Hình bạn anh Phong.
***VÀO TRUYỆN***
Chạy thục mạng, chạy, chạy giờ trong đầu chị Băng chỉ có từ chạy.
_Con mẹ nó! Chạy tới Pháp luôn mà nó vẫn ko tha là sao!!!- Cô vừa trèo tường vừa chửi tục.
_ Họ là ai sao cậu chạy dữ vậy Băng Băng!- Phong nghi hoặc.
_ Những tên bám đuôi!- Cô như hét lên.
Cổng trường:
_ woh! Toàn đại mĩ nam không hà!!!
_ Hôm nay được bổ mắt. Mới gặp mĩ nữ giờ gặp mĩ nam!!!
........
.....
..
Các anh tuy làm như không để ý nhưng lại cực vui khi biết cô ở đây. Nhưng khi đến gần bức tường thì tức giận đến sôi máu.
_ Băng Băng xuống đây ngay cho bọn anh ngay!!!- Các anh đồng thanh tập.
_ Ngu sao mà xuống cho các anh bắt à!- Cô nói lớn rồi leo rào chạy mất.
_ Phạm Ngọc Băng em chạy cũng không thoát đâu!!!- Đồng thanh tập 2.
_ Nè các anh kia!- Bạn của Phong ca lên tiếng ( Tg: Ta sẽ cho thêm nam chính nha. Bạn anh Phong đó! Lý Trấn Minh: 18 tuổi học ngành quản trị con trai của chủ tịch tập đoàn họ Lý. Học lực giỏi, điển trai là bạn thân của Phong ca ^0^.)
_ Có chuyện gì à?- Đồng thanh tập 3.
_ Sao các anh lại đi theo cô ấy?- Minh và Phong đồng thanh.
_ Cô ấy là hôn thê của tôi- Hạ ca vẫn chưa chịu từ bỏ. Dường như cô đoán được liền gửi tin nhắn cho Phong.
_ Tên đó không phải hủy hôn rồi! Còn một tên nếu nói là bạn trai tôi thì nói chia tay lâu rồi!- Cô nhắn tin cho Phong. Coi xong Phong ca cười khẩy đưa cho mấy tên đó coi.
_ Coi cho kỹ đi!- Phong và Minh cười khẩy.
_Các cậu là ai hả?- Lam Thần từ tốn hỏi.
_Bạn thân của Băng Băng!- Hai anh tự tin nói.
_ Xin các cậu hãy nhắn lại với Băng nhi là Lục Thiên Sơn này xin lỗi cô ấy- Anh chua chát nói.
_ Thì ra anh là người làm cậu ấy đau khổ!- Phong hơi kích động nói bàn tay của anh nắm chặt thành nắm đấm.
_ Vì anh... mà cậu ấy không thể tiến thêm nữa! Anh biết cậu ấy đau như thế nào không!- Anh nhớ lại câu nói lúc sáng, gương mặt đau buồn, đôi mắt tĩnh lặng thường ngày phủ một lớp sương làm người ta đau lòng.- Các anh có nghĩ mình thật ích kỷ không! Khi cô ấy yêu các anh... Các anh đã làm gì... Chà đạp nó chế giễu cậu ấy còn điều gì tệ hơn nữa không hả!?!- Anh như muốn xé nát bọn hắn.
_ Nghe đây tôi nói cho các người biết cô ấy từ một cô gái hồn nhiên nhưng do những lời nói miệt thị dành cho cô ấy. Cõi lòng cô ấy bị dẫm đạp mà trở nên lạnh lùng!!!- Anh nắm lấy cổ áo của Lục Thiên Sơn lắc mạnh. Minh không ngờ cô đã phải chịu đựng nhiều như vậy. Các anh không phản bác vì bọn anh biết Phong nói đúng. Bọn họ thật là có mắt như mù chỉ coi tấm lòng của cô là rác rưởi.
Tại sao? Có phải bọn anh nên từ bỏ?
Từ bỏ tất cả? Kể cả cô? Cô gái bọn anh yêu?
Có phải đã quá trễ rồi không?
Có phải bọn anh không nên tin lời nói từ Lam Mộng Tuyết nói dối mà không nghe cô?
Tất cả câu hỏi đã được giải đáp khi cô quyết định đi du học? Đúng. Đó là câu trả lời của cô. Không. Bao. Giờ. Quay lại.
Có lẽ bọn anh thật ích kỷ. Nhưng bọn anh muốn bù đắp cho cô dù đó là gì.
Cho dù tâm bọn anh rất đau khi nghe tất cả nỗi đau cô phải chịu đựng. Có lẽ bọn anh nên đợi đến khi cô trở về. Bọn anh bước ra khỏi trường, bước chân nặng trĩu khi nghĩ tới những gì bọn anh gây ra cho cô.
Sau khi bọn anh đi cũng là lúc tiếng trống vang lên cắt đứt tiếng bàn tán cũng kết thúc trả lại sự yên tĩnh vốn có. Rồi một trận mưa như trút nước đổ xuống làm cho khung cảnh thêm phần u ám.