Chương này tg viết theo ngôi thứ nhất nên là lời kể của Liên tỷ trước khi xuyên.
-----VÀO TRUYỆN-----
Tôi là một đứa trẻ mồ côi tư nhỏ. Có nhiều lần tôi hỏi họ ba, mẹ tôi là ai, tại sao họ lại để tôi ở đây. Nhưng đáp lại tôi là những câu nói dối. Tới khi tôi đến trường. Tôi hiểu rằng tôi chỉ là kết quả ngoài ý muốn của họ và họ đã vứt bỏ tôi cho cô nhi viện. Thật chất họ không yêu tôi họ cho rằng tôi là gánh nặng của họ.
Cuộc sống của tôi trôi qua một cách khó khăn tôi càng ngày càng sống khép kín hơn. Tới năm tôi 12 tuổi. Lần đầu tiên có một người lại bắt chuyện với tôi chứ không phải xa lánh tôi như bao người khác. Tôi vừa mừng vừa lo lỡ đâu cô ấy chỉ muốn thể hiện mình là một người thánh thiện vì đã chơi với một đứa như tôi.
_Chào bạn mình là Trần Tố Anh! Chúng ta làm bạn nha!- Cô bạn ấy cười vui vẻ chìa tay ra ý bảo tôi bắt tay.
_ Chào- Tôi đáp lại cụt ngủn. Tôi nghĩ cô bạn ấy sẽ bỏ đi như bao người khác.
_Bây giờ chúng ta là bạn thâncủa nhau nhé!- Cô bạn ấy vui vẻ nắm tay tôi.- Cậu là người bạn đầu tiên ở đây của mình đó!
Sau một hồi hai đứa nói chuyện tư trên trời dưới đất. Lần đó là lần vui nhất trong cuộc đời của tôi, tôi cười rất nhiều và cô bạn ấy cũng vậy. Chúng tôi ngày càng thân hơn. Sau khi chúng tôi vào học đại học mỗi đứa chọn một ngành. Tuy tôi không gặp cô ấy nhiều nhưng chúng tôi luôn liên lạc với nhau thường xuyên.
Tôi luôn cố gắng học thật giỏi để lấy học bổng. Tiền học tôi không cần phải trả nhưng phí sinh hoạt tôi lấy tiền làm thêm ra trả.
Cuộc sống cứ yên ả trôi qua. Cho tới khi anh xuất hiện. Cái năm cuối thời sinh viên, tôi vẫn học miệt mài mà không quan tâm tới đóng thư tình mà bọn con trai gửi cho tôi. Chúng cứ chất thành đống trong ngăn tủ bàn. Anh tên là Hàn Phong vị giáo sư trẻ tuổi anh chỉ vừa 25 vẻ ngoài của anh thật không thằng con trai nào bì nổi. Mái tóc màu nâu đen hơi xù lên. Cặp mắt màu trắng trong suốt sâu không thấy đáy. Cái mũi cao thẳng tắp. Đôi môi mỏng bạc tình. Thân hình của anh thì khỏi chê. Mấy nữ sinh vừa thấy anh vào thì trái tim đập liên hồi cho dù đây là các nữ sinh chỉ lo học chứng tỏ anh không phải người thường. Tôi vẫn không để ý rằng anh đang nhìn tôi chằm chằm.
_ Chào các học sinh! Tôi là Hàn Phong giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm cuối cấp này. Hy vọng chúng ta sẽ họp tác tốt!- Anh cất giọng nghiêm nghị làm tôi chú ý.
_ Vâng!- Cả lớp đồng thanh.
Sau một hồi luyên thuyên về năm học tôi cũng được về nhà. Nhưng tiếc rằng trời đang mưa khá lớn và̀ không có dấu hiệu ngừng nhưng tôi không đem dù. Tôi đứng đó mãi chắc cũng gần một tiếng rồi. Trong lúc đang tính chạy đại về nhà thì có một cái dù đến che cho tôi đó là anh.
_ Em là Ngọc Liên phải không để thấy đưa em về!- Anh mỉm cười nhẹ.
_Không cần ạ- Tôi thẳng thừng đáp lại.
_Để thầy đưa em về thầy phải chịu trách nhiệm với học sinh của thầy- Anh đáp với vẻ mặt nghiêm túc làm tôi dở khóc dở cười nhưng tôi vẫn nhịn lại.
_Vậy Cảm ơn thầy- Tôi đáp.
_Chúng ta về thôi!- Anh lại mỉm cười.
Chúng tôi bước trên đường dưới cơn mưa nhẹ khung cảnh thật lãng mạn. Hai người như một cặp tình nhân vậy thậm chí có vài người đòi chụp hình hai chúng tôi nữa chứ.
Cứ như vậy một năm trôi qua. Anh luôn bắt chuyện với tôi, chúng tôi bắt đầu hẹn hò khi tôi ra trường. Tôi tìm được công việc tốt ở trung tâm thành phố. Tôi với anh hẹn hò được 2 năm. Chúng tôi định sẽ kết hôn khi tôi đi công tác ở Anh về.
Ai ngờ tôi làm thật nhanh xong công việc để về nhà làm anh bất ngờ. Máy bay đáp xuống vào 1h sáng chuyến xe kéo dài tới 3h sáng. Cô mở cửa vào nhà nhưng xung quanh chỉ toàn là đồ nam nữ nằm dưới đất kéo dài tới phòng ngủ của anh. Cô lê từng bước chân nặng trĩu lên từng bậc thang, cô không dám mở cửa phòng. Cánh tay run lẩy bẩy nắm chặt tay nắm cửa mở ra.
Cảnh tượng đầu tiên của cô thấy là cặp nam nữ nằm ôm nhau trên cái giường lớn. Người nữ lộ ra nhưng cong nóng bỏng con người nam thì khuôn mặt điển trai. Người nữ cái cổ trắng ngần có những dấu hôn chói mắt.
_Hàn... Phong... Thức dậy cho tôi! - Giọng nói của tôi run run. Gương mặt đã có vài giọt nước lăng dài. Hàn Phong nghe có người gọi thì lồm cồm ngồi dậy. Thứ đầu tiên anh thấy là khuôn mặt của tôi.
_Em về rồi sao Băng Băng!- Anh thấy khuôn mặt đẫm lệ của tôi thì giật mình-Có chuyện gì vậy?
_Chu... Chúng ta chia tay đi!- Tôi gặn từng chữ.
_ T...Tại sao?- Anh run sợ.
_ Anh phản bội tôi còn hỏi à!- Tôi gần như thét lên.
_ Anh...
_Tôi sẽ không gặp lại anh nữa! Tạm biệt!- Tôi không muốn nhìn anh nữa. Anh thẩn thờ nhìn tôi.
Tôi kéo cái vali chạy tới căn nhà dọn hết đồ. Tôi kéo vali lên xe taxi chạy ra khỏi thành phố mướn một phòng trong khách sạn. Anh sau khi thay đồ chạy tới nhà cô nhưng đã muộn cô đã dọn đi.
Mặc cho anh gọi nhiều lần nhưng tôi tắt điện thoại. Tôi gọi cho Anh Anh xin ngủ nhờ. Sau một tuần tôi quyết định bán căn nhà đó đi và dọn vào cùng khu chung cư với Anh Anh. Tôi lại tiếp tục cuộc sống ở một thành phố khác.