Trong biển ý thức, Tiểu Tứ vuốt nhẹ chóp mũi mình, cậu liếc mắt một cái, cũng không tiếp lời.
Nhìn qua thì lão đại nhà mình có vẻ sắp tức điên lên, nhưng trên thực tế lại không hề có chút sát khí, cậu ta mới không ngây thơ cho là lão đại muốn bóp chết Lăng Dật thật đâu, nhiều nhất thì lão đại cũng chỉ ảo não vì Lăng Dật đã hủy hoại sắp xếp của cô mà thôi, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*).
Mọi người trong phòng quan sát đều nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi lão đại nhà mình phản hồi lại.
Nhưng Lăng Lan lại chỉ bình thản nhìn chằm chằm về phía sàn đấu, tựa như đang suy xét một điều gì đó.
Lúc này trên đấu trường, ngay khi đám học viên mới nhìn thấy lựa chọn của Lăng Dật là Lăng Lan, tất cả đều kinh ngạc trong lòng, đồng thời việc này cũng gây ra bất mãn cho rất nhiều học viên mới, dù sao cậu ta xen vào nửa đường như vậy, sẽ làm cho Tề Long có thời gian nghỉ ngơi, họ muốn chiếm lợi thế trước anh ta sẽ không còn dễ dàng như thế nữa.
Nhưng cho dù có rất nhiều học viên mới bất mãn, thì họ cũng không thể phủ nhận rằng, trong lòng mọi người đều cảm thấy chấn động, giám khảo Lăng Dật lựa chọn là Lăng Lan, mà Lăng Lan lại là tồn tại truyền kỳ nhất của Học viện quân sự nam sinh số 1, đúng là đám học viên mới như họ rất muốn được tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của vị đoàn trưởng truyền kỳ này.
Còn Lăng Dật, lại cho họ cơ hội được nhìn thấy điều đó.
Nhóm đoàn viên của cơ giáp đoàn Lăng Thiên đang quan sát cuộc chiến bên sàn đấu lại ồ lên xôn xao.
- Mẹ nó, tay học viên mới này là ai? Sao dám khiêu chiến lão đại chúng ta, ăn gan hùm gan báo rồi hả?
Một đoàn viên vô cùng sùng bái Lăng Lan tức giận nói.
Trong lòng anh ta, học viên mới này hoàn toàn không đủ tư cách khiêu chiến lão đại Lăng Lan.
- Xem thường các đoàn trưởng và đội trưởng khác của chúng ta à?
Có người chất vấn.
- Thằng nhãi này quá kiêu ngạo rồi đấy!
Nghe thấy xung quanh rộ lên tiếng chỉ trích của đám người cơ giáp đoàn Lăng Thiên, Dịch Thiên Ca thầm nói không ổn, còn chưa gia nhập vào cơ giáp đoàn đâu đấy, đã đắc tội với một đám đoàn viên lâu năm rồi, tình cảnh của họ không ổn chút nào, thậm chí sẽ bị tất cả đoàn viên cô lập.
Dịch Thiên Ca lập tức lớn tiếng nói:
- Đội trưởng của chúng tôi vô cùng kính trọng Lăng Lan đoàn trưởng, cậu ấy vốn cũng muốn khiêu chiến Tề Long đoàn trưởng, nhưng Tề Long đoàn trưởng đã tiếp nhận khiêu chiến nhiều trận như vậy, thể lực tiêu hao không còn, đội trưởng cho rằng nếu tiếp tục khiêu chiến sẽ là không công bằng với anh ấy, bởi vậy mới lựa chọn Lăng Lan đoàn trưởng, mong được chỉ giáo một phen.
Dịch Thiên Ca nói vậy vừa có tình vừa có lý, cũng làm một số đoàn viên bớt giận, nhưng cũng có đoàn viên vẫn vô cùng bất mãn nói:
- Muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi, trước tiên hãy đánh bại các đội trưởng chiến đội hoặc các đoàn trưởng khác đi đã.
- Còn nữa, làm thế không phải là quá xem thường Tề Long đoàn trưởng của chúng tôi ư? Cho dù thể lực tiêu hao đến cực hạn, muốn đánh bại anh ấy cũng không phải chuyện dễ dàng, còn cần các cậu ra vẻ bố thí như thế à?
Về thể thuật, từ sau khi Lăng Lan chiến thắng trên sàn đấu năm đó, cũng không còn đích thân ra trận nữa.
Hai năm nay, mỗi khi khiêu chiến, người ứng chiến luôn là Tề Long.
Trong lòng đoàn viên Lăng Thiên, Tề Long cũng là người không thể chiến thắng.
Ý của Dịch Thiên Ca, tuy Lăng Dật có ý tốt, nhưng cũng có một mặt xem thường, điều này khiến đám đoàn viên nghe thấy đều không vui.
Dịch Thiên Ca nghe những lời mà cười khổ trong lòng, nếu đội trưởng nhà mình chọn người khác, có lẽ người của Lăng Thiên còn có thể xem trọng đội trưởng vài phần, nhưng đội trưởng lại cứ lựa chọn lãnh tụ tinh thần của Lăng Thiên là Lăng Lan, làm thế đã khiến hào cảm của mấy người này về đội trưởng tụt dốc không phanh, có giải thích thế nào cũng không thể xoay chuyển được nữa.
Lúc này, Tề Long đang thở hổn hển trên sàn đấu, mệt mỏi cực độ khiến anh ta cảm giác hai mắt lóe lên ánh sáng trắng, mọi thứ xung quanh tựa như đã cách anh ta thật xa, anh ta chỉ có thể đờ đẫn chờ đợi học viên mới tiếp theo lên sàn khiêu chiến…
Khiêu chiến lão đại của chúng ta? Tai Tề Long bỗng nhiên nghe thấy câu này, cái gì? Có người khiêu chiến lão đại?
“Muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi, trước tiên hãy đánh bại các đội trưởng chiến đội hoặc các đoàn trưởng khác đi đã.” Đúng thế, không đánh bại chúng tôi, có tư cách gì khiêu chiến lão đại?
“...!Quá coi thường Tề Long đoàn trưởng của chúng tôi rồi… thể lực tiêu hao đến cực hạn… bố thí…” Coi thường? Bố thí? Hai mắt Tề Long mở bừng, ngũ giác vốn sắp biến mất bỗng quay trở trở lại, anh ta nhìn thấy vẻ mặt tức giận của đám đoàn viên phía dưới, một thiếu niên anh tuấn đứng bên sàn đấu, sống lưng thẳng tắp không hề sợ hãi, tựa như những sự tức giận trào phúng kia không thể quấy nhiễu đến cậu ta.
- Là cậu ta ư? Vì mình thành thế này nên bị người khác xem thường, để cậu ta cũng tưởng rằng lão đại là có thể bị đánh bại?
Hai mắt Tề Long bùng lên ngọn lửa hừng hực, mỗi người đều có vảy ngược của mình, bề ngoài Lăng Lan có vẻ như chỉ là người bạn tri kỷ quen nhau từ nhỏ của Tề Long, trên thực tế, lại như anh như cha, dù là thể thuật hay là tư tưởng của anh ta, đều do một tay Lăng Lan chỉ dạy.
Anh ta có thể nhận lấy bất kỳ sự sỉ nhục nào từ bất kỳ ai, nhưng không thể chịu đựng có ai đó xem thường Lăng Lan.
Còn lúc này, cuối cùng Lăng Lan cũng ra quyết định, cô chuẩn bị dùng thủ đoạn sấm sét đánh gục Lăng Dật, tiếp tục sắp xếp trước đó, nhưng rồi bỗng thấy trên sàn đấu, khí thế cả người Tề Long chợt thay đổi.
Lăng Lan nhíu mày, nhìn về phía Lăng Dật phía dưới sàn đấu đang chờ đợi Tề Long đi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên:
- Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, Lăng Dật… Vận may của cậu không tồi! Tránh được một kiếp!
Lúc này, bỗng nhiên Lăng Dật cảm thấy lạnh toát cả người, còn chưa kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, đã nghe thấy Tề Long trên sàn đấu trầm giọng nói:
- Là cậu, muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi.
Lăng Dật gật gật đầu, cậu ta cố gắng lâu như vậy, chỉ là muốn để Lan thiếu tận mắt nhìn thấy thực lực của cậu ta, cậu ta có tư cách đứng sau lưng anh ta hay không.
Bỗng nhiên Tề Long ngửa đầu cười lớn:
- Ha ha ha ha, muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi, trước tiên đánh bại tôi đi đã, nếu không, cậu không có tư cách.
Một câu không có tư cách này mang theo tiếng thét thật dài, vang vọng chấn động cả đấu trường, không ngờ lại khiến một số học viên có cấp bậc thể thuật thấp dao động tâm thần.
Lăng Dật nhìn vào đôi mắt đỏ quạch của Tề Long, nhíu mày thật chặt, bỗng nhiên cậu ta cảm giác được, Tề Long lúc này vô cùng nguy hiểm, khí thế vô cùng khác biệt khi đấu với những người khác.
- Tề Long, hình như có gì đó không ổn.
Sắc mặt Hàn Kế Quân người hiểu Tề Long nhất chợt thay đổi.
Nét mặt Lăng Lan cũng trầm xuống, cô khẽ nói:
- Phải.
Tuy Tề Long nghênh chiến, nhưng Lăng Dật lại không lên sàn đấu, người cậu ta khiêu chiến là Lăng Lan, giờ chỉ có thể nghe theo phản hồi của Lăng Lan.
Lúc này một, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Theo ý Tề Long!
Đôi mắt Lăng Dật bỗng nheo lại, không ngờ Tề Long lại được Lan thiếu tín nhiệm như thế, Tề Long xen vào nghênh chiến, Lan thiếu lại cho phép.
Trong hơn mười năm cậu ta rời khỏi Lan thiếu, người đứng sau anh ta đã biến thành người này rồi ư?
Chiến ý lóe lên trong đôi mắt Lăng Dật, nếu đã muốn chiến, vậy thì chiến thôi! Cậu ta phi người nhảy lên sàn đấu:
- Vậy thì mời Tề Long đoàn trưởng, chỉ giáo thật nhiều.
- Chiến!
Theo một tiếng này, chiến ý trên người Tề Long bỗng bùng lên, thiếu chút nữa đã ép Lăng Dật khuỵu xuống, còn khí thế bùng phát khiến viền sàn đấu nổi lên một màn sáng trong suốt.
Sắc mặt Lăng Dật lập tức thay đổi, khí kình trong cơ thể chuyển động cực nhanh.
Đây tuyệt đối không phải chỉ là khí kình trung cấp, đạo sư thể thuật của Học viện quân đội thiếu niên họ cũng là khí kình trung cấp, nhưng không hề có khí thế ép người khác phải cúi đầu như vậy.
“Là khí kình cao cấp ư? Hay còn cao hơn nữa?” Lăng Dật vừa khổ sở chống đỡ vừa suy ngẫm.
Đám người phía dưới sàn đấu nhìn thấy màn sáng xuất hiện, tất cả đều thấy hoang mang, có một số học viên lâu năm bỗng nghĩ tới điều gì, sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng hân hoan, lẽ nào Tề Long đoàn trưởng cũng đã bước vào cấp bậc kia rồi?
- Đó là khí thế ư? Từ lúc nào Tề Long biết dùng khí thế rồi?
Lạc Lãng kinh ngạc nói.
Người bị Lăng Lan ngược qua đều biết đây là cái gì, chẳng phải lúc đầu họ đều bị khí thế của Lăng Lan ép cho nằm gục xuống hay sao.
Nhưng ngày hôm qua rõ ràng Tề Long còn chưa biết dùng khí thế.
Ánh mắt Lăng Lan lóe sáng, không ngờ dưới sự kích thích của Lăng Dật, tuy không khiến Tề Long bước vào ranh giới sinh tử, nhưng lại làm cậu ta đánh bậy đánh bạ học được cách bùng phát khí thế.
Đương nhiên, khí thế mang theo chiến ý này của Tề Long, hoàn toàn không phải khí thế mà khí kỳ hậu kỳ mới vận dụng được, chỉ có thể nói đây là sơ hình, còn cần dùng cảm xúc mãnh liệt điều tiết.
Tuy Lăng Lan cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng không phải không thể lý giải.
Tề Long đã kẹt lại khí kình cao cấp rất lâu, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào khí kình hậu kỳ, cảm ngộ được khí kình sơ hình cũng là chuyện có thể.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm sàn đấu, cho dù trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này họ đều không rảnh nghĩ kỹ.
Cho dù khí thế của Tề Long chỉ là sơ hình, nhưng đối với Lăng Dật nói, nó đã quá mạnh, cậu ta khổ sở chống đỡ, cảm giác mình sắp bị luồng áp lực vô hình ép khuỵu.
Lăng Dật biết nếu tiếp tục kiên trì, kết quả cuối cùng của cậu ta chính là bị ép gục.
Lăng Dật khổ luyện thể thuật mười mấy năm, lúc này lại được Lăng Lan quan sát, làm sao cậu ta chịu nhận thua được? Cậu ta cắn chặt răng, toàn bộ khí kình trên cơ thể dồn cả vào hai chân, dậm chân một cái, cả người phi thẳng về phía Tề Long như đạn pháo, nắm tay phải vung mạnh về phía đầu Tề Long.
Cậu ta buộc phải tấn công Tề Long, quấy nhiễu khí thế đối phương phóng ra!
“Oành!” một tiếng, Tề Long giơ tay phải lên đón lấy nắm đấm này của Lăng Dật, khí kình khổng lồ lan tỏa đến, khiến màn sáng trong suốt vốn đã ảm đạm đi bỗng nhiên lóe sáng trở lại.
Lăng Dật bị luồng năng lượng này chấn bay, cậu ta lắc mình trên không trung, ổn định đáp xuống sàn đấu.
Tề Long không hề động đậy, lần đối kháng vừa rồi, Lăng Dật kém hơn Tề Long một bậc.
Nhưng một đấm này của Lăng Dật, cũng ngắt đứt khí thế áp bức của Tề Long, khí thế trong sàn đấu biến mất hoàn toàn, làm Lăng Dật thở phào một hơi trong lòng, cậu ta biết mình đã tạm thời thoát được nguy hiểm một lần.
- Tiếc quá, khí thế của Tề Long vừa bị quấy nhiễu đã đứt đoạn rồi.
Lạc Lãng tiếc nuối nói, nếu có thể tiếp tục áp bức, Lăng Dật kia hoàn toàn không có cơ hội nào.
- Tề Long vừa lĩnh ngộ khí thế, có thể làm được như vậy đã là rất vất vả.
Lăng Lan hiểu rõ, sử dụng khả năng này vượt cấp sẽ mang tới phụ tải rất lớn cho cơ thể, Tề Long kiên trì được lâu như thế, cũng đã là quá xuất sắc.
Lạc Lãng cũng biết mình đang cưỡng cầu, chỉ có điều anh ta lo lắng thể lực Tề Long không đủ, nếu có thể giải quyết đối thủ nhờ vào khí thế này, đó là chuyện không thể tốt hơn, bởi vậy mới cảm thấy tiếc nuối.
Không có khí thế áp bức, Lăng Dật bắt đầu triển khai tấn công, cậu ta sợ mình chậm trễ một chút, đối thủ sẽ lại thi triển sức ép vô hình này.
Lăng Dật không hề biết, Tề Long cũng chỉ ngẫu nhiên học được nó, muốn thi triển tiếp chưa chắc đã thành công.
Tề Long còn chưa hoàn toàn nắm vững kỹ năng này, nếu muốn nắm vững hoàn toàn, còn cần tiêu phí thời gian khổ luyện mày mò.
Tề Long nhìn thấy đối phương tấn công tới, lập tức giơ nắm đấm lên đỡ.
Phong cách thể thuật của Tề Long là tấn công, anh ta thích nhất dùng công đối công, lấy công làm thủ.
Còn Lăng Dật sợ Tề Long có khoảng trống sẽ giải phóng khí thế, bởi vậy cũng không dám lui, thế là đấu tay đôi trên sàn đấu lập tức biến thành vật lộn thực sự, hai người quyền đến quyền đi, đều đánh lên da thịt.
“Oành oành oành!” Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, âm thanh này khiến ngay cả đám người đang quan sát cuộc chiến dưới sàn đấu cũng không thể khống chế nổi cảm giác đau đau trên người.
Nhưng hai người trên sàn đấu lại vô cùng trấn định, tựa như thứ bị đánh trúng không phải là cơ thể của họ, mà là của người khác.- Cả hai đều là người ra tay mạnh bạo.
Người quan sát cuộc chiến không kìm được nói, nếu để họ lên đó, không biết có thể chịu được như vậy hay không.
- Lẽ nào cả hai đều không có cảm giác đau nữa?
Có người hoài nghi hỏi.
- Làm sao không có được chứ, chẳng qua là khả năng nhẫn nại của họ quá mạnh, không để lộ ra mà thôi.
Có người trả lời.
“Xem ra trong tay Lăng Dật có phương pháp luyện thể của nhà họ Lăng chúng ta, không biết là ai cung cấp, là quản gia Lăng Tần hay là Lăng Vũ đây?” Lăng Lan nhíu mày, có điều, bất kể là Lăng Tần hay Lăng Vũ, đều đại biểu họ không muốn từ bỏ Lăng Dật.
“Là quản gia Lăng Tần, nhớ lại lúc lão đại học tại Học viện quân đội thiếu niên năm thứ hai, quản gia Lăng Tần từng hỏi có cần quan tâm Lăng Dật một chút hay không.
Tôi nhớ lão đại cô trả lời thế này, trong điều kiện tiên quyết không nguy hại tới sự an toàn của nhà họ Lăng, có thể cho Lăng Dật một chút đãi ngộ đặc biệt.”
Bỗng nhiên Tiểu Tứ hiện ra trả lời nghi vấn của Lăng Lan.
“Ừ.
Tôi nhớ ra rồi.” Lời nhắc nhở của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan nhớ tới đoạn ký ức kia, cô buông tay để Lăng Tần phụ trách, lại không ngờ Lăng Tần có kỳ vọng cao như thế với Lăng Dật, ngay cả phương pháp luyện thể của nhà họ Lăng cũng giao cho Lăng Dật.
“Lăng Dật cũng vì phương pháp luyện thể này mới nhập học muộn một năm.” Tiểu Tứ lại bổ sung.
Lúc này Lăng Lan mới hiểu, tại sao Lăng Dật chỉ nhỏ hơn cô một tuổi lại kém cô hai năm.
Tuy luyện thể rất tốt, nhưng nó yêu cầu thời gian một năm để mài giũa.
Chỉ không biết Lăng Tần đã thuyết phục Lăng Dật thế nào để cậu ta chịu từ bỏ một năm vào học viện quân đội thiếu niên.
Phải biết rằng, học viên thiếu niên nhập học muộn một năm, cho dù thiên phú có cao đến mấy, cũng không thể bước vào học viện quân đội thiếu niên tốt nhất.
Có một số học viên nhập học muộn, thậm chí còn bị đẩy tới học viện quân đội thiếu niên hạng ba.
Hành động này là để trừng phạt những học viên không báo danh đúng hạn.
Sở dĩ nghiêm khắc như vậy, đó là vì phần lớn học viên thiếu niên trong tương lai sẽ trở thành quân nhân, mà quân nhân buộc phải phục tùng mọi quy định và mệnh lệnh, đặc biệt là yêu cầu về thời gian.
Càng khắc nghiệt hơn nữa đó là, muộn một phút trên chiến trường, rất có thể sẽ khiến cả chiến dịch thất bại.
Không ai có thể gánh vác nổi.
Bởi vậy quân bộ mới quyết định áp dụng từ lớp thiếu niên, để đám trẻ hiểu rõ điều này từ nhỏ, sự quan trọng của quy định, sự nghiêm khắc của thời gian.
“Lẽ nào cậu ta học ở tinh cầu cấp ba đó?” Mọi chuyện đã có lời giải đáp.
Tuy Lăng Lan trục xuất Lăng Dật, nhưng cũng không muốn hủy hoại cậu ta, dựa vào sự thương hại của quản gia Lăng Tần với Lăng Dật, cũng không thể gửi cậu ta tới tinh cầu cấp ba, ít nhất cũng chỉ gửi đến tinh cầu cấp hai.
Sau một hồi giao đấu kịch liệt, hai người lại tách nhau ra thật xa, Lăng Dật thở hổn hển, toàn thân cậu ta vô cùng đau đớn, cho dù từ nhỏ cậu ta đã sử dụng bí thuật luyện thể của nhà họ Lăng, nhưng nắm đấm của Tề Long giáng xuống cực mạnh, cậu ta vẫn chịu trọng thương.
Có điều… Lăng Dật nhìn về phía Tề Long đối diện, lúc này Tề Long đang khom lưng xuống, cơ thể hơi dao động, có lẽ người khác không nhìn rõ, nhưng Lăng Dật lại thấy rất rõ ràng, dưới chân Tề Long xuất hiện một vệt nước, đó là mồ hôi trên người Tề Long, từ trên chảy xuống dưới, nháy mắt đã thấm ướt một mảng sân.
Thể lực của Tề Long thật sự đã tới giới hạn, nếu không phải luôn chống đỡ nhờ vào luồng khí kình kia, e rằng ngay cả đứng thẳng cũng không thể, cho dù như thế, lúc này cũng chỉ cần một đòn nhẹ nhàng là có thể đốn hạ cơ thể lung lay kia.
“Đánh bại anh, tôi mới có tư cách khiêu chiến Lan thiếu, phải không?” Lăng Dật thầm nói, “Tuy rằng tôi không muốn chiếm lợi, nhưng để được đấu với Lan thiếu, không muốn chiếm tôi cũng phải chiếm, xin lỗi anh, Tề Long đoàn trưởng!” Lăng Dật hét lên một tiếng, gạt bỏ ngần ngại trong lòng, dậm chân bật nhảy, cả người lao như bay về phía Tề Long, tiếp tục vung một quyền.
Tề Long hiện giờ đã không còn sức để mở mắt nữa, anh ta đã không còn cảm giác được tình hình xung quanh, cả người rơi vào một khoảng không đen tối, thậm chí anh ta còn nghĩ, đến cả sức lực để hô hấp cũng đã suy kiệt rồi, chỉ còn trái tim vẫn đang đập mạnh, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Thình thịch thình thịch thình thịch…” Âm thanh này càng ngày càng nhanh, Tề Long cảm giác tim mình sắp không chịu nổi áp lực đập này, sắp bật ra khỏi lồng ngực…
“Mình sắp chết ư?” Không thể hô hấp, tim sắp bị ép đến vỡ tung, Tề Long thật sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi, thậm chí còn không cảm nhận được cơ thể của mình nữa, tựa như, mọi thứ đều đã biến mất.
“Lẽ nào, cuộc chiến với Lăng Dật, mình đã thua?” Điều khiến Tề Long nóng ruột bây giờ, rất kì lạ lại không phải là mình có chết hay không, mà lại là mình có thua Lăng Dật hay không.
“Thua rồi, lão đại sẽ buộc phải ra trận ư?”
- Đáng giận!
Tề Long tức giận gầm lên, đây là sự sỉ nhục với lão đại, mà tất cả chỉ vì anh ta vô năng, nếu thể lực của anh ta sung mãn hơn một chút, làm sao anh ta có thể thua được?
- Tại sao lại tiêu hao sạch thể lực của chúng tôi, rồi lại muốn chúng tôi đảm nhận chức giám khảo, tại sao vậy lão đại?
Tề Long phẫn nộ hét.
- Bởi vì các cậu không đủ mạnh!
Giọng nói lạnh lùng của Lăng Lan bỗng vang lên bên tai Tề Long.
Theo một tiếng này, thế giới đen tối của Tề Long bỗng sáng bừng, anh ta đang đứng trong hư không, nhìn ra phía xa chỉ thấy vô số kiến trúc ẩn mình trong cây cối um tùm, lá cây rung rinh trong gió nhẹ, thỉnh thoảng để lộ khung cảnh bên trong.
Lúc này, vài chiếc xe lưu động bỗng nhiên bay tới từ bầu trời, dừng xuống trước một tòa kiến trúc khổng lồ hình địa cầu.
Bảy tám thiếu niên bước xuống từ những chiếc xe lưu động, mỗi người một phong cách khác nhau, có người nghiêm túc, có người tươi cười vui vẻ, có người đẹp dịu dàng, có người lại rắn rỏi cương trục, có ánh mặt trời đương nhiên cũng có lạnh lùng băng giá.
Dẫn đầu chính là thiếu niên lạnh lùng băng giá kia, dường như cậu ta cảm giác được điều gì đó, ánh mắt sắc bén bắn về phía này, khiến Tề Long thiếu chút nữa bị đóng băng.
- Lão đại, sao thế?
Một thiếu niên đi đằng sau hoang mang hỏi.
Thiếu niên kia bình thản quay đầu lại:
- Không có gì.
Chúng ta vào đấu trường so tài thôi.
- Rõ!
Dưới sự dẫn dắt của thiếu niên lạnh lùng kia, tất cả mọi người đều bước vào tòa kiến trúc khổng lồ hình địa cầu đó.
Tề Long biết những người này là ai, là lão đại Lăng Lan và mấy người họ, còn thiếu niên hỏi Lăng Lan “sao thế” kia, chính là anh ta - Tề Long.
Đây là ký ức của bản thân Tề Long, có điều, họ đã tới đấu trường so tài rất nhiều lần.
Tề Long không biết đây là ký ức của lần nào, điều khiến Tề Long càng kinh ngạc hơn nữa đó là, tại sao anh ta lại vào được ký ức của mình, còn được xem nó như một kẻ đứng nhìn nữa.
Đám người Lăng Lan bước vào đấu trường so tài, nhưng lại không tới sàn đấu xem giải đấu tay đôi, mà dùng điểm vinh dự thuê một cái sân huấn luyện tư nhân.
Mấy người đi cả vào bên trong, Lăng Lan mệnh lệnh cho họ đấu tay đôi với nhau, còn anh ta thì bước vào thuyền trọng áp của sân huấn luyện, tiến hành huấn luyện chịu đựng siêu trọng lực, vẫn giống như trước đó, lựa chọn tiến hành ép trọng lực gấp mười sáu lần.
Đám Tề Long cũng không chú ý, họ hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể thừa nhận áp lực gấp bốn lần trở lên, Tề Long càng có thể chịu trọng lực gấp tám lần, áp lực gấp 16 lần cũng không phải là chưa từng thử qua.
Chỉ là thành tích tốt nhất của Tề Long cũng chỉ có hơn ba phút, không kiên trì được lâu như Lăng Lan lão đại.
Đám Tề Long không hề chú ý tiếp tục đấu tay đôi với nhau trong sân huấn luyện, đồng thời cũng hoàn toàn không phát hiện ra, thời gian càng trôi đi, áp lực vốn là mười sáu lần bỗng biến thành hai tư, rồi hai tư lại biến thành hai tám, số liệu không ngừng chuyển động, cuối cùng dừng lại ở con số gấp sáu tư lần.
Tề Long lúc đó đang quan sát cuộc đấu từng vô tình nhìn qua đây mấy lần, nhưng lại không hề nghiêm túc nhìn kỹ số liệu thay đổi trên màn hình thuyền trọng áp, Tề Long quan sát thấy tất cả những thứ này trên không trung thầm nói: Lúc đó có thể là anh ta đã nhìn thấy những số liệu này, nhưng lại bỏ qua nó, lúc này anh ta xem lại ký ức của mình, lại phát hiện ra điều này.
Thì ra, áp lực và trọng lực lão đại nhà mình có thể chịu được, hoàn toàn không phải là gấp mười sáu lần như bọn họ cho rằng, mà là gấp sáu tư lần.
Tề Long cảm thán, tuy biết lão đại rất mạnh, nhưng không ngờ lão đại lại mạnh như thế.
Số liệu vừa hiển thị lên tới gấp sáu tư lần, chỉ duy trì được hai ba phút, bỗng nhiên số liệu hạ dần xuống, cuối cùng biến thành gấp mười sáu lần.
“Cách!” một tiếng, thuyền trọng áp bị đẩy ra, âm thanh đánh động tới đám người Tề Long còn đang mải mê đấu luyện, họ quay đầu nhìn lại, không hề nhìn thấy lão đại đi ra, Tề Long bước tới, thò đầu qua nhìn.
Lăng Lan mở bừng hai mắt, ánh mắt sắc bén khiến Tề Long không dám nhìn thẳng, anh ta đứng bật người dậy, đợi lão đại nhà mình bước ra ngoài.
Lăng Lan nắm chặt lấy cửa khoang thuyền, bật người ngồi dậy, anh ta hơi khựng lại, sau đó phi người bay ra khỏi khoang thuyền, ổn định đáp xuống mặt đất.
Tề Long lúc đó không phát hiện ra, nhưng hiện tại, Tề Long đang đứng nhìn lại thấy rõ, lúc ấy trán lão đại nhà mình đã lấm tấm mồ hôi, hai tay siết chặt lấy cửa khoang thuyền run lên nhè nhẹ, cú đáp đất nhìn có vẻ ổn định, nhưng không tránh khỏi làm cơ thể lão đại lung lay, mọi thứ đều không phải là biểu hiện lão đại nên có, có thể thấy rằng áp lực gấp sáu tư lần đã ép sạch thể lực của lão đại, chỉ là Tề Long lúc đó không nghĩ nhiều, cứ thể xem nhẹ bỏ qua.
Thật ra, cũng không thể trách bản thân không phát hiện ra, số liệu hiển thị trên màn hình vẫn là áp lực gấp mười sáu lần, anh ta đương nhiên cho rằng gấp mười sáu lần trong khoảng thời gian như vậy hoàn toàn không thể gây ra ảnh hưởng gì cho lão đại, bởi thế, những thay đổi nhỏ này của lão đại, đều bị anh ta bỏ qua một cách đương nhiên.
- Thừa dịp lão đại chịu áp lực gấp mười sáu lần, thể lực tiêu hao một ít, chúng ta cùng khiêu chiến lão đại đi.
Lạc Lãng nhìn thấy Lăng Lan ra khỏi thuyền trọng áp, ánh mắt sáng lên, hưng phấn đề xuất ý kiến này.
- Đoàn chiến?
Lăng Lan đang đứng bên cạnh Tề Long nhíu mày nói.
- Đúng vậy, đoàn chiến, lão đại với toàn bộ chúng tôi.
Lạc Lãng gật đầu, đề nghị của cậu ta cũng nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ những người khác.
Lúc này, Tề Long đang đứng nhìn bỗng bừng tỉnh, đây là ký ức hai năm trước của anh ta, lần ấy, là lần đầu tiên họ đoàn chiến với lão đại, đồng thời cũng là lần đoàn chiến cuối cùng.
Tề Long đứng nhìn rất sốt ruột, anh ta biết rõ đáp án phía sau là gì, nhưng vẫn không kìm được hét lên: “Lão đại, đừng đồng ý với chúng tôi.”
- Được!
Lăng Lan bình thản nói.
Lòng Tề Long xúc động mạnh: Rõ ràng lão đại không còn thể lực nữa, tại sao còn đồng ý, tại sao?
Lăng Lan chậm rãi đi vào sân huấn luyện, đám người Tề Long lúc ấy cảm giác lão đại chậm rãi đi vào sân huấn luyến là muốn gia tăng áp lực trong lòng cho họ, nhưng Tề Long bây giờ lại biết, đó là vì lão đại hoàn toàn không có sức để bước đi, mỗi một bước, lão đại nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, thực tế lại vô cùng đau đớn.
Tề Long nhìn thấy bàn tay bị giấu sau tay áo của Lăng Lan đã siết lại rất chặt, thậm chí anh ta có thể nhìn ra, mỗi khi lão đại bước một bước, tay áo anh ta lại run lên nhè nhẹ…
***
(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn..