Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

- Lý Lan Phong chắc chắn sẽ vào Quân đoàn 23, tớ sẽ thuyết phục cậu ấy.
Lăng Lan trực tiếp trả lời, xong nói tiếp:
- Còn Lý Thì Du, nếu Tề Long còn chưa giải quyết xong tai hoạ ngầm kia, anh ta dù muốn đi cũng không đi được.
Lời này của Lăng Lan làm những người khác nhịn không được đồng tình một phen với Lý Thì Du, khổ thân Lý Thì Du vô tội cứ thế mà đem bán cả đời cho chiến đội Lăng Thiên, làm gì còn có cái gì gọi là tự do.
Tề Long trốn ở một bên âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng tự thôi miên mình: “Mặc kệ, chuyện này hết thảy đều là do chủ ý của lão đại”. Cậu còn nhớ rõ trước kia, lão đại từng lặng lẽ tiêm cho cậu một ống thuốc gì đấy, tuyệt đối có mùi âm mưu.
- Mà Thường Tân Nguyên, lần sau tìm cơ hội hỏi một chút là được, nếu anh ta không chịu, sau này còn có thời gian mấy năm nữa, đủ để chúng ta xuống tay thu phục.
Lăng Lan vuốt vuốt cằm, nghĩ đến tên thiên tài cải tạo cơ giáp kia, ừmm, tuyệt đối không thể để anh ta thoát.
Thu phục? Lăng Lan vừa nói xong, những người khác trong biệt thự đều thống nhất làm một động tác, đó chính là ngẩng đầu lên nhìn hoa văn trên trần nhà, làm bộ cái gì cũng chưa nghe được. Bọn họ là một chiến đội quang minh chính đại, tuyệt đối không phải cái đội ngũ chuyên đi lừa đảo.
Ách, mặc dù có mấy đoàn viên thật sự là nhờ vào hãm hại lừa gạt mới tuyển được, nhưng tổng thể mà nói thì cũng chỉ là số ít. Trong lòng mọi người tự nhắc nhở bản thân mình: tuyệt đối không nên để bị lão đại nhà mình làm hư.
Tầm xế chiều, Lăng Lan chủ động từ trong biệt thự đi ra ngoài, đám người Tề Long còn đang tham gia chương trình huấn luyện chưa trở về, Lăng Lan quyết định đi tạm biệt cha già nhà mình, miễn cho Lăng Tiêu nghĩ ngợi mà thương tâm.
Lăng Lan biết rõ Lăng Tiêu ngàn dặm xa xôi ngụy trang đến trường quân đội, xét đến cùng chính là vì không yên tâm về cô cho nên ông muốn tới đây nhìn tận mắt. Tuy Lăng Lan cho rằng việc làm này của Lăng Tiêu là không cần thiết, nhưng không thể phủ nhận, Lăng Lan thật sự đã cảm động sâu sắc, cô cảm nhận được tình thương và bao dung vô bờ bến của cha dành cho mình. Tuy rằng hai người xa nhau những mười sáu năm, nhưng phải nói cũng bởi vì thế nên Lăng Tiêu càng cố gắng thể hiện với Lăng Lan tình thương yêu ở sâu trong lòng ông. Với tư cách là một người cha, Lăng Tiêu vẫn rất được.
Nhờ hai cha con cùng chung sống nhiều ngày ở trường quân giáo, Lăng Lan đã chấp nhận Lăng Tiêu trong không gian truyền thừa và Lăng Tiêu trong hiện thực là cùng một người. Nếu không phải vì thói quen đeo cái mặt than của Lăng Lan và vì Lăng Tiêu có gương mặt trẻ trung hơi thái quá, có lẽ Lăng Lan đã mở miệng kêu một tiếng “ba ba”, thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu nay của Lăng Tiêu.
Đoàn khảo hạch của Lăng Tiêu dường như là đội ngũ cuối cùng rời khỏi trường Đệ Nhất Nam sinh quân giáo, người đến đưa tiễn thật không ít. Có một số người là những quân giáo sinh năm năm đã khảo hạch thành công tiến vào Quân đoàn 23, ví như đám người Hoắc Chấn Vũ, ngoài ra cũng có rất nhiều học sinh năm thấp hâm mộ Quân đoàn 23, thừa dịp không bị cấm ra đây thể hiện một chút, hy vọng gây được chút ấn tượng tốt với mấy vị giám khảo này.
Cho dù họ biết mỗi năm giám khảo tới khảo hạch đều không giống nhau, nhưng nếu lỡ may vài năm sau, những giám khảo đó lại tới khảo hạch thì sao? Mặc dù chỉ có chút hy vọng như vậy, họ cũng không muốn bỏ qua.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy đoàn trưởng của Quân đoàn 23. Trong thời gian hắn đang khảo hạch, vị đoàn trưởng này cũng chưa từng xuất hiện, dù là kiểm tra công tác hàng ngày cũng là sau khi khảo hạch chấm dứt mới tới. Do Hoắc Chấn Vũ đã lựa chọn vào Quân đoàn 23 nên hắn muốn hiểu biết nhiều hơn, hắn muốn biết vị thiếu tướng này rốt cuộc là một tướng lãnh ra làm sao, có lẽ từ trên người ông ấy có thể tìm được một chút bóng dáng của đại tướng Lăng Tiêu.
Hoắc Chấn Vũ tin tưởng tướng lãnh dưới trướng đại tướng Lăng Tiêu luôn có điểm tương đồng với ngài. Vị thiếu tướng này nhìn qua trông rất trẻ, dù anh ta che mặt kín mít bằng cái mặt nạ to đùng nhưng cũng không thể che giấu điểm này. Anh ta dẫn theo đoàn đi đến quân hạm chuyên dụng của Quân đoàn 23, cũng không trực tiếp đi vào trong quân hạm như các đoàn khảo hạch khác, mà đứng ở bên ngoài, tựa như đang chờ đợi người nào.
Những vị quan quân khác tham dự đợt khảo hạch hình như đã hình thành thói quen: Thiếu tướng mới vừa dừng bước, bọn họ nhanh chóng lựa chọn những vị trí khác vây quanh thiếu tướng, nhóm hai người, nhóm ba người trò chuyện thảo luận với nhau. Không khí có vẻ nhẹ nhàng.
Hoắc Chấn Vũ mới nhìn thoáng qua cũng không nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra sự huyền bí trong đó. Những quan quân khảo hạch nhìn như tùy ý mà đứng nói chuyện với nhau, nhưng thật ra không phải như vậy, bọn họ đang vây quanh để bảo vệ thiếu tướng ở bên trong, mỗi người ở một phương hướng góc độ khác nhau. Có thể nói họ luôn cảnh giác về tình huống xung quanh, không để lại một góc chết nào.
Hoắc Chấn Vũ thấy thế không khỏi âm thầm líu lưỡi, không ngờ được suy nghĩ của thủ trưởng Quân đoàn 23 lại tỉ mỉ như thế. Ở các đoàn khảo hạch khác, tình huống này còn chưa bao giờ xuất hiện, kể cả người dẫn đội có là đoàn trưởng đi nữa cũng chưa chắc có thể áp đảo đám thủ hạ tài hoa nhưng kiêu ngạo, khó thu phục của mình.
Không thể phủ nhận, điều này khiến Hoắc Chấn Vũ rất kinh ngạc nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm vui mừng, dù sao việc gia nhập một quân đoàn đoàn kết so với một quân đoàn có nhiều thế lực đấu đá thì tốt hơn nhiều.
Đúng lúc này, Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới, đúng là kẻ đã đánh thắng hắn ở lôi đài tranh tài-Lăng Lan. Chỉ thấy cậu ta trực tiếp lướt qua khu vực phòng hộ, đi về phía quan quân Quân đoàn 23 đang đứng, nhìn phương hướng thì cậu ta hẳn là tới tìm vị thiếu tướng kia.
Hoắc Chấn Vũ âm thầm sửng sốt, cảm thấy khẩn trương thay cho Lăng Lan, những quan quân khảo hạch trong Quân đoàn 23 này nhìn qua trông rất hòa ái, nhưng thực ra họ cũng không phải dễ đối phó như vậy. Hắn từng có ý muốn tạo quan hệ tốt với họ nhưng lại thất bại, những người đó hiểu rõ ý đồ của hắn, nhìn lại hắn với ánh mắt mỉa mai, làm Hoắc Chấn Vũ cũng không dám nói nhiều với họ.
Hoắc Chấn Vũ nghĩ là Lăng Lan chưa đi đến trước mặt thiếu tướng thì đã bị quan quân xung quanh chặn lại, không ngờ Lăng Lan vừa mới đi vào, quan quân đứng đằng trước cười cười rồi tránh sang một bên. Tình cảnh này làm ánh mắt Hoắc Chấn Vũ đột nhiên co rụt lại, không cần suy nghĩ nhiều, hắn cũng nhận ra Lăng Lan có quen biết vị thiếu tướng kia.
Hoắc Chấn Vũ bởi vì chỉ chú ý tới cuộc thi khảo hạch nên không để tâm đến tin tức gần đây trong trường quân đội cho nên cũng không biết là Lăng Lan đã tổ chức đoàn Tân Sinh trở thành đội lễ nghi đón tiếp các đoàn khảo hạch, trong khi đang tiến hành nghi thức thì được đoàn trưởng đoàn khảo hạch Quân đoàn 23 thưởng thức.
Hoắc Chấn Vũ trầm xuống, việc Lăng Lan quen biết vị thiếu tướng kia liệu có thể ảnh hưởng đến tính toán báo thù của hắn sau này hay không?
Nhưng hắn ngay lập tức nở nụ cười, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu: “ Như vậy cũng tốt, nếu Lăng Lan thật sự ghi danh vào Quân đoàn 23, thời gian báo thù có thể sớm hơn mấy năm”.
- Con cuối cùng đã đến! Cha còn nghĩ rằng cả tạm biệt cha con cũng không muốn đi.
Cho dù khuôn mặt Lăng Tiêu đã bị chiếc mặt nạ to đùng che giấu, nhưng ý cười trong mắt ông căn bản không giấu được, có thể thấy Lăng Lan đến làm Lăng Tiêu cực kì phấn khởi.
- Ừm, con quên mất nhờ cha tiện thể nhắn lại với mẹ, con ở đây mọi việc đều rất tốt.
Lăng Lan theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mũi, làm lơ mong đợi trong mắt Lăng Tiêu, tỏ ra mình chưa nhìn thấy cái gì hết. Thôi vậy, để cô thích ứng một chút nữa đã!
Lăng Tiêu dường như hiểu ra Lăng Lan đang ngượng ngùng, sủng nịch duỗi tay đâm vào trán Lăng Lan, cười nói:
- Được thôi, cha sẽ truyền lại lời con nói, “con trai”!
Nói xong Lăng Tiêu liền xoay người rời đi chuẩn bị vào chiến hạm, kỳ thật Lăng Lan đích thân đến đây tiễn ông, ông đã rất thỏa mãn rồi, đến nỗi về chuyện cô chưa nói một tiếng “ba ba”, ông cũng không nóng nảy, còn có rất nhiều thời gian, một ngày nào đó, ông sẽ khiến con gái nhà mình can tâm tình nguyện gọi mình một tiếng “ba ba”.
Lăng Lan nhìn bóng dáng đang xa dần của Lăng Tiêu, cô đứng nghiêm, thực hiện nghi lễ chào của một quân giáo sinh, trong miệng nói nhỏ: “Ba ba, chúc người thuận buồm xuôi gió!” Dù một tiếng ba ba kia cô còn chưa có thể gọi lên, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cô, cô rất kính yêu người cha này.
Đoàn khảo hạch của Quân đoàn 23 nhanh chóng đi theo tướng quân của họ bước lên quân hạm, quân hạm cũng nhanh chóng khởi động phi hành. Cứ như vậy, trừ bọn Tề Long biết Lăng Tiêu đã tới trường quân đội, những người khác căn bản không biết thần tượng toàn quân- Thần cấp sư sĩ đại tướng Lăng Tiêu từng đại giá quang lâm trường Đệ Nhất quân giáo.
Lăng Lan nhìn theo quân hạm tới khi nó bay ra khỏi cảng rồi mới chấm dứt nghi lễ, cô xoay người rời khỏi cảng. Đi được nửa đường, cô gặp Hoắc Chấn Vũ đang đứng trước mặt, nhìn cô cực kì nghiêm túc.
- “Hoắc học trưởng có việc gì vậy?” Lăng Lan nhàn nhạt hỏi.
- “Có phải cậu sau này muốn gia nhập Quân đoàn 23 hay không?” Hoắc Chấn Vũ hỏi.
- “Đúng là như thế!” Lăng Lan chém đinh chặt sắt trả lời.
- “Tốt, vậy bốn năm sau, tôi sẽ chờ cậu ở Quân đoàn 23, khi đó, chúng ta sẽ đánh một trận với nhau giải quyết thù hận.” Trong mắt Hoắc Chấn Vũ tràn ngập chiến ý, trực tiếp hạ thư khiêu chiến.
- “Quyết như vậy đi!” Lăng Lan quyết đoán đập tay vào bàn tay đang chìa ra của đối phương, tỏ vẻ đã tiếp nhận thư khiêu chiến của Hoắc Chấn Vũ.
Sau khi hai người đập tay liền bước qua nhau, cũng không quay đầu nhìn lại, nhưng bọn họ đã nhận thức được: từ giờ trở đi họ cần dốc sức chuẩn bị cho cuộc chiến bốn năm sau này.
Bóng đêm phủ xuống thật mau, đám người Lăng Lan đã ăn xong cơm chiều, từng người còn rèn luyện một phen mới đi nghỉ ngơi.
************
Lúc này, trên tinh cầu Tinh Không mà bọn họ đang ở, có một hạm đội không rõ thuộc về phe nào đang ẩn núp tiến vào, chúng lặng yên không tiếng động tiếp cận tinh cầu. Điều đáng sợ nhất chính là không biết chúng dùng thủ đoạn gì mà có thể vô hiệu hóa toàn bộ vệ tinh giám thị Tinh Không này, không có bất kì người hay thiết bị nào có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng.
Một chiến hạm tuần tra ở Tinh Không đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra hàng ngày, không nhận ra có dấu hiệu gì bất thường nên đang chuẩn bị gửi tin tức báo cáo tới cấp trên nhưng lại phát hiện báo cáo không gửi đi được.
- Kì lạ thật, vì sao gửi tới năm lần rồi cũng chưa có tín hiệu gì?
Thao tác viên phụ trách gửi tin tức đã liên tục gửi tin năm lần nhưng đến cả tín hiệu nhắc nhở gửi tin thất bại của quang não cũng không có, điều này khiến anh vô cùng kinh ngạc, nhịn không được hô to lên. Tuy rằng hồi trước từng có lần di tín hiệu không ổn định nên không gửi đi được, nhưng cũng chỉ lần 1 lần 2 như thế, tuyệt đối không vượt quá lần thứ 3, lần thứ 5 thì chưa bao giờ có, việc này chắc chắn không bình thường.
Tổ trưởng phụ trách bộ phận nghe thấy vậy ngay lập tức đi kiểm tra, quả nhiên giống như những gì thao tác viên đã nói, thiết bị không đưa ra tín hiệu nhắc nhở nào, anh vội vàng nói:
- Đang dùng vệ tinh gì?
- JX-12. Thao tác viên lập tức trả lời.
- Đổi sang JX-07 đi. - Tổ trưởng ngay lập tức hạ mệnh lệnh.
- Không được!
- Thử đổi sang vệ tinh khác xem!
Trên trán tổ trưởng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh cảm giác được có điều gì đó không ổn.
Thao tác viên lại liên tục thay đổi mấy kênh vệ tinh lớn trên phiến Tinh Không này, nhưng vẫn không làm sao được:
- Tổ trưởng, vẫn không được.
- Hay là máy liên lạc của quân hạm hỏng rồi?. Tổ trưởng lại hỏi.
- Không có, hệ thống kiểm tra báo máy liên lạc vẫn bình thường! Thao tác viên lập tức trả lời.
Tổ trưởng nghe thấy vậy, đột nhiên nhớ tới một loạt tin tức chiến tranh của Liên Bang hơn hai mươi năm về trước cũng từng phát sinh tình huống này, mặt biến sắc: “Chẳng lẽ là địch tập kích?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui