Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Editor: Cáo ngây ngô
Lúc này, tại tổng bộ Đoàn cơ giáp Lôi Đình, không ít người vẻ mặt hậm hực mà thu thập đồ vật của mình, bọn họ cần thiết phải rút toàn bộ đồ của mình khỏi nơi này trước 2 giờ chiều nay.
Dựa theo quy định quyết đấu tại trường quân đội, nếu trong trận quyết đấu mà đoàn cơ giáp cấp thấp nghịch tập thành công thì có thể nhận được toàn bộ phúc lợi của đoàn cơ giáp cấp cao, điều này có nghĩa là tổng bộ lớn nhất của trường quân đội nay không còn thuộc về Đoàn cơ giáp Lôi Đình nữa là chính thức trở thành tổng bộ của Đoàn cơ giáp Lăng Thiên.
Mà thời gian dọn dẹp đóng gói đồ của Đoàn cơ giáp Lôi Đình chỉ có ba ngày, hôm nay chính là ngày thứ ba.
Thực nhanh, thời gian đến 2 giờ chiều, không ít người đã thu thập xong chuẩn bị rời đi, trong đó, một đoàn viên Lôi Đình, cầ đồ của chính mình lên, nhìn chung quanh một vòng nơi mà mình đã ở mấy năm, trên mặt lộ ra biểu tình mất mát thở dài: “Không nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ xám xịt mà rời đi từ nơi này, tớ vẫn luôn cho rằng trước khi tốt nghiệp thì nơi này sẽ trở thành nơi mà chúng ta trưởng thành.”
Người bạn bên cạnh nghe người này nói nhịn không được cười khổ nói: “Đúng vậy, phải biết rằng Lôi Đình chúng ta nhiều năm nay vẫn luôn đoàn cơ giáp mạnh nhất trường quân đội, là niềm tự hào, đáng tiếc, chúng ta đã thua trong tình huống không thể thua, quyết định lần này của đoàn trưởng ……” Nói tới đây người đó đột nhiên ngậm miệng, chỉ lắc lắc đầu. Trên thực tế, hắn đối với quyết định lần này của đoàn trưởng thập phần bất mãn, cho rằng đoàn trưởng Kiều Đình quá mức tự tin mù quáng, nếu Đoàn cơ giáp Lôi Đình tinh anh ra hết thì Lôi Đình bọn họ sao lại có thể thua chứ? Như vậy hôm nay bọn họ cũng không cần xám xịt mà rời đi tổng bộ như vậy.
“Đoàn trưởng lần này đích xác có chút xúc động.” đoàn viên bên cạnh nghe được hai người nói chuyện cũng nhịn không được nói một câu. Nếu không phải Kiều Đình là người duy nhất đạt Vương bài sư sĩ ở trường quân đội thì chỉ sợ sau lần thua này, Kiều Đình đã bị bắt để “thoái vị”
“Hư, đừng nói nữa, người Lăng Thiên tới.” Đoàn viên cùng nhau rời đi, nhìn cổng lớn có người vào liền mở miệng nhắc nhở mọi người nói chuyện cẩn thận.
Người này nhắc nhở tức khắc làm mọi người im lặng, tầm mắt mọi người nhất trí mà quay về phía cửa lớn, tập trung nhìn nhóm người đang tập trung trước cửa.
Nhóm người tới ước chừng mười lăm mười sáu người, đại bộ phận đều lộ ra tươi cười, hưng phấn, có thể thấy một bước lên trời-trở thành thế lực mạnh nhất trường quân đội làm này đàn thiếu niên nhiệt huyết mừng rỡ, kích động đến mức nào. Dù sao vẫn chỉ là nhóm thiếu niên choai choai, có chút non nớt làm bọn họ chưa học được che dấu tâm tình của mình như thế nào. Những nụ cười sáng lạn đó thực sự quá chói mắt làm không ít đoàn viên Lôi Đình còn chưa rời tổng bộ căm thù.
“Hừ, thật là tiểu nhân đắc chí, hy vọng tháng sau bọn chúng đừng xám xịt mà rời khỏi nơi này.” Một đoàn viên Lôi Đình tính cách nóng giận nhịn không được thấp giọng cười lạnh.
Trường quân đội từng có quy định mỗi đoàn cơ giáp mỗi năm đều có một cơ hội khiêu chiến, mà bất luận cơ giáp đoàn nào, mỗi tháng chỉ có thể bị khiêu chiến một lần. Năm nay, Lôi Đình đã không có cơ hội báo thù rửa hận, nhưng đoàn viên Lôi Đình tin tưởng thế lực khác trường quân đội tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội đạt được vị trí thế lực số một. Một tháng sau tất nhiên sẽ có đoàn cơ giáp khác khiêu chiến với Lăng Thiên, chỉ không biết còn lại ba đoàn giáp ai sẽ khiến chiến với Lăng Thiên đầu tiên.
“Có lẽ, bọn họ sẽ được ghi vào lịch sử trường quân đội vì trở thành đoàn cơ giáp nắm giữ vị trí số một ngắn nhất.” Một Lôi Đình đoàn viên khác theo sát trào phúng một câu, hắn nói làm không ít đoàn Lôi Đình lộ ra nụ cười khinh thường, vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ đã quên, người kéo bọn họ khòi vị trí này chính là đoàn cơ giáp mà bọn họ đang khinh thường-Lăng Thiên.
Mấy thiếu niên ở cửa căn bản không thèm để ý ánh mắt câm thù của những người này, bọn họ cứ thập phần hưng phấn, trong mắt tràn ngập ý muốn tiến vào tổng bộ tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại không có tiếp tục đi tới, ngược lại ngừng ở cổng lớn, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn xung quanh tựa hồ đang chờ đợi người nào.
Trong đó, người đáng chú ý nhất chính là một thiếu niên mỹ lệ vô cùng, nụ cười có một không hai như câu nhân tâm, cho dù người Lôi Đình thập phần căm thù người Lăng Thiên nhưng lại không cách nào phủ nhận bọn họ quả thật bị thiếu niên này làm kinh diễm. Nếu không phải biết chắc trường đệ nhất nam sinh quân giáo chỉ nhận nam không nhận nữa thì khẳng định sẽ có không ít người hoài nghi người này có thể là gái giả trai hay không, cho dù nhìn không nhìn thấy ngực nhưng trong xã hội mà con gái cũng có thể gia nhập quân ngũ như con trai thì con gái như vậy cũng không ít.
Đột nhiên thiếu niên mỹ lệ kia đột nhiên tươi cười độ rạng rỡ, sáng lạn đến làm người hoa mắt say mê, hiện trường tức khắc thất thần một mảnh……
“Lão đại!” thanh âm ấm áp, phối hợp tươi cười ấm áp làm không ít người Lôi Đình hận người được gọi là chính mình.
Nhưng thực mau, tất cả mọi người bị đông lạnh tỉnh. Một thiếu niên lạnh lẽo dưới ánh mắt kính ngưỡng đi vào cửa của thế lực đệ nhất, người đó vừa tiến vào thì độ ấm của toàn bộ sảnh tựa hồ trực tiếp giảm xuống mấy chục độ.
“Lão đại!” những người khác của Lăng Thiên nhìn thấy thiếu niên lạnh lẽo này thì tức khắc biểu tình cung kính mà cùng hô.
Thiếu niên lạnh lẽo mắt lạnh nhìn quét bọn họ một vòng, chậm rãi gật đầu một cái đáp lại, động tác này có vẻ có chút có lệ, nhưng các thiếu niên kia lại không có loại cảm giác này, ngược lại bởi vì động tác này mà nguyên bản câu nệ biểu tình tức khắc thả lỏng rất nhiều.
Đây mới là biểu tình và động tác của lão đại bọn họ, nếu đổi một cái biểu tình cùng động tác khác, bọn họ có lẽ sẽ kinh sợ lo lắng có phải chính mình làm chuyện gì xấu bị lão đại nhà mình phát hiện, muốn chuẩn bị thu thập bọn họ hay không?
Ánh nắm nhóm đoàn viên Lôi Đình vốn lộ ra vẻ khinh thường nhưng khi nhìn thấy người này tiến vào thì tức khắc thu liễm, bọn họ không quên chính là người này đã đưa Lôi Vương bọn họ trực tiếp trảm xuống ngựa.
Không sai, vị thiếu niên lạnh lẽo này chính là nhân vật chính, Lăng Lan của chúng ta, hôm nay cô tới nơi này là vì tiếp nhận tổng bộ thế lực đệ nhất, một khi tiếp nhận nơi này liền đại biểu Đoàn cơ giáp Lăng Thiên chính thức trở thành thế lực đệ nhất trường quân đội, đương nhiên nếu muốn ngồi ổn vị trí này cũng không dễ dàng, tiếp đi mấy tháng, bọn họ muốn tiếp nhận khiêu chiến của các thế lực khác trường quân đội, bất quá Lăng Lan không e ngại nhất chính là khiêu chiến.
Phía sau Lăng Lan còn đi theo ba người, đúng là ba đoàn trưởng khác của Đoàn cơ giáp Lăng Thiên, Tề Long, Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt.
Vũ Cảnh đi theo Lăng Lan từ phía sau đi vào sảnh lớn, cậu quét một vòng sảnh lớn, không nhìn thấy người mình cần tìm, cậu liền quay về bên người Lăng Lan thấp giọng cười nói: “Lan lão đại, Kiều Đình còn không có tới.” Vũ Cảnh suy nghĩ có thể Kiều Đình cảm thấy mất mặt, cho nên mới không xuất hiện trước thời gian hay không.
Lăng Lan khóe miệng hơi hơi một chọn: “Tới hai giờ thì anh ta nhất định sẽ xuất hiện.” Trường quân đội không cho phép quy tắc bị phá hư, cho dù Kiều Đình kháng cự cũng sẽ xuất hiện ở thời khắc cuối cùng xử lý chuyện này.
“Lúc Kiều Đình khiêu chiến với chúng ta khẳng định không nghĩ tới giờ khắc này, hắn khẳng định không có mặt mũi tới sớm, ha ha ha……” Lý Anh Kiệt nghe Vũ Cảnh cùng Lăng Lan đối thoại, bừa bãi cười ha hả.
So sánh với Vũ Cảnh cùng Lăng Lan thu liễm, thanh âm Lý Anh Kiệt rõ ràng liền lớn rất nhiều. Trong đại sảnh còn có nhiều đoàn viên Lôi Đình chưa rời đi đều bị sự kiêu ngạo của Lý Anh Kiệt làm tức giận, có mấy người thậm chí nâng tay chuẩn bị lao lên đánh người thì lại bị mấy người bình tĩnh giữ chặt, trong khoảng thời gian ngắn, không khí toàn bộ sảnh lớn tức khắc trở nên khẩn trương.
Điều này làm cho Lăng Lan cùng Vũ Cảnh tức khắc hắc tuyến, Lý Anh Kiệt này tuyệt đối là người chuyên gây chuyện. Bọn họ là tới tiếp nhận tổng bộ chứ không phải tới tìm đánh nhau……
Tề Long cả người lười nhác đi phía sau đột nhiên nhận ra không khí cả sảnh trở nên khẩn trương thì tinh thần tức khắc rung lên, ánh mắt có thần sáng ngời bắt đầu nhìn bốn phía, hưng phấn liếm liếm môi nói: “Lão đại, có phải có đánh nhau không?”
Vốn cảm giác nhàm chán nên cậu không chú ý cuộc đối thoại của mấy người Lăng Lan, chỉ là trực giác dã thú cho cậu biết sắp có đánh nhau.
Vũ Cảnh khuôn mặt nguyên bản nghiêm cẩn nghe được lời này rốt cuộc duy trì không được, tức khắc trừu trừu, cậu ai nhìn Lăng Lan, rõ ràng lên án Lăng Lan cho hai người cộng sự tới hỗ trợ phối hợp quá không đáng tin cậy……
Vô luận là đoàn Tân Sinh vẫn là Đoàn cơ giáp Lăng Thiên, Lăng Lan đều là tướng quân phủi tay, chuyện bên trong đoàn đội đều là ba người Vũ Cảnh, Tề Long, Lý Anh Kiệt phụ trách, đáng tiếc, Lý Anh Kiệt kiêu ngạo hội thường thường chọc chút chuyện phiền toái, có khi trị không được còn muốn Vũ Cảnh Tề Long bọn họ ra mặt thu thập tàn cục, mà Tề Long, tuy rằng sẽ không gây chuyện như Lý Anh Kiệt nhưng lại vẫn luôn ngâm mình trong đấu trường, muốn tìm để xử lý chuyện đoàn đội….. chỉ có thể kéo từ đấu trường ra, nhưng mà việc này… cho dù là Lan lão đại chắc cũng khó mà làm được.
Nhưng tìm Lan lão đại hỗ trợ, Vũ Cảnh cho rằng mình thật sự không có biện pháp đứng vững trước ánh mắt sắc bén có thể đông chết người kia, mỗi lần không có biện pháp tìm Lan lão đại giải quyết thì Vũ Cảnh để cho rằng thọ mệnh của mình ít nhất giảm bớt 5 năm, vì không muốn tuổi xuân chết sớm, cậu quyết định vẫn là chính mình làm lụng vất vả vậy.
Đối với ánh mắt ai oán của Vũ Cảnh, Lăng Lan quyết đoán làm lơ, làm bộ chính mình cái gì cũng không biết, cô mới không tranh vào làn nước đục đó.
Liền ngay lúc này, thang máy ở cuối sảnh đột nhiên đinh lên một tiếng, cửa thang mát mở ra, một người thanh niên khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh xuất hiện trước mặt mọi người. Vốn hẳn là khí phách đường hoàng tự tin, hiện tại lại mang một tia úc sắc, cả người trở nên có chút đồi sắc, hắn đúng là đoàn trưởng đương nhiệm Lôi Đình-Kiều Đình.
Nhìn thấy Lăng Lan đang đứng ở cửa, ánh mắt hắn lóe lóe, chần chờ một chút lúc này mới đi ra khỏi thang máy, tới trước mặt Lăng Lan.
Hai người mặt đối mặt, cứ việc Lăng Lan thấp hơn Kiều Đình nửa cái đầu, nhưng ở khí thế cũng không yếu hơn đối phương, ngược lại hàn khí lạnh lẽo trên người Lăng Lan có vẻ càng bắt mắt, trong khoảng thời gian ngắn làm người ta có loại ảo giác Lôi Vương bị Lăng Lan ngăn chặn.
Lăng Lan thấy thế ánh mắt hơi hơi ngưng, nguyên bản khuôn mặt băng hàn không có biểu tình trở nên càng lạnh lẽo, nếu là người hiểu biết Lăng Lan liền sẽ biết biểu hiện này có nghĩ là Lăng Lan trở nên càng cẩn thận nghiêm túc.
Hai người đều không nói chuyện, trầm mặc nhìn nhay một hai phút, không khí toàn bộ sảnh lớn trở nên ngưng trọng vô cùng, có chút người năng lực thừa nhận kém thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, bị bách lực của hai người áp chế sắp hỏng.
Đang lúc mọi người cho rằng hai người sẽ tiếp tục trầm mặc đối kháng thì Kiều Đình mở miệng đầu tiên: “Cậu đã đến.” Ba chữ đơn giản này có lẽ chỉ có Kiều Đình biết là có ý tứ gì.
Kiều Đình mở miệng, toàn bộ không khí ngưng trọng đột nhiên đảo qua mà đi, người nguyên bản sắp bị bách lực của hai người làm cho hỏng mất đột nhiên cảm giác áp lực nhẹ đi, cả người sống lại.
“Tôi đã tới.” Lăng Lan trả lời, đồng dạng ba chữ, có lẽ cũng chỉ có Lăng Lan minh bạch hàm nghĩ của ba chữ này.
Kiều Đình nghe vậy mày hơi hơi nhếch lên, hắn nhàn nhạt mà ném xuống một câu: “Đi theo tôi.” Nói xong liền xoay người rời đi, cũng không quản bọn họ Lăng Lan thật sự đuổi kịp hay không.
Thái độ của Kiều Đình làm sắc mặt mấy người Lăng Thiên biến đổi, không ít người trong mắt càng là dâng lên lửa giận, nhưng là đối với ánh mắt lạnh của Lăng Lan, lửa giận lặng yên biến mất, tất cả mọi người biết ý tứ trong mắt Lăng Lan, đó chính là tất cả mọi người an tĩnh, chuyện này từ cô tới giải quyết.
Lăng Lan dùng ánh mắt trấn an đoàn viên, sau đó kiên định mà bước, vững vàng mà đi theo phía sau Kiều Đình.
Hai người đi vào thang máy, khi cửa thang máy đóng cửa, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, khí thế của Kiều Đình cùng Lăng Lan thật sự quá mức cường đại, theo chân bọn họ cùng một chỗ thật sự quá có áp lực.
Trong thang máy, hai người tiếp tục trầm mặc, Lăng Lan nhìn con số lập loè thang máy chờ đợi, đúng lúc này, Kiều Đình ngoài dự đoán nói chuyện: “Sang năm, tôi sẽ không lại thua.”
Lăng Lan kinh ngạc mà nhấc mắt, còn chưa nói chuyện, thang máy đinh một tiếng, đã tới nơi bọn họ muốn tới.
Kiều Đình nói lời này cũng không cần Lăng Lan trả lời cái gì, hắn chỉ là nói cho Lăng Lan quyết định của mình, nhìn thấy cửa thang máy mở liền trực tiếp đi ra thang máy.
Lăng Lan thấy thế mày nhẹ nhàng chọn, cô không nghĩ tới Kiều Đình thế nhưng còn tưởng đấu một trận với cô ở trong trường quân đội, tuy nói trường quân đội là sáu năm, nhưng sở hữu quân giáo sinh ở năm cuối đều rời đi, hoặc là tiến vào quân đội thực tập diễn luyện, hoặc là gia nhập đoàn mạo hiểm tiến hành tinh tế mạo hiểm để đạt được kinh nghiệm thực chiến, cơ hồ không có người sẽ tiếp tục lưu tại trường quân đội, mà những lời này của Kiều Đình rõ ràng nói cho Lăng Lan, sang năm, hắn sẽ ở trường quân đội cùng cô tái chiến một hồi.
Lăng Lan không rõ Kiều Đình vì sao phải như thế, cô tựa hồ nhớ rõ Kiều Đình đã bị Đệ tam Nguyên soái nhìn trúng, năm nay liền sẽ gia nhập Quân đoàn 03, không hề nghi ngờ trước thời gian tiến vào quân đội, đối với tương lai phát triển của Kiều Đình là cực có lợi. Hiện tại Kiều Đình vì cùng cô đấu một trận chiến mà làm chậm thời gian gia nhập quân đoàn, này thật sự cần thiết sao?
Lăng Lan có chút hoang mang nhưng cũng không có tạm dừng bước chân, cô theo sát Kiều Đình đi tới nơi điều khiển chủ của tòa nhà này. Kiều Đình đẩy cửa, Lăng Lan nhìn thấy bên trong có một đoàn viên của Lôi Đình đang ngồi trước đài thao tác.
“Đoàn trưởng, anh đã đến rồi.” Người nọ nhìn thấy Kiều Đình lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn thấy Lăng Lan phía sau Kiều Đình ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, thậm chí còn có một tia oán giận ẩn hàm trong đó.
Xem ra tổng bộ bị Lăng Thiên cầm đi, người Lôi Đình vẫn là lòng có oán khí, bọn họ cũng không chịu phục, tổng cho rằng là đoàn trưởng quá mức khinh địch, dưới các loại nguyên nhân mới làm Lăng Thiên đạt được vận này.
Kiều Đình cũng rõ ràng điểm này, trên thực tế, hắn cũng thua không phục, nhưng thua chính là thua, Lôi Đình vứt bỏ danh hiệu thế lực đệ nhất đã trở thành sự thật, cũng không cho phép bọn họ lảng tránh: “Chuẩn bị trình tự chuyển giao.”
Người nọ sắc mặt tức khắc cứng đờ, mang theo một tia không tình nguyện lại lần nữa ngồi vào trước đài thao tác bắt đầu thao tác, tiến hành trình tự chuyển giao tổng bộ.
Thực nhanh, Kiều Đình loại bỏ các loại văn bản có hiệu lực đến bấy giờ trong tổng bộ, khi Lăng Lan thành công đưa thư tiếp quản vào thì đại biểu người sở hữu tổng bộ biến thành Đoàn cơ giáp Lăng Thiên.
Nhìn quang não tuyên bố trình tự chuyển giao hoàn thành, Kiều Đình lần đầu tiên xuất hiện trạng thái thất thần, thực mau hắn khôi phục lại, quay đầu đối với Lăng Lan nói: “Lăng đoàn trưởng, hy vọng năm nay cậu có thể bảo vệ nơi này, đừng để tôi phải đánh thêm một trận nữa.” Rõ ràng, Kiều Đình chướng mắt Đoàn cơ giáp Lăng Thiên.
Lăng Lan đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Kiều Đình, cô lạnh lùng mà trả lời: “Yên tâm, trước khi tôi tốt nghiệp thì nơi này chỉ có thể thuộc về Đoàn cơ giáp Lăng Thiên, bất luận đoàn cơ giáp nào đều không thể nhúng chàm nó.” Lăng Lan tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào coi khinh cô và đồng bọn, đoàn đội của cô, cô nhìn Kiều Đình, bách lực mười phần địa đạo, “Lăng Lan tôi, chờ anh khiêu chiến!”
Thái độ này của Lăng Lan rõ ràng nói cho Kiều Đình biết cô thắng thì làm vua, mà Kiều Đình lại là người thua chỉ có thể làm giặc.
Lăng Lan nói cùng với khí thế bức người làm trong lòng Kiều Đình hận cực, hắn nắm chặt nắm tay, ngón tay cơ hồ đam vào lòng bàn tay ……
Lăng Lan tựa hồ còn chưa thỏa mãn, cô tiếp tục đả kích Kiều Đình nói: “Cái trường quân đội này, chỉ có một vua, đó chính là Lăng Lan tôi, ba ngày trước anh bại bởi tôi, về sau, anh cũng sẽ không thắng, tôi sẽ dùng sự thật nói cho anh biết, anh chú định là đá kê chân cho tôi.”
Ba chữ đá kê chân vừa nói xong thì Kiều Đình rốt cuộc không thể chịu đựng được, một nắm tay phẫn nộ đánh qua.
“Bang” một tiếng, Lăng Lan trực tiếp đem nắm tay Kiều Đình dùng bàn tay ngăn trở, hai cổ ám kình kịch liệt va chạm, làm người ngồi ở trên đài thao tác cả người bay đi ra ngoài, hung hăng mà nện ở trên mặt đất.
Hắn gian khổ mà bò lên, khóe miệng lộ ra một đường máu tươi, hai mắt kinh sợ mà nhìn hai người. Lấy hắn đến tỉ mỉ đỉnh cấp thể thuật thế nhưng bị đánh bay đi ra ngoài, nội thương không nhỏ, thể thuật hai người này đến tột cùng mạnh bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui