng ta không có cái gọi là đặc quyền phân chia địa vị, bất luận là ai đều phải đi lên từ vạch xuất phát, bắt buộc trải qua những khó khăn thử thách mà không ai được phép gánh hộ. Nếu những cậu này thực sự có năng lực thì cứ bồi dưỡng, đừng dùng thủ đoạn nhỏ nhặt gì để chèn ép chúng, nếu sau này Lăng Lan thật sự bị chúng bắt nạt thì chứng minh năng lực của nó không đủ, thua không thể oán trách ai.”
Phó đội trưởng Kiều giật mình trước ánh mắt tựa như nhìn thấu của Lăng Tiêu, sau lưng anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, anh ta chỉ đành tự an ủi mình đã suy nghĩ nhiều rồi, miệng liên tục đồng ý chứ không dám nhiều lời thêm.
Nhận được sự đồng ý của Lăng Tiêu, phó đội trưởng Kiều nhanh chóng mang danh sách những người trúng tuyển rời khỏi phòng làm việc của Lăng Tiêu và giao cho phía trường quân giáo. Ngày mai trường đệ nhất nam sinh quân giáo sẽ đem danh sách của các quân đoàn công bố trước trường, cũng có nghĩa công tác khảo hạch lần này của họ đã hoàn toàn kết thúc, sắp xếp lại đồ đạc trong vòng một ngày, ngay hôm sau họ phải rời khỏi trường đệ nhất nam sinh quân giáo.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng rời đi của phó đội trưởng Kiều, trong mắt ông toát ra ý lạnh. Khi ông quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì phát hiện cận vệ Lâm Chính Nam đang nghiêm túc nhìn ông, trong mắt cậu ta có tức giận và không đồng tình. Lăng Tiêu nhíu mày: “Tiểu Lâm, cậu có lời muốn nói sao?”
“Hành vi vừa rồi của phó đội trưởng Kiều rõ ràng có vấn đề, vì sao tướng quân còn tín nhiệm một người như anh ta?” Lâm Chính Nam luôn cho rằng có thể trở thành cận vệ của Lăng Tiêu là may mắn và là cái phúc của anh, từ nhỏ anh đã sùng bái và muốn trở thành trợ thủ đắc lực cho Lăng Tiêu, trở thành một trong những thủ hạ được tín nhiệm nhất dưới trướng của ông.
Rất nhiều lần Lâm Chính Nam đã nhìn thấy phó đội trưởng Kiều tự ý làm sai ý tứ của Lăng Tiêu khiến Lăng Tiêu bị tổn hại đến danh vọng, như việc lấy quyền công trả thù tư lần này thực sự làm anh ta không thể nhịn được nữa, phải mở miệng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui