_Oa! Mỹ nam a~ Soái ca a~- Ai đó.
_ Anh đẹp trai ơi! Nhìn em đi!!!
............
.....
Nghe thấy tiếng hét ầm trời của khách trong bữa tiệc thì Lam lão gia và Lam phu nhân hơi khó chịu nhưng vẫn chỉnh lại tâm tình để ra coi vị khách đó là ai.
_ Chào cháu Phong!- Lam lão gia hiền từ đi đến gần Hàn Phong ôm anh.( Tg : Ta không thích cho ảnh xuyên nên ta cho là thế giới song song nha mấy nàng! ^-^)
Nghe tên Phong cô bất chợt quay ra chỗ cổng vào xem đó là ai. Gương mặt của cô tái nhợt khi thấy khuôn mặt quen thuộc của anh.
_ H... Hàn Phong- Tiếng nói lấp bắp nhỏ nhẹ của cô làm cho Phong ca bên cạnh chú ý.
Bờ vai nhỏ của cô run lên nhè nhẹ khiến người ta nhìn vào mà thương tâm.
_ Có chuyện gì sao Băng Băng?- Phong ca nhẹ nhàng hỏi cô.
_ Không! Không có gì đâu! Ly Ly đâu rồi?- Cô hơi giật mình đáp lại anh.
_ Cậu ấy không muốn đến nên đi bar rồi!- Anh hơi mệt mỏi đáp.
_ Quán bar đó ở đâu vậy?- Cô hỏi.
_ Ở đường Xyz tên Red moon thì phải- Thanh âm từ tốn khiến người ta ấm áp.
_Ưmk! Hôm nay thật xin lỗi Lam thiếu gia tôi thấy không khỏe nên phải về trước- Cô nhẹ nhàng nói nhưng lại làm người nghe cảm thấy run sợ. Khí chất vương giả khiến người khác cảm thấy xa cách lạnh lùng.
Nói rồi cô lướt qua mặt Hàn Phong ra về. Khi cô đi ngang qua làm anh có cảm giác quen thuộc khó tả... Như khi anh ở bên Ngọc Liên vậy. Trái tim của anh khẽ nhói đêm đó anh bị cô ta chuốc say rồi bất tỉnh nhân sự chẳng biết gì nữa. Anh thật không làm gì cả do cô ta tự tung tự tác làm ra thôi. Nhưng thật sự cô ta đã thành công Ngọc Liên đã chia tay với anh. Cô không cho anh giải thích, không nói một lời nào dọn nhà cắt đứt mọi liên lạc với anh. Cõi lòng anh tan nát từ đó anh bắt đầu vùi đầu làm việc để quên cô.(Tg: Tội nghiệp anh Hàn Phong! Nhưng ta vẫn ngược ảnh sống chết! Muhahaha!)
_ Ly Ly mình tới quán bar chỗ cậu nhé!- Giọng nói của cô mệt nhọc phát ra. Cô ước gì có Tố Anh ở đây nếu Anh Anh ở đây thì cậu ấy sẽ giúp mình vui lên nhưng giờ thì chỉ có Ly Ly mới nói chuyện với cô. Cô rảo bước trên con đường đến quán bar Red Moon. Con đường tấp nập đầy sắc màu đẹp đẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bỗng cô nhìn thấy mái tóc màu sữa quen thuộc của Tố Anh. Dáng người nhỏ nhắn đang đi trên đường đờ đẫn. Cô chạy thật nhanh đến chỗ của cô bạn mình.
_Tố Anh... Mình nhớ cậu lắm!- Thanh âm đứt quãng phát ra từ miệng cô còn tay thì ôm chặt lấy Anh Anh như sợ cô sẽ biến mất (TA).
_ L... Là cậu sao?... Là Ngọc Liên của t...Tớ ư?- Tiếng nói lắp bắp đầy đau khổ của Tố Anh khiến cô đau lòng.
_ Là Ngọc Liên của cậu!... Đừng khóc nữa! Gặp cậu tớ v... vui lắm! - Cô nhẹ nhàng dỗ dành Tố Anh.
_Oa tên đó bỏ tớ rồi! Oaoa! Tớ nhớ hắn lắm! Tại sao vậy? Oaoa- Vâng Anh tỷ vừa thất tình ạ. Thật mất hình tượng a.
_ Cái con kia! Tao đứng đây mà nhớ thằng đó làm gì!!! Ta mất bản thể thân hình hồi đó mà mày không ngạc nhiên!!! C... Cái đồ đáng ghét!!!- Cô hét lên vì tức giận. >:0.- Cái đồ ĐM chết tiệt nhà ngươi!!!
_Oa! Con mụ kia ta mới thất tình nha!!!- Tố Anh lớn tiếng chửi rủa.
_ Tao mới gặp lại Hàn Phong nè! Đứa nào khổ hơn hả!!!- Cô chửi tục. Thế là hai đứa vừa chửi vừa đi vào quán bar trong tình trạng... vẫn đang chửi. Hai đứa vui vẻ chửi vui vẻ nóc hết đống rượu vang rồi say xỉn làm đứa ngoài lề là Ly Ly không hiểu mô tê là gì. Nhưng vẫn nhiệt tình nốc hết đống coctail. Cả đám về đến BT họ Phạm trong tình trạng... gục lên gục xuống nồng nặc mùi rượu.
***P/s***
Hổm dài mị bị bệnh nên đăng trễ mong các nàng đừng giận.