Khu G17
Lâm Tiêu cùng Tưởng Thiếu Vũ lại liều mạng
ra chiêu thêm một lần nữa, hắn nhìn chiến đội liên minh chính mình mang đến đã
đuổi tới, nhất thời cười ha hả:
- Tưởng Thiếu Vũ, ngươi thua rồi.
Tưởng Thiếu Vũ nhìn lại xung quanh, chính
mình bị mười chiến đội cơ giáp Lâm Tiêu mang đến bao vây không lọt, hắn sắc mặt
đại biến, cắn răng oán hận mà nói:
- Lâm Tiêu, ngươi cho rằng như vậy có thể
khiến ta can tâm chịu trói hay sao? Ngươi nằm mơ.
Sau tiếng nằm mơ cuối cùng, Tưởng thiếu Vũ
phẫn nộ không kìm nổi tức giận trong lòng gầm thét ra miệng:
- Lâm Tiêu, cùng là hợp tác, tại sao ngươi
lại từ chối hợp tác cùng ta, mà lựa chọn Học viện quân sự nam sinh số 1? Chắc
chắn ngươi hiểu rõ, đại hỗn chiến lần này, người Học viện quân sự nam sinh số 1
dẫn tới không phải là quân tiên phong, mà là những nam sinh năm hai không có
danh tiếng...!Còn ngươi lại tình guyện tin tưởng bọn họ cũng không muốn tin
tưởng ta.
Vốn
dĩ Tưởng Thiếu Vũ muốn dựa vào tình hình hỗ loạn lúc chiến đấu muốn thăm dò một
chút, tìm hiểu thực hư chuyện Tiêu – Đàm hợp tác, đáng tiếc Lâm Tiêu không hề muốn
nghe hắn nói xong đã cắt ngang giữa lời hắn.
Lâm Tiêu nghe vậy, nhất thời cười lạnh
lẽo:
- Đương nhiên là sau khi ngươi có tâm tư
muốn quấy rối học muội của ta, ngươi nghĩ rằng ta còn có khả năng hợp tác
với các ngươi hay sao? Thật sự là quá nực cười.
- Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà
ngươi tình nguyện dẫn dắt hợp tác cùng đám tiểu tử miệng còn hôi sữa ấy cũng cự
tuyệt hợp tác cùng ta?
Tưởng thiếu Vũ thật sự tức điên, hắn không
cho rằng hành vi của mình có cái gì sai, nam nữ ái mộ vốn là thế gian chi đạo
thường tình, là đạo lý hiển nhiên.
- Chuyện nhỏ?
Nhất thời hai mắt Lâm Tiêu nheo lại, hàn
quang nguy hiểm chợt lóe lên:
- Đã từng chiến đấu cùng ta thì là an hem
của ta, ngươi dám đụng đến anh em của ta lại muốn ta bỏ qua mà vui vẻ hợp tác
cùng ngươi? Đây là ngươi đang mơ mộng hão huyền hay sao?
Anh em? Hóa ra không phải là quần áo.
Khóe
miệng Hàn Kế Quân hơi nhếch lên, vị Lâm Tiêu này bịt tai trộm chuông, cách làm
lừa mình dối người này thật thú vị.
Lời nói của Lâm Tiêu không chút lưu tình,
làm cho sắc mặt Tưởng Thiếu Vũ thay đổi liên tục, hắn không ngờ được chỉ là
trong lúc vô tình nổi lên sắc tâm, vậy mà lại ảnh hưởng lớn như vậy.
Vốn dĩ là
đối tượng được lựa chọn hợp tác đầu tiên, vậy mà đối phương lại trực tiếp từ
chối bọn họ.
Phải biết rằng trong mấy năm gần đây, Học viện quân sự nam sinh số
2 có thể áp chế Học viện quân sự nam sinh số 1 một bậc bởi vì học viện quân sự
tổng hợp số 1 luôn là đồng minh của bọn họ.
- Thì ra là vậy, vì vậy mà ngươi luôn nhằm
vào ta, tại thời điểm thi đấu cơ giáp đơn thể hay là hỗn chiến hiện tại ngươi
vẫn luôn nhằm vào ta.
Tưởng Thiếu Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ.
- Tới lúc này ta không ngại nói cho ngươi
biết một chuyện, cơ hội liên minh với học viện quân đội tổng hợp số 1 là ta chủ
động bỏ qua.
Vì thế chúng ta đã phải trả một cái giá thật lớn.
Lâm Tiêu thong dong thuật lại.
- Sở dĩ phải trả cái giá lớn như vậy, là
để đổi lấy một lời hứa hẹn của Lăng đội trưởng.
- Hứa hẹn điều gì?
Lâm Tiêu nở nụ cười:
- Đó chính là, tính mạng của ngươi nhất
định phải do ta kết thúc.
Trong lòng Tưởng Thiếu Vũ mạnh mẽ trầm
xuống, hắn rốt cục hiểu rõ, lần này hắn là bị Học viện quân sự nam sinh số 1 và
học viện quân đội tổng hợp số 1 liên thủ lại tính kế rồi.
- Thì ra Kiều Đình bị phái đi khu S, để
lực lượng phòng thủ của trung tâm Học viện quân sự nam sinh số 1 yếu đi là do
các ngươi cố ý tạo ra.
Tưởng Thiếu Vũ đã hận đến nghiến răng
nghiến lợi.
- Rõ ràng.
Nếu không, ngươi cho rằng lý do
gì có thể khiến cho một con rùa như ngươi lại dám từ trung tâm khu Q bò ra tới
đây.
Lâm
Tiêu cười nói.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn bội phục phương án thiết kế này của
Lăng Lan khi đó.
Quyết đoán, đủ ngoan, đủ độc, đủ tuyệt, dám lấy đại bản
doanh chính mình ra làm mồi dụ.
Ai cũng rõ nếu như chuyện này chỉ cần có một
chỗ sai lệch nhỏ, đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 1 sẽ trở thành
chiến lợi phẩm của Học viện quân sự nam sinh số 2.
Lúc này Tưởng Thiếu Vũ đột nhiên nở nụ
cười:
- Thiết kế quả thực cực kỳ hoàn mỹ, tuy
nhiên, ngươi thực sự sẽ tính toán của các ngươi không chút sơ hở nào hay sao?
Lâm Tiêu nghe vậy nhất thời sửng sốt:
- Ngươi có ý gì?
- Ý của ta là … TMD công kích cho ta.
Tưởng
Thiếu Vũ đột nhiên hạ đạt mệnh lệnh công kích, mười Cơ Giáp Sĩ hắn mang đến còn
chưa phản ứng kịp, trong chiến đội liên minh Lâm Tiêu dẫn tới đột nhiên có hai
chiên đội quay đầu lại phản bội, khởi động vũ khí hướng đồng bọn bên cạnh công
kích.
Đây chính là một màn gà nhà tự đánh giết
lẫn nhau, khiến cho sắc mặt đám người Hàn Kế Quân đại biến, còn bên phía mười
Cơ Giáp Sĩ mà Tưởng Thiếu Vũ mang đến lại hết sức vui mừng.
Bọn họ không nghĩ
tới, khi đã rơi vào trong tuyệt cảnh như vậy lại có thể đảo lộn tình thế.
Bọn
họ kích động tuyệt đối, chỉ hận không thể giơ cả hai tay mà hô to một
tiếng “uy vũ” với Tưởng Thiếu Vũ.
Có điều kinh hỉ này chỉ tồn tại trong nháy
mắt, một giây sau tâm tình lại lập tức đóng băng trở lại.
Ngoài ý muốn, những
công kích được coi là trăm phần hiệu quả kia đều đã mất đi tác dụng.
Thì ra chiến đội Lâm Tiêu đã sớm có chuẩn
bị, đồng thời hướng đối thủ khởi động công kích.
Đối phương đánh lén không hề
chiếm được chút tiện nghi, hơn nữa còn bị phản kích, không thể ngờ được lại bị
phá hủy vài cái cơ giáp.
Cục diện cứ ngỡ được đảo lộn một lần nữa lại bị Lâm
Tiêu khống chế ngược lại.
Tưởng Thiếu Vũ không thể tin nổi kinh ngạc
hô:
- Làm sao ngươi có thể biết được bọn họ là
người của ta?
- Lúc đầu ta cũng không chú ý, dù sao bọn
hắn đã hợp tác với trường quân đội tổng hợp số 1 chúng ta đã lâu, cũng được gọi
là huynh đệ.
Nhưng lòng người luôn là thứ không thể ngờ được, đặc biệt là chúng
ta đã hợp tác đã lâu, đặc biệt là lúc ta dẫn hai đội đó đến, bọn học đều hành
dộng theo sau các ngươi.
Lâm Tiêu cười lạnh nói.
- Nếu như sau đó các ngươi không có hợp
tác thì chúng ta cũng không biết được.
May mà lúc hỗn chiến Lăng đội trưởng đã
nhắc nhở ta.
Cho nên, khoảng thời gian trước ta liền làm như chỉ ở lại đại bản
doanh canh giữ, trên thực tế ta đã đi dò xét những người này trong liên minh.
Ta muốn xem một chút, rốt cuộc có phải bọn họ có thật đúng là phản bội chúng ta
mà đầu quân cho các ngươi hay không.
Thực không tồi, tình huống còn khác hơn ta
nghĩ rất nhiêu, số người phản bội không nhiều lắm.
Trừ bỏ hai đội này còn có
một đội mập mờ không rõ, ta liền sắp xếp cho bọ họ đến Học viện quân sự nam
sinh số 3 để Kiều Đình quan sát, thì ra bọn họ cũng là người của ngươi, đã có
Kiều Đinh trông coi thì cũng không thể làm điều mờ ám.
Hàn Kế Quân cùng Lăng Thiên và cả đội cơ
giáp, nghe được lời nói của Lâm Tiêu đột nhiên có một cảm giác kiêu ngạo không
nhỏ, thì ra đội trưởng lại an bài nhiều chuyện phía sau như vậy.
Tưởng Thiếu Vũ thiếu chút nữa tức điên,
thì ra mỗi hành động nhỏ của hắn đều bị đối phương nắm rõ, vậy mà hắn còn dương
dương tự đắc cho rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Trong khi Hàn Kế Quân cho rằng cục diện đã
được khống chế toàn bộ thì đột nhiên nhận được tình báo mới, sắc mặt hắn đại
biến vội vàng báo cho Lâm Tiêu:
- Lâm đội trưởng, vừa mới nhận được tin
tức, tại khu G13, lại xuất hiện bảy nhánh chiến đội.
Lâm Tiêu khẽ cau mày:
- Biết bảy nhánh là của trường quân đội
nào không?
- Trường quân đội Phi Dực, trường quân đội
Chanh Quang, trường quân đội Hà Miểu...
Hàn Kế Quân tuôn ra một lèo tên bốn năm
gia trường quân đội, đây đều là những trường có chút danh tiếng, còn lại những
trường phía sau hắn không có để vào mắt.
Đám người Lâm Tiêu căn bản hẳn không
chú ý tới bọn hắn, nhưng chính những thứ bọn họ không để vào mắt này hiện tại
lại tổ chức tới bảy nhánh liên minh chiến đội quây công bọn họ, làm cho nhóm
người Lâm Tiêu tăng thêm áp lực trầm trọng.
Tưởng Thiếu Vũ nghe vậy, linh quang trong
mắt lóe lên, hắn nhớ tới thời điểm trước lúc hắn xuất phát Gia Cát quân sư đã
từng nói, vạn nhất nếu hắn tấn công Học viện quân sự nam sinh số 1 thất bại sẽ
có trợ lực giúp đỡ hắn.
Lúc đó hắn đắc chí kiêu căng cho rằng chỉ cần sáu chiến
đội trong tay là có thể đánh hạ đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 1 dễ
dàng, đối với lời của Gia Cát quân sư hắn chưa từng để trong lòng.
Xem ra trợ
lực kia hẳn đã phát huy tác dụng.
"Đội trưởng, có đôi khi những thứ tạp
binh chúng ta không coi trọng kia lại có thể trở thành mấu chốt quyết định lợi
thế thắng bại sau cùng, đừng xen thường bọn họ." Lời nói của Gia Cát quân
sư ngay lúc đó lúc này vọng lại bên tai hắn.
Tưởng
Thiếu Vũ lúc này vô cùng cảm kích quân sư
của hắn, hiện tại có lẽ có thể dựa vào trợ lực này để thay đổi cục diện.
Tưởng thiếu Vũ lại dấy lên tin tưởng, hắn
ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Lâm Tiêu, ngươi đừng nghĩ rằng chỉ có
các ngươi mới có mưu tính, chúng ta cũng có.
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, hắn quyết đoán
ra lệnh:
- Công kích!
Mặc kệ bảy nhánh chiến đội kia có phải
viện binh của Tưởn Thiếu Vũ hay không, chỉ cần đánh bại Thưởng Thiếu Vũ cùng
chiến đội ở đây đánh bại hết thì sẽ giải quyết được, những thứ viện binh kia
đến đây cũng là có đi mà không có về.
Tất cả mọi người đều rõ điểm ấy, tập trung
bao vây Tưởng Thiếu Vũ.
Đương nhiên hắn không thể chịu nổi tình huống vừa có
tia hy vọng thoát khỏi nguy hiểm lại bị người ta đánh bại, vì vậy hắn hét
to:
- Cố gắng cầm cự cho ta, viện quân lập tức
liền đến, kiên trì đến cùng thắng lợi cùng vinh dự sẽ thuộc về chúng ta.
Bên phía Tưởng Thiếu Vũ nhao nhao giơ binh
khí lên, quyết tâm liều mạng với đối thủ.
Một bên không cam tâm giơ tay chịu
trói, một bên quyết tâm không thể để đối phương thắng lợi, chiến đấu trở nên
kịch liệt tàn khố, mỗi một phút đều có một trận cơ giáp rơi xuống, thất bại rời
khỏi chiến trận.
…
Khu G13:
Vũ Cảnh, Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ cùng với
hai nhánh cơ giáp khác đã hợp lại thành một chiến đối cùng chiến đấu với bảy
nhánh chiến đội kia.
Tuy nhiên tình huống lại vô cùng bất lợi với bọn họ, tuy
là chiến đấu luân phiên có thể loại bỏ những Cơ Giáp sĩ của Tưởng Thiếu Vũ lưu
lại nhưng bọn họ cũng phải trả cái giá lớn, mỗi một nhánh chiến đội đều giảm
bớt quân số dù ít hay nhiều.
Cho nên nếu nhìn có vẻ như bọn họ chỉ thua hai
nhánh chiến đội, trên thực tế bọn họ đã thua kém nhân số lên đến ba nhánh chiến
đội.
Điều này khiếm cho bọn Alexander đối mặt với rất nhiều Cơ Giáp Sĩ của đối
thủ, thậm chí là một đối hai.
Tình huống ở khu G13 không ổn, tại
khu G17 đám người Lâm Tiêu lại ổn định chiếm thượng phong, Hàn Kế Quân biết
chiến cuộc ở khu G13 đang căng thẳng liền dẫn theo bọ Lý Anh Kiệt đang cố gắng
tìm cách chen chân vào trận chiến tới khu G13 viện trợ.
Chiến cục ở đại bản doanh Học viện quân sự
nam sinh số 1 biến đổi bất ngờ, khiến cho vài lão thất tinh trong đám người
đang quan sát nồng nhiệt liên tục nói học sinh thời nay đúng là không thể xem
thường.
Một loạt mưu kế này làm cho những lão binh đã có kinh nghiệm sa trường
xem cũng đến hoa cả mắt, còn có rất nhiều an bài mà bọn họ cũng chưa nhìn thấu,
nếu để bọ họ tự mình xuất trận chỉ sợ cũng sẽ từ từ rơi vào vòng vây tính toán.
Lăng Tiêu nghiêng đầu tựa vào ghế, nhìn
như không hề để ý đến đại bản doan Học viện quân sự nam sinh số 1, chỉ có Húc
Dương biết đại tướng quân đang lo lắng.
Hắn thả tay trên tay vịn bên phải, im
lặng gõ bàn, đây chính là động tác của Lăng Tiêu khi hắn tập trung suy nghĩ.
- Đại tướng quân không cần lo lắng, Lan
thiếu bên kia chiến đấu rất thuận lợi.
Húc Dương nhẹ giọng khuyên bảo một câu.
Lăng Tiêu đưa mắt lướt qua Húc Dương,
trong lòng Húc Dương liền cả kinh, hắn không thể tưởng được đại tướng quân Lăng
Tiêu luôn luôn ôn hòa cũng có lúc có ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
- Như thế nào Tham Mưu Trưởng, ở trên
chiến trường, xử trí theo cảm tính là tối kỵ, toàn bộ đều phải thực sự cầu thị.
Lăng Tiêu nhàn nhạt địa điểm một câu, để cho như thế nào ánh nắng ban mai trong lòng ám thẹn, vừa rồi hắn sợ Lăng Tiêu Đại Tương lo lắng, nói chút không hề căn cứ nhàm chán nói, đích xác có ô hắn thủ tịch tham mưu quan thân phận.
- Thực xin lỗi, đại tướng quân.
Húc
Dương hít sâu một hơi cúi đầu nhận lỗi..