Nam Nhi Cũng Đổ Lệ

Trở lại Vị Ương cung, Thịnh Lẫm đế đi thẳng vào tẩm điện của mình, cho tất cả hạ nhân ra ngoài.

Đường Trì đi theo phía sau hắn, không biết là vào tốt hơn hay ra tốt hơn. Hắn chỉ biết là, hắn xong rồi.

“Tiến vào!” Thoán đối hắn quát.

Cái gì cũng không nói, yên lặng đi vào nội điện, chờ đợi cơn giận lôi đình của hắn.

“Đứng xa như vậy làm gì? Lại đây!” Cho tới bây giờ vẫn đối hắn nghi ngờ, vừa rồi nghe được cuộc đối thoại kia thì hoàn toàn biến mất. Tất cả đều có thể giải thích hợp lý, hành động cùng lời nói kỳ quái của Đường Trì.

Hắn đối mình vô cùng trung thành, vì mình không tiếc trả giá sinh mệnh, thề độc, có thể bao dung hết thảy bốc đồng khoan hoài của mình, nguyên lai chính là hắn yêu mình.

Cái gì hữu phu chi phụ, nguyên lai cũng chỉ bất quá là mình nghe lầm. Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu được, hắn suốt ngày hầu hạ bên người thì sao có cơ hội yêu hữu phu chi phụ không thể trèo cao, phải biết phụ kia nguyên là phu này.

Đứng ở tại chỗ bất động, nhìn phương xa chậm rãi hỏi: “Ngài đều nghe thấy được?” Là tự biết không có tương lai sao? Ngay cả kính xưng bệ hạ cũng không dùng.

Không đợi đối phương trả lời, nói tiếp: “Không cần ngài tự mình xử trí ta, ta lập tức liền rời đi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngài. Bất quá, nếu ngài cảm thấy chưa hết giận muốn động thủ, thỉnh.”

“Ngươi lại đây cho!” Thịnh Lẫm đế lạnh giọng quát.

Rốt cục đem ánh mắt chuyển hướng người nọ, chần chờ nửa ngày, cất bước đi tới.

“Quỳ xuống!” Chỉa chỉa bên chân mình, hoàng đế ra lệnh.

Không biết hắn muốn xử phạt mình như thế nào, ôm hết thảy ý niệm trong đầu theo hắn chậm rãi quỳ gối.

Phát quan bị kéo lấy, bị bắt ngẩng đầu lên.

“Ngươi từ khi nào thì bắt đầu đối trẫm có vọng tâm?” Mắt nam nhân nheo lại.”Nói!”

“… Không biết.” Khi nào bắt đầu? Ngay cả ta cũng chưa lưu ý đến.

Da đầu bị kéo căng, “Lá gan ngươi lớn lắm, vẫn dám đối trẫm giấu diếm, nếu Thục phi không nhìn ra tâm tư của ngươi, ngươi liền cứ như vậy cả đời!”

“… Phải” nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của người nọ.

“Ngươi cũng biết trẫm ghét nhất bị chuyện như vậy?”

“Biết.”

“Vậy ngươi còn dám!… Mở mắt nhìntrẫm!”

Đầu bị một trận lay động, chịu không nổi mê muội, mở mắt ra, bất đắc dĩ: “Ta… không dám cũng không muốn. Chỉ là ta cũng không có biện pháp khống chế.”

“Hừ! Vậy ngươi vì sao còn muốn nói rời trẫm đi? Vĩnh viễn?! Ai cho phép ngươi!” Buông tay ra, trừng mắt hắn.

“Ta sợ…”

Ánh mắt buộc hắn nói tiếp.

“Sợ có một ngày ta sẽ không khống chế được chính mình, sợ có một ngày ngài sẽ biết ý niệm xấu xa trong đầu ta, sợ ngài sẽ…” Nói ra đi, đem hết thảy nói ra đi, dù sao qua hôm nay cái gì đều đã xong. Không! Không thể nói! Không thể cho hắn biết ngươi là ca ca của hắn, không thể cho hắn biết hắn có một ca ca như vậy…

Hoàng đế làm như nở nụ cười, cúi người xuống.

Hơi lạnh bàn tay bao ở hai má hắn, nam nhân kề sát bên tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đối trẫm có ý niệm xấu xa gì trong đầu? Ngươi nói cùng Thục phi nếu ngươi là nàng, ngươi không tiếc trở thành một trong số hậu cung của trẫm, chính là thực?”

“Ta…” Môi run rẩy.

“Ngươi muốn trẫm ôm ngươi sao? Giống ôm nữ nhân…” Ngón út ở bên tai hắn, nhiệt khí tiến vào lỗ tai hắn.

“… Không phải…” Cố gắng khống chế hô hấp của mình không muốn để nó trở nên càng thêm hỗn loạn. Không phải, ta nói không phải ý đó!

“Không phải? Có phải trẫm ôm ngươi, ngươi sẽ không còn ý niệm rời trẫm đi hay không?”

“Không phải! Không phải như vậy…” Muốn lắc đầu, lại không thể động đậy.

Một bàn tay ôm trọn gáy hắn, nâng hắn. Một bàn tay chậm rãi trượt đến cổ hắn, từ cổ áo hắn chậm rãi đi vào.

“Trẫm tuy rằng chưa từng ôm nam nhân, cũng chán ghét như vậy. Nhưng, ngươi là ngoại lệ. Đường Trì, trẫm muốn ôm ngươi. Nào, để trẫm xem, ngươi tài cán làm được gì cho trẫm…” Mở rộng hai chân đem Đường Trì kẹp vào giữa, cởi bỏ hoàng bào, lập tức ôm đầu của hắn tới gần mình.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, giống rối gỗ bị Thoán đùa nghịch, thẳng đến khi hắn nhìn ra ý đồ của Thoán.

“Không! Đừng như vậy, Hoàng Thượng, không thể, chúng ta không thể…” Liều mình lắc đầu, muốn đứng dậy.

Bả vai bị ngăn chặn, vạt áo mỏng mùa hè bị lột xuống, lộ ra khuôn ngực trần trụi rắn chắc.

“Đường Trì, đừng phản kháng trẫm. Hôm nay ngươi trái với quy củ trong cung thâu hộ trộm gặp tần phi hậu cung, trẫm còn chưa trừng phạt ngươi đâu!” Bởi vì hắn chống cự, khiến cho trong giọng nói của hoàng đế không quen bị cự tuyệt lộ ra mùi hiểm ác.

“Hoàng Thượng… Bệ hạ! Chúng ta không thể, chúng ta thật sự không thể!” Ta… Ta chỉ muốn yêu ngươi trong lòng là được rồi, chỉ cần ngươi biết cảm tình của ta là tốt rồi, cái khác, cái khác không thể, cũng không cần phải làm a! Hai nam nhân, vi phạm thiên lý…! Huynh đệ… Chúng ta vẫn là huynh đệ! Thiên địa không tha thần quỷ không thứ ──!

Nếu nói hoàng đế trẻ tuổi vừa rồi còn ôm tâm lý tò mò chơi đùa, nhưng hiện tại hắn thực sự sinh khí, ý muốn đùa giỡn trong đầu bay đi đâu hết!

Đường Trì ngươi được lắm! Chính mình luôn miệng nói không tiếc vi trẫm làm mọi thứ, không tiếc trở thành một người trong hậu cung của trẫm, trẫm thật sự muốn ngươi hầu hạ, ngươi liền ra sức khước từ trẫm?! Chẳng nhẽ ngươi muốn áp trên người trẫm(ý là thượng ạ)! Hỗn trướng!

“Đường Trì! Trẫm từng nói nếu ngươi dám giấu diếm trẫm điều gì, sẽ không dễ dãi như thế đâu! Ngươi đã quên sao? Tội giấu diếm cộng thêm tội gặp riêng tư tần phi hậu cung, hai tội xử trí cùng lúc! Trẫm hiện tại mệnh ngươi hảo hảo hầu hạ trẫm, có nghe thấy không!”

Hoàng đế đứng dậy, đồng thời một cước dẫm trên đùi Đường Trì, khiến hắn không thể đứng dậy. Cởi bỏ quần áo còn lại trên người tùy tay ném tới một bên, lộ ra thân thể tinh tráng một lần nữa chuyển hướng hai chân ngồi vào trước mặt Đường Trì.

“Được rồi! Hảo hảo hầu hạ nó, để cho nó trở thành bảo bối phải lâm hạnh của ngươi!” Thanh âm lạnh lùng, dục vọng rõ ràng.

“Ta… làm không được.” Ánh mắt dao động đến chỗ hắn, vắt hết óc nghĩ muốn tránh điều này nhưng thế nào cũng không thể.

Hùng tính (ấy ấy đó:”>) trước mặt tuy rằng còn chưa phản ứng rõ ràng, nhưng chỉ như thế này cũng đủ để kinh người. Đường Trì nhìn màu sắc, đoán rằng đương kim thiên tử có thể từ nhỏ hay dùng dược vật tẩm ***. Nghe nói rất nhiều hoàng tộc nhân sĩ vì tránh cho con cháu quá nhiều dẫn đến tranh sát, cũng đồng thời vì để hưởng thụ tình ái tốt, lúc còn rất nhỏ liền bắt đầu dùng dược vật tẩm *** hạ thể, để đạt được mục đích kéo dài thời gian xuất. Nhưng thân thể như vậy, bình thường *** mang đến thống khổ cũng không nhỏ. Một bên đã thỏa mãn, nhưng bên kia vẫn trong trạng thái hăng hái.

“A!” Tóc bị mạnh mẽ kéo lấy, kéo lại gần.

Cúi đầu, tà ác uy hiếp: “Nếu ngươi nếu không ngoan ngoãn nghe chỉ, trẫm sẽ cho đám thái giám tiến vào đùa nghịch ngươi, thẳng đến khi thân thể của ngươi so với mẫu cẩu động dục còn *** tiện hơn! Hừ, ngươi cũng biết đám thái giám kia giày vò đùa nghịch hậu cung tần phi như thế nào,… Huống chi ngươi là nam nhân bọn hắn thống hận nhất!”

“Hoàng Thượng!” Đường Trì trong mắt tràn ngập không tin. Thoán đã làm gì ta khi ta không biết, hắn là người như thế sao? Hay đế vương đều là như vậy?

“Trẫm khi còn làm hoàng tử, bên người từng có một thường thị cũng có tâm tư giống ngươi, khi hắn đối trẫm nổi lên ý muốn quấy rối, ngươi có biết trẫm xử lý hắn thế nào không?…” Cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn kể rõ sự thật mà đánh chết Nguyên Khiêm Thành cũng vô pháp nói với hắn.

Nhịn không được run lạnh một cái, tiếp theo cứ run rẩy không ngừng. Thoán… Thoán như thế nào lại độc ác như vậy! Hắn như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy! Hắn cũng sẽ đối với ta như vậy sao…

Ngẩng đầu, trên cao nhìn xuống: “Trẫm cuối cùng hỏi ngươi, ngươi có muốn hảo hảo hầu hạ trẫm?”

Thấy thị trung lang của hắn xanh cả mặt, biểu tình không thể tin kèm theo sợ hãi, Thịnh Lẫm đế lại nhịn không được mềm lòng. Trẫm nói vậy có phải quá tàn nhẫn hay không? Đường Trì tuy nói đối quả nhân có mang biệt tình, tốt xấu hắn cũng coi như trung thành và tận tâm với mình, nếu xử nặng hắn, chẳng những trẫm sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực, cũng sẽ thiếu lạc thú.

Giữ hắn lại, bố thí hắn chút cảm tình, có thể từ trên người hắn đạt được đủ loại lạc thú, lại có được một trung thần cam tâm tình nguyện vì trẫm làm mọi thứ, nhất cử lưỡng tiện, biết bao tốt đẹp.

Phóng nhuyễn thanh âm, ôm đầu của hắn chậm rãi dựa vào hạ thể của mình, “Ngoan, hảo hảo hầu hạ trẫm. Trẫm sẽ không phạt ngươi. Ngươi không phải thích trẫm sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng trẫm thân mật da thịt? Không muốn để trẫm hảo hảo yêu ngươi? Nghe lời, đừng kháng cự trẫm.”

Cơ thể Đường Trì căng thẳng, không chịu tới gần phía trước. Hai tay đặt trên gối dần dần nắm thành quyền. Hắn biết, nếu hắn tiến tới, hắn sẽ thật sự xong rồi, vĩnh viễn không thể có ngày rời khỏi vực sâu!

“Đường Trì, ngẩng đầu lên, nhìn trẫm.” Cùng thanh âm nhu hòa vừa rồi, như là ma quỷ hấp dẫn.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt xuất hiện trong mộng kia, khi hắn chạm đến nhu tình toát ra trong mắt Thoán, Đường Trì ngây ngốc. Hắn đang nhìn ta, hắn chỉ nhìn ta, hắn cười với ta, nhu tình trong mắt hắn cũng là của ta…

Hắn muốn ta, có phải hay không hắn cũng có một chút thích ta…

“Trì, để trẫm hảo hảo thương ngươi…” Bàn tay luôn hơi lạnh như gió đêmkhông biết từ chỗ nào tiến tới, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, thực thoải mái, thực thoải mái.

Ngón tay chạm đến bờ môi hắn, tham nhập, để hắn ngậm lấy. Đầu lưỡi bị âu yếm, hô hấp bắt đầu trở nên không thông, ngực Đường Trì phập phồng càng ngày càng lợi hại.

Lại thêm một ngón tay sáp nhập, môi bị bắt mở ra, không thể tự do nuốt nước miếng.

Gáy bị đè lại, dần dần áp hướng phân thân đã có chút phản ứng kia. Ngón tay rút ra, trước khi miệng hắn kịp khép lại, có quái vật màu sắc khác thường tiến vào trong miệng hắn.

“Ách…” Đường Trì phản ứng định phun ra, thêm nữa phản kháng. Đột nhiên, chân phải tay phải tê rần nửa người không thể gắng sức, đúng là khúc trì, hoàn khiêu huyệt bị điểm trụ.

Quái vật ở trong miệng hắn lớn dần lên, rất nhanh nhồi đầy khoang miệng hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể hô hấp.

Thịnh Lẫm đế thực thích, hắn không nghĩ tới để Đường Trì khẩu giao cho mình lại nhanh có cảm giác như vậy, đôi môi dày kia, khoang miệng chật hẹp ấm nóng, biểu tình khuất nhục, từng dạng đều làm cho hắn cảm nhận được cùng nữ nhân hoàn toàn không sung sướng như vậy. Thậm chí hưng phấn so với bình thường còn nhiều hơn!

Thấy thị trung lang Đường Trì kia không yếu đuối như trước kia, tú trí, khuất nhục không cam lòng kia, biểu tình tuyệt vọng, nghe thấy hắn bởi vì miệng bị tắc khiến cho phát ra thanh âm như rên rỉ, Thoán phát hiện có lẽ về sau không cần hắn khẩu giao vì mình, này đó liền đủ để cho dục vọng của mình cương ngạnh rồi.

Mắt thấy không sai biệt lắm, Thịnh Lẫm đế muốn sớm một chút nhấm nháp kì trân dị quả mỹ vị này, khẩn cấp rút phân thân dọa người của mình ra, ôm lấy Đường Trì quỳ trên mặt đất nửa người không thể nhúc nhích, kéo cả quần áo hắn, phóng tới trên long sàng.“Hoàng Thượng…, thỉnh ngài đừng tiếp tục. Ngài… sẽ hối hận.” Cảm giác tội lỗi đã đánh vỡ luân lẽ thường nhân bao phủ Đường Trì, cơ hồ là cầu xin, “Ta… Ta có thể dùng… Miệng làm cho ngài. Van cầu ngài, đừng tiếp tục nữa…”

“Về sau ngươi sẽ có cơ hội khẩu giao cho trẫm. Tối nay, để trẫm xem ôm nam nhân chính là tư vị như thế nào, nếu không tốt, về sau tự nhiên sẽ không dùng ngươi hầu hạ.” Giống như ban ân, Thoán bỗng nhiên xoay người hướng bên ngoài hô: “Người tới, mang mỡ lại đây!”

“A!” Không muốn bộ dạng hiện tại của mình bị người khác nhìn thấy, Đường Trì cố gắng dùng một bàn tay còn lại liều mình kéo tấm chăn bằng gấm theo long phượng trên giường, muốn che lấp thân thể.

Thân thể đường đường trần trụi cúi đầu tiếp nhận lọ mỡ trong tay thái giám khom người bên dưới. Huy phất tay mệnh hắn lui ra.

Cười nhạo, một phen cởi bỏ tấm chăn duy nhất Đường Trì vừa mới mang lên người, “Có cái gì hảo che lấp, qua tối nay, toàn bộ mọi người cung sẽ biết trẫm lâm hạnh ngươi. Lại đây, để trẫm xem Đường Trì của trẫm không giống người khác chỗ nào! Ha hả, trẫm nghĩ, lần trước trẫm chẳng qua mới sờ soạng, ngươi thiếu chút nữa đã xuất ra! Ha ha ha!”

Nam nhân trần truồng áp xuống người phía dưới nửa người không thể nhúc nhích, ghé vào lỗ tai hắn khẽ cười nói: “Khi đó, ngươi liền thích trẫm đúng không?”

Gương mặt nam tử thuần hậu xấu hổ đỏ bừng quay đi, không dám đối diện thiên tử trên người.

Mặt bị chế trụ, một bàn tay thon dài lướt nhẹ trên thân hắn…

“Ngô… A!” Liều mình khắc chếkhông cho thanh âm lộ ra, mồ hôi lạnh thẩm thấu toàn thân, mồ hôi ở thái dương hòa cùnglệ thống khổ không thể chịu đựng được cùng nhau chảy xuống trên khuôm mặt.

“Đường… Trì, ngươi… thật sự là… Chặt muốn chết! Xử nữ cũng không có người nào so được với ngươi! Hô…”

Hai chân cơ hồ bị chia làm một trăm tám mươi độ, hai tay gắt gao chế trụ đùi hắn, áp chếhắn, ở trong thân thể hắn mạnh mẽ ra vào.

“Ách…! A…!” Khớp hàm cắn chặt muốn chết, không muốn khóc ầm lên giống nữ nhân.

“Không nghĩ tới nam nhân… ôm, sẽ như vậy… Hảo. Trì…, sau này trẫm sẽ thường xuyên chiêu ngươi thị tẩm… Ngươi có muốn không?” Vừa nói, vừa không quên cắn thân thể khỏe mặt phía dưới. Hạ thể cũng không ngừng liên tục va chạm nhu nộn của hắn. Thấy hắn bị mình biến thành ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra đầy đủ, tâm tình ham ngược càng lúc càng cao!

Rút ra, thoáng tạm dừng một chút, tập trung sức lực mạnh mẽ đi vào! Miệng hé ra, đồng thời cắn đầu nhũ sưng đỏ của hắn.

“A a a…!” Không thể khắc chế chấn động cùng đau đớn khiến cho nỗi đau bật ra khỏi họng! Thân trên trở mình ngửa lên, tạo thành hình cung, ánh mắt nhắm lại, dần yếu đuối…

Biết mặc kệ làm Đường Trì như thế nào, làm ít hay nhiều lần cũng không sẽ lưu lại hậu duệ cho hắn, Thoán lần đầu tiên không hề khống chế tận tình phát tiết dục vọng của mình. Để mình lần lượt bạo tạc ở huyệt nội trơn nhẵn chặt chẽ của hắn. Thấy hắn vì nhu cầu của mình mà thống khổ đến chết đi sống lại, nhìn thấy hạ thân hắn tràn đầy nùng trọc. Lần đầu tiên, Thoán cảm thấy mình thực sự có được một con người. Từ trong ra ngoài, từ tâm linh đến thân thể.

Người này là của trẫm! Đường Trì là của trẫm! Đường Trì của trẫm!

Ôm hắn, gắt gao ôm hắn, để thân thể hắn cùng chính mình gắt gao khấu hợp một chỗ, thì thào một lần lại một lần, “Trì, ngươi là Đường Trì của trẫm, ngươi là của trẫm…, Đường Trì của trẫm…!”

Đường Trì bất khả tư nghị, choáng váng trong biển khổ như là nghe được lời thì thầm của hắn, một tia tư vị ngọt ngào nói không nên lời nảy lên trong lòng. Thoán, Thoán Thoán, tiểu Thoán Thoán của ta,… Tất cả sai lầm đều là do ta…

Mẹ, thực xin lỗi…

Mẹ, thực xin lỗi…

Khi Đường Trì lần thứ hai mở to mắt, cũng không biết hiện tại là canh mấy. Trên long sàng chỉ có một mình hắn, Thoán đã không thấybóng dáng đâu.

Đoán rằng hắn có thể đi lâm triều, hai khửu tay chống giường, kéo thân thể mệt mỏi đến cực điểm hao tổn cực đại dậy. Lập tức phát hiện quần áo của mình đặt ở bên giường. Cảm giác cơ thể niêm nị (bẩn), yên tâm thở ra một hơi. Ít nhất Thoán không cho thái giám tiến vào xử lý thân thể hắn, trên giường cũng nguyên dạng như cũ.

Sai lầm đã phát sinh, muốn cứu lại mặc dù không kịp, còn có thể bù lại. Hiện tại lặng yên rời đi, đại khái đối hai người đều hảo. Thoán vĩnh sẽ không biết mình ngủ với ca ca của mình, ta cũng không cần ở bên hắn ngày đêm chịu giày vò.

Đêm qua hết thảy coi như là một giấc mộng hoang đường đi. Không có cách nào hận hắn, cũng không muốn hận hắn, sai lầm tối hôm qua nếu không phải khát vọng bản thân nơi sâu nhất trong tâm phát sinh, hẳn là sẽ có biện pháp ngăn lại không phải sao?

Tuy rằng biết là không nên, thiên lý bất dung, chính là có bao nhiêu đêm trong mộng hôn Thoán Thoán, có bao nhiêu thứ ảo tưởng đem hắn ôm vào lòng, lại có ít nhiều nghĩ khiến hắn hoàn hoàn toàn trở thành của mình. Hiện giờ hết thảy chẳng qua đảo lại, mình bị Thoán ôm.

Cười khổ một chút, không muốn chống cự đêm qua kia có phải hay không cũng biểu hiện cảm tình của mình đối hắn, đã không cần tôn nghiêm của nam nhân cùng huynh trưởng, cũng không tiếc cùng hắn có một đêm thân mật?

Nếu chỉ là thống khổ, sợ hãi, bi ai, chính mình lại như thế nào theo Thoán một lần lại một lần đích tiết thân, mà thứ trên thân thể không phải đang nói chính mình vô sỉ cùng thảm thương! Bị chính đệ đệ của mình mạnh mẽ ôm, bị một người nam nhân mạnh ôm cũng có thể cảm giác được.

Ta thay đổi sao? Trở nên sai lầm, nếu là bệnh thì tốt biết bao, ít nhất ta có thể tìm ra phương pháp trị liệu, ta không chữa được cũng còn có sư phó chữa. Ha hả, mẫu thân, người nói đúng, không thể yêu, càng không thể yêu người không nên yêu. Hiện tại ta hiểu được ý người muốn nói, nhưng cũng đã muộn.

Miễn cưỡng đem quần áo mặc vào người, cố gắng chống đỡ đứng dậy, ngoài điện truyền đến xôn xao, có thể Thoán đã lâm triều trở về. Kỳ quái, hắn hôm nay như thế nào không trực tiếp đi đến ngự thư phòng? Lúc này, muốn chạy còn có thể phải phí một phen công phu.

“Ngươi tỉnh.” Thịnh Lẫm đế không cho người theo, đi một mình tiến vào tẩm điện.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Tận lực duy trì bình thường, Đường Trì từ long sàng đi xuống, cắn răng nhịn đau đớn quỳ xuống.

“Đau đến mặt xanh tái, cần gì phải cậy mạnh! Đứng lên đi.” Thoán thấy Đường Trì có thể từ trên giường đứng dậy, không khỏi có điểm bội phục ý chí của hắn. Tần phi bình thường dù chỉ nhận hắn một lần, cũng muốn ở trên giường nằm ba ngày. Đường Trì này đêm qua bị mình gây sức ép…

Không tạ ơn, không đứng dậy, như trước quỳ gối trên mặt đất, “Thần có việc khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn.”

Ngắm da thịt lỏa lồ của hắn, ánh mắt tiến dần vào trong cổ áo ngoại sam mà hắn miễn cưỡng phủ thêm, không yên lòng thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?” Tối nay, không biết Đường Trì có thể thị tẩm hay không. (Thoán Thoán là đồ sắc lang!!!!!)

“Thần muốn từ quan hồi hương.”

“Hừ! Liền đoán được ngươi sẽ nói như thế. Mơ tưởng!” Ống tay áo vung lên, xoay người ngồi xuống cẩm đôn(chắc là ghế phủ gấm).

“Chính như Hoàng Thượng nói hôm qua, hôm nay chỉ sợ khắp cung đình trong ngoài đã truyền việc ngài sủng hạnh nam thần. Hoàng Thượng có thể nghĩ tới hậu quả khi đem thần tiếp tục giữ ở bên người? Chẳng những thần sẽ bị mọi người nhạo báng, chính là bệ hạ cũng sẽ bị đám người Chu thái hậu cùng Thừa tướng bắt lấy nhược điểm, công kích quân dự của ngài. Thần nghĩ, chỉ cần chút sáng suốt, trung tâm đền nợ nước, các quan lớn cũng sẽ không đồng ý ngài đem thần giữ ở bên người.” Sinh tử đối Đường Trì mà nói đã không hề trọng yếu, hắn hiện tại trong mắt duy nhất có thể nhìn đến, có thể coi trọng chỉ có nam nhân trước mặt này, vì y, hắn cũng sẽ không ở lại cung đình.

Cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ trẫm ngu xuẩn để cơ hội cho người ta bắt lấy nhược điểm như vậy sao?! Thái giám hôm qua đưa thuốc vào đã bị trẫm làm cho ngậm miệng. Vì không muốn đám Chu lão nhân khả nghi, trẫm hôm nay khi lâm triều tuyên hạ ý chỉ: thị trung lang Đường Trì vô ý mạo phạm Thục phi, phạt hai mươi trượng, phạt giảm bổng lộc nửa năm, trẫm tự mình chấp hình, để hả cơn giận cho Thục phi. Thế nhân chỉ biết trẫm sủng ái Thục phi, không tiếc vi nàng tự tay chấp hình xử phạt người mạo phạm nàng, lại có ai sẽ biết trẫm đêm qua sủng hạnh ngươi.” Đêm qua như vậy chẳng qua cùng ngươi vui đùa mà thôi.

Nguyên lai ngươi sớm nghĩ hảo đối sách. Thân mình đau đến mức không có cách nào quỳ thẳng, hận không thể cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất. Không để ý đến đau đớn, cố giữ tinh thần nói: “Thần, không nghĩ sẽ lại hầu hạ Thánh Thượng. Mặc kệ chuyện này có bị người ta biết hay không, thần cho rằng việc này không nên cũng không thể tiếp tục. Nếu bệ hạ đáp ứng vi thần, sau này đối đãi với thần như thần tử bình thường, lời nói và việc làm giống trước kia, thần sẽ ở lại hầu hạ Hoàng Thượng tuyệt đối không hai lòng. Nếu bệ hạ muốn vi thần… giống tần phi hậu cung, thứ thần không thể nhận.” Ta nói như vậy, hắn có thể giận dữ giết ta hay không? Ha hả, có thể lắm. Hắn cho dù muốn liên lụy sư phó, hẳn là không dễ dàng tìm được hắn?

Cứ như vậy cho ngươi đi? Không bao giờ chạm vào ngươi nữa? Sao có thể! Trẫm thật vất vả mới tìm được thần tử vừa lòng như thế, sao lại cho ngươi dễ dàng rời đi. Ít nhất cũng phải đợi trẫm tìm được người kế tiếp có thể thay thế ngươi đã.

Cùng Đường Trì ở chung đã hai năm, biết hắn chính là người trọng tình trọng nghĩa. Sinh tử an nguy quân quyền cưỡng chế cưỡng bức lợi dụ đối hắn cũng không có tác dụng gì, xem ra chỉ có dùng tình cảm đả động đến hắn, mới có thể làm cho hắn ngoan ngoãn ở lại bên mình.

Thở dài một hơi, “Trì, ngươi muốn quỳ tới khi nào, trẫm thấy đều đau lòng. Đứng lên đi!” Đi tới, đưa tay đem hắn ôm nâng lên. Cảm thấy ôm vào trong ngực thuận tay, rõ ràng liền ôm lấy hắn đi tới ghế nằm dùng cho mùa hè.

Sờ sờ trán hắn, “Hôm qua trẫm đối với ngươi thô bạo, chỉ vì trẫm chưa từng ôm nam nhân, lực đạo khống chế cũng không được đúng mực. Ngươi còn hảo? Thân mình đau đến thế sao? Muốn trẫm gọi thái y tiến đến hay không?” Quan tâm giống như bình thường từ trước.

Đường Trì trong lòng ấm áp theo sau đau xót, nguyên lai ngươi vẫn để ý ta đúng không?

“Ngươi không cần lo lắng nhiều, chỉ cần hảo hảo bên cạnh tả hữu hầu hạ trẫm, trẫm sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi. Trì, lưu lại làm bạn trẫm. Trẫm cần ngươi!” Bàn tay vô luận xuân hạ thu đông luôn mang theo hơi lạnh Kia cầm tay trái Đường Trì. Trong mắt hàm chứa quyến luyến mà ngay cả hắn cũng không biết, không muốn xa rời thị trung lang của mình.

Trầm ở vực sâu không thấy đáy, chần chừ, chậm rãi nâng tay phải lên xoa khuôn mặt anh tuấn kia, “Hoàng Thượng, ngài cũng biết ta là người nghiệp chướng nặng nề như thế nào…, vì cái gì phải lưu ta lại, có thể hầu hạ ở tả hữu bên ngài, cam nguyện vì ngài trả giá sinh mệnh, cung đình trong ngoài đều có không ít. Vì cái gì là ta?” Khi ngươi ôm ta, không cảm thấy ghê tởm sao? Ngươi không phải ghét nhất bị chuyện như vậy sao? Như vậy ngươi vì cái gì muốn ta lưu lại? Ngươi thích ta sao, cho dù chỉ là một chút. Không phải xuất phát từ tìm kiếm cái mới lạ, không phải xuất phát từ đùa bỡn, mà là bởi vì thích cho nên mới ôm ta có phải hay không?

Chẳng những không có đối hành động lớn mật của hắn cảm thấy sinh ghét, ngược lại còn thấy được bàn tay có điểm thô ráp dày dày của hắn sờ trên mặt thực thoải mái, hạ thân cùng nhau nằm xuống trên ghế, một tay ôm thắt lưng hắn, gối đầu lên bờ vai hắn, tùy ý hắn vuốt ve mình.

“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay giả? Nếu trẫm nói thật, ngươi có thể không nói rời trẫm đi nữa không?” Đột nhiên cảm thấy mình trước mặt người này không nên nói dối, cũng không nguyện ý, không đành lòng lừa gạt hắn.

“… Lời nói thật.” Lời nói thật tuy rằng đáng sợ, lời nói dối cũng tàn nhẫn.

“… Trẫm thực coi trọng ngươi. Ngươi là một lương thần khó có được. Ngoại trừ khả năng của ngươi, nhất là lòng trung thành ngươi đối trẫm, khiến trẫm yên tâm đối với ngươi. Trẫm cũng không biết rốt cuộc đối với ngươi là cảm tình như thế nào, nhưng trừ ngươi ra, trẫm chưa từng thân cận cùng người khác như vậy. Ở cạnh ngươi, trẫm cảm thấy thực thoải mái, rất có… cảm giác an toàn. Trẫm chưa từng nghĩ tới muốn ôm một người nam nhân, nhưng ngươi là ngoại lệ, thân thể của ngươi cũng thực làm cho quả nhân… mê muội.” Bàn tay dày ấm áp kia bất mãn dời khỏi gò má, đưa tay kéo nó lại.

Đường Trì lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ngài không nóng sao?” Lại cầm chặt đến vậy.

“Không nóng. Trẫm trên người có ngọc thạch đông noãn hạ lương (đông ấm hạ mát).” Mang ra cho hắn xem, thuận tay liền đeo lên cổ hắn, “Ngươi giữ đi, trẫm còn có một khối.” Đeo cho hắn xong, bàn tay để lại trong lòng hắn cũng không lấy ra nữa, ở bên trong đông sờ tây sờ.

“Khi trẫm nghe được ngươi cùng Thục phi gặp nhau, kỳ dị, nhưng trẫm lại không có chút phẫn nộ cùng chán ghét. Có thì chỉ là tức giận khi ngươi nói muốn rời khỏi trẫm. Mà trẫm nguyên bản cực độ chán ghét loại chuyện này, phàm là có người đối trẫm có ý niệm kỳ quái trong đầu, trẫm chưa bao giờ bỏ qua cho bọn họ.”

Ngẩng đầu, xoay người nằm sấp trên người hắn, theo dõi ánh mắt nghiêm nghị của: “Cảm tình trẫm đối ngươi có lẽ không giống ngươi đối trẫm. Nếu ngươi lưu lại, trẫm vẫn như cũ sẽ đi lâm hạnh tần phi khác, cũng sẽ không sủng ái ngươi giống nữ nhân. Nhưng là có một chút có thể nói cho ngươi, ngươi đối trẫm mà nói, là đặc biệt!”

Đau đớn trong thân thể tựa hồ dần dần bớt đi, trái tim run rẩy giống như cũng dần dần ngừng lại.”Ta cuối cùng muốn hỏi ngài một vấn đề, ngài… vì cái gì ôm ta?”

“Không biết. Muốn ôm cho nên ôm.” Hơn nữa cảm giác thật tốt!

Thật đúng là lời nói một chút không giả dối! Nâng cánh tay nặng nề lên, Đường Trì ôm Thoán để hắn thư thư phục phục ghé vào người mình. Giống ôm lấy trân bảo tối trân quý, mở miệng nói: “Ta dùng cả đời mình, dùng tất cả mọi thử có thể trả giá, khẩn cầu bệ hạ đáp ứng ta một việc.”

“Chuyện gì? Ngươi nói.” Nằm ở trong ngực, nghe tim hắn hữu lực đập vững vàng.

“Ta không cần bệ hạ cho ta quan to lộc hậu, ban thưởng nhà cao mĩ thiếp, không cần ngài đáp lại tình cảm, cũng không muốn ngài phạm tâm mà nói thích ta, lại càng không tranh giành tình nhân cùng hậu cung của ngài. Ngài có thể đối ta làm bất cứ chuyện gì, ta tuyệt không vi phạm ý chỉ gì của bệ hạ, ta sẽ ở lại bên người ngài, làm bóng dáng của, làm hộ vệ của ngài, nếu ngài cần, ta cũng sẽ… thỏa mãn ngài. Nếu ngài thật tình muốn cho ta lưu lại, thỉnh đáp ứng ta một việc, chính là ── cho ta sự tín nhiệm của ngài!”

“Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngài tín nhiệm!”

“Tín nhiệm sao? Trẫm nếu không tin ngươi, cũng sẽ không cho ngươi ở Vị Ương cung của trẫm. Sau này, trẫm tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ngươi.” Thịnh Lẫm đế lời nói vàng ngọc, cam đoan. Cũng mượn chuyện này để giữ lại thị trung lang của hắn.

Quan hệ của Đường Trì cùng hoàng đế có một chút thay đổi, trở nên so với trước kia càng thêm thân mật. Thịnh Lẫm đế chẳng những để Đường Trì tham dựtất cả quốc gia đại sự, lại đem binh quyền cấm vệ quân trong kinh đích toàn bộ chuyển giao đến tay hắn. Cấm vệ quân mặc dù do Đường Trì quản lý, nhưng Đường Trì tham dự công tác cấm vệ quân cũng không nhiều. Đại đa số thời gian, hắn đều làm bạn ở bên người hoàng đế trẻ tuổi, vì hắn phân ưu giải nạn, ngăn cản thích khách.

Thịnh Lẫm đế như trước sẽ làm bộ đến chỗ Thục phi, ngẫu nhiên cũng sẽ sủng hạnh một vài phi tử khác, nhưng trong một tháng ít nhất có mười lăm ngày, hắn ở phòng ngủ của Đường Trì.

Theo thời gian trôi qua, địa vị Đường Trì ở trong triều càng ngày càng củng cố. Hắn tuy rằng làm việc thấp kém nhưng triều thần nào cũng biết, chỉ cần là điều mà hắn Đường Trì nói, Hoàng Thượng tám chín phần sẽ tiếp thu. Chỉ cần có Đường Trì, Hoàng Thượng cho dù có thiên đại hỏa cũng đốt không chết người.

Liền ngay cả việc dân chúng biên giới bị Nam Hi Quốc quấy rầy lần này, quốc binh hóa trang thành cường đạo lọt vào thống kích của Âu Dương tướng quân, bị bắt không ít. Nghiêm hình tra tấn, ép hỏi ra việc này chính là chỉ thị của quốc chủ cai quốc. Âu Dương bẩm báo triều đình, ý dò hỏi muốn hay không cho Nam Hi quốc một cái giáo huấn. Hoàng Thượng thánh ý muốn mượn cơ hội này khơi mào chiến tranh bắt Nam Hi quốc mở rộng quốc thổ, cũng vẫn là Đường Trì không sợ chết dâng tấu chương, tỏ vẻ hiện nay sinh khí dân gian vừa mới sống lại chưa phải lúc dấy lên chiến hỏa, hơn nữa Nam Hi quốc chủ đã có ý bồi thường, không bằng cứ nhận, có thể tỏ vẻ Đại Á hoàng triều ta mênh mông phong độ đại quốc, lại có thể miễn đi tai ương chiến hỏa cho dân chúng. Hoàng Thượng tuy rằng cau mày, cũng vẫn miễn cưỡng đồng ý, chỉ đối Đường đại nhân nói một câu kỳ quái: ngày mai trẫm có thể miễn ngươi lâm triều. Một câu mà khiến Đường đô úy từ trước đến nay trầm ổn liền bị dọa đến phải xanh mặt và cũng làm cho quần thần suy đoán không thôi.

Tuy nói thị trung lang kiêm nhiệm kiêu kỵ đô úy Đường Trì chính là tâm phúc nhất đẳng trước mặt Thánh Thượng, nhưng hắn trời sanh tính cương trực lòng mang nhân hậu, vừa không đối Hoàng Thượng nói lời gièm pha nịnh hót. Ngược lại, luôn dám nói thẳng, thúc đẩy trung thần tiến thượng sách, không sợ làm tức giận long uy, cũng cầu xin cho tội thần mưu lợi mà không hề tỏ ra vẻ gải nhân giả nghĩa, khiến cho đại bộ phận quan viên trong triều đối hắn đều thêm phần kính ái, cho rằng bên người Thịnh Lẫm đế có một vị hiền thần phụ tá như vậy chính là may mắn của Đái Á.

Trong ngoài cung có người yêu mến nhân cách Đường Trì, tự nhiên cũng tồn tại kẻ thống hận Đường Trì. Trong đó đặc biệt là Thục phi! Nàng mặc dù hoài nghi quan hệ của Đường Trì cùng Hoàng Thượng, nhưng lại không bắt được nhược điểm gì. Mặc kệ nàng dụ dỗ hay ép buộc cung nữ thái giám bên cạnh hoàng đế thế nào, cũng không có người có thể nói ra Hoàng Thượng rốt cuộc cùng Đường Trì là quan hệ gì. Cho dù có người biết, khiếp sợ đương kim Thánh Thượng còn hơn thủ đoạn độc ác của Thục phi, đương nhiên không có người dám mở miệng nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui