Buổi sáng cùng những tia nắng sớm chiếu vào căn phòng nhỏ. Tuấn Anh mở mắt nhìn tiểu bảo bối đang ôm chặt lấy cơ thể mình. Anh nhoẻn cười nhìn tiểu bảo bối đang rúc trong lòng mình rồi hôn nhẹ lên trán cô. Dù sao được Băng nhi ôm cũng rất thích, không tội gì phải dậy sớm cả. Nghĩ thế xong anh cũng lăn ra ngủ tiếp, còn vòng tay ôm lại cô. Tầm 15 phút sau đến lượt Băng Băng dậy. Đập vào mắt cô là cơ thể một người nào đó mà cô đang ôm chặt lấy. Cô hoảng hốt đẩy anh ra nhưng không được, lại còn bị ôm chặt hơn. Anh mở mắt ra và nói:
- Băng nhi đừng làm loạn. Rõ ràng Băng nhi cướp mất lần đầu tiên của ca rồi a~
- Nhưng Băng nhi không còn giữ được trinh tiết...Khiến cho lần đầu tiên của người không phải với xử nữ..._ Cô lắp ba lắp bắp nói tay chân quơ loạn xạ, mặt đỏ bừng.
- Bé ngốc, trinh tiết không phải là thứ anh quá cần thiết. Nếu đây là lần đầu tiên của em thì anh càng phải dè dặt chứ sao! Mà hơn nữa anh cũng không quá quan tâm tới chuyện này nên cho dù đây là lần thứ 100, 1000 của em anh cũng hài lòng, bởi vì em là người con gái anh yêu nhất- Anh nắm tay cô mặt không đỏ tim không đập mạnh nói.
- Cảm ơn ca. Băng nhi đi tắm đây.
Tuấn Anh bước xuống giường để mặc quần áo, sau đó nhìn lại căn phòng rồi bước ra ngoài(t/g: mọi người nên để ý chi tiết này)
- Papa, mama, sớm hảo_ anh bước xuống dưới nhà. Hai người này vừa đi du lịch về.
- Ừ, xuống ăn sáng đi con_ Tần Nguyệt dịu dàng nói.
Anh kéo ghế ngồi xuống bàn ăn một cách ngon lành, cũng chẳng biết tại vì đồ ăn ngon hay tại hôm qua mới được ăn một bữa no nê nữa. Lát sau, cô cũng mò xuống lầu:
- Mama, papa, ca ca, sớm hảo_ cô ló đầu ra khỏi cầu thang.
- Băng nhi xuống ăn đi_ anh cười.
- Ca ca hôm nay không đi làm à?
- Ừ, hôm nay ca ở nhà_hắn gật đầu_còn Băng nhi thì sao, sắp muộn rồi.
- Á em quên! Papa, mama, con đi_ cô tức tốc chạy ra ngoài để đi làm.
_________Ta cùng tua nhanh thời gian____________________
Sau khi tỷ ấy đi được vài phút, Thanh Hàn liền xuất hiện trước của Phạm gia:
- Chào cô chú, cháu là bạn của Ngọc Băng, Tôn Thanh Hàn ạ.
- Con bé đi làm rồi cháu
- Dạ không sao, cháu chỉ đến đưa đồ cho cô ấy thôi ạ.
- Được rồi, Tuấn Anh, con dẫn cậu ấy lên phòng Băng nhi đi_ Thiên Tề gật đầu,
Tuấn Anh miễn cưỡng dẫn hắn lên phòng Băng nhi mà quên mất rằng tối qua có hai người nào đó vừa vận động kịch liệt. Ngay khi Thanh Hàn vừa mở cửa, hình ảnh dâm mĩ hôm qua lại xuất hiện. Chăn gối vẫn còn xộc xệch, chất lỏng màu trắng vẫn đang chả, đọng lại thành vũng trên mặt đất và một cô hầu gái đang chuẩn bị lau dọn mớ hỗn độn này.
-" Oái, vẫn chưa dọn xong?"_ Tuấn Anh trong lòng gào thét kịch liệt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng_ cô có thể ra ngoài.
Ngay khi cô hầu vừa ra khỏi phòng Thanh Hàn liền chất vấn:
- Thế này là thế nào?_ ánh mắt anh xoèn xoẹt vài chục tia lửa điện.
- Ờ thì tối qua...tôi bị..ờ thì...
- Anh là người làm?_ nghi hoặc
Gật như gà mổ thóc
- Chúng ta cùng dọn_ Hàn ca lắc đầu.
Nói cùng chứ thực ra một mình Tuấn Anh dọn còn Hàn ca ngồi chỉ đạo với lý do:" cho khách nhìn thấy cảnh không nên thấy"
- Cậu gửi cái gì cho Băng nhi vậy?_ dù bị bắt ép lao động khổ sai nhưng hắn vẫn còn sức hỏi.
- Không phải việc của cậu. Chỗ kia còn bẩn kìa_ Hàn đanh mặt. Tuấn Anh thở dài, không ngờ nam tử ôn nhu này khi ăn dấm chua lại đáng sợ như vậy. Sau 20 phút đi đi lại lại, căn phòng nhỏ cũng trở lại như cũ. Cầm gói quà màu xanh lá nhỏ đặt lên bàn, Hàn của cô. Rồi mặt lạnh về nhà.