Tuy không định thuyết phục chị họ về nhà, nhưng Hứa Tĩnh vẫn nhắn tin cho cô ấy.
Đợi một hồi vẫn chưa thấy chị họ trả lời, cô không biết là vì không nhận được tin, hay vì không muốn để lộ tung tích nên ngay cả cô cũng không tiện liên lạc nữa.
Hứa Tĩnh cười khổ, tự nhủ: “Chả biết kiếp trước gây nghiệp gì đây trời! Có một bà mẹ như vậy, đúng thảm luôn ấy!” Nghĩ ngợi thêm một lát, rốt cuộc vẫn không yên tâm khi chị họ ở một mình bên ngoài nên cô nhắn tiếp trên QQ.
Hứa Tĩnh không hỏi chị mình đang ở chỗ nào, mà chỉ hỏi xem chị có ổn hay không thôi.
Nhớ tới mẹ còn đang ở ngoài phòng khách, Hứa Tĩnh không muốn đi ra khỏi phòng nên mới mở máy tính lên.
Đến khi mệt mỏi rồi, cô ra ngoài phòng để uống miếng nước.
Chân vừa đặt ra ngoài cửa phòng, cô đã thấy dì hai ngồi khóc lóc ầm ĩ trong phòng khách, còn mẹ mình thì đang ngồi kế bên nói vài lời an ủi.
Hứa Tĩnh: “…” Hoá ra cô chăm chỉ làm việc quá nên không hề hay biết dì hai tới lúc nào.
Đứng thẫn thờ mất một lúc, Hứa Tĩnh mới sực nhớ, chuyện chị họ bỏ nhà ra đi chẳng phải tốt đẹp gì, bởi thế dì hai chỉ còn nước tìm mẹ than vãn mà thôi, chứ đâu thể nào đi buôn chuyện với người ngoài cho người ta xầm xì, chỉ trỏ.
Vừa nhìn thấy cháu gái, Vương Hoa lập tức lao thẳng đến chỗ Hứa Tĩnh, vội vã hỏi thăm: “Có tin tức gì của con Ninh chưa? Nó có liên lạc với con không?”
“Dạ không, không có tin gì hết.” Hứa Tĩnh lắc đầu thành thật.
Vương Hoa lại càng bồn chồn hơn, nước mắt rơi lã chã không cách nào nén nổi.
Thấy vậy, Vương Phong không đành lòng nên thúc giục: “Con mau nghĩ cách đi chứ! Con coi dì con khóc quá trời rồi kìa.”
Hứa Tĩnh thờ ơ nhìn lại, trong lòng nhủ thầm, chẳng lẽ dì hai khóc thì phải thông cảm và giúp đỡ à? Phải biết là người bị ép sắp chết là chị họ của cô cơ mà!
Bản thân Vương Phong không nghĩ được cách nên chỉ biết liên tục nháy mắt ra hiệu với con gái, mau con mình hiến kế.
Hứa Tĩnh bó tay, lòng ấp ủ chút hi vọng cỏn con rồi hỏi ngược: “Nếu mà, ý con là nếu thôi nhé, nếu chị họ trở về nhà, dì vẫn sẽ tiếp tục kêu (ép) chị ấy đi xem mắt ư?”
Vương Hoa lau nước mắt, cố chấp trả lời: “Tất nhiên.
Đàn bà con gái sao lại không cần đàn ông con trai giúp đỡ chứ? Chưa kể nó còn có con rồi.
Nhà mà không có đàn ông, thể nào cũng bị người ta bắt chẹt cho coi!”
Lặng lẽ thở dài trong lòng, Hứa Tĩnh bất lực nhìn mẹ, chắc chắn dì hai không hề thấy mình làm sai mà.
Sau khi kết hôn, chị họ bị nhà chồng chèn ép, tới lúc độc thân mới được tự do tự tại, ở một mình rõ ràng hạnh phúc hơn hẳn, cớ sao dì hai cứ làm như chẳng hay biết gì, cố chấp cho rằng phải có đàn ông bên cạnh mới không bị người ta ức hiếp.
Chung quy thì cô đâu thể nào đánh thức một người đang giả vờ say ngủ được.
“Chuyện sau này để sau này tính, chờ con bé về rồi hẵng thảo luận, đằng nào thì cũng phải tìm con bé về cái đã.” Vương Phong lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng đúng, chúng ta phải tìm con bé về cái đã.” Vương Hoa tự mình lẩm bẩm, mặt mũi lộ ra vẻ xót xa.
“Nhưng đi đâu tìm mới được? Ninh nó đâu có bạn bè thân quen gì bên ngoài, con bé có thể bỏ đi chỗ nào được đây?”
“Con vẫn thấy là trước mắt chúng ta nên bình tĩnh lại, rồi giải quyết lí do cãi vã đã.” Hứa Tĩnh hờ hững mở lời.
“Tìm chị ấy về cũng vô ích thôi, nếu chuyện không thành thì chị ấy cũng có thể bỏ nhà đi lần nữa à.”
Nghe tới đây, Vương Hoa bỗng dưng tức giận, không nhịn nổi nữa mà lớn tiếng: “Gần 30 tuổi rồi mà còn làm mình làm mẩy, bộ muốn dì chiều theo ý nó mới chịu à?! Nhìn coi nó làm ra chuyện gì kia kìa? Không nghe dì khuyên nhủ mà đùng đùng ly hôn.
Thì xem như ly hôn đi, lại tìm mối khác là được chứ gì.
Nhưng sao hả? Kêu đi xem mắt thì chạy về nhà, dọn dẹp hành lý rồi bỏ đi luôn.
Đã thế còn không chịu nói mình đi chỗ nào, 30 tuổi mà còn làm như vậy ư!”
Hứa Tĩnh xoa cằm, tự nhủ rằng nhất định chuyện chị họ ly hôn và không chịu đi xem mắt đã thực sự khiến dì hai nổi đoá.
Nhưng vì đang quá lo lắng cho chị họ nên dì mới tạm nhẫn nhịn thôi.
Bây giờ khơi lại chuyện nên lửa giận cũng bùng lên không cách nào khống chế.
“Con bé Ninh vẫn còn nhỏ mà…” Vương Phong ngồi bên cạnh an ủi.
Hứa Tĩnh thầm nghĩ, có lẽ trong mắt người lớn trong nhà, chị họ cũng chỉ là một đứa bé 30 tuổi không biết cách tự chăm sóc bản thân và cần cha mẹ thay mình quyết định mọi thứ.
Vương Hoa lại bắt đầu trách móc Vương Ninh.
Hứa Tĩnh cúi đầu, dán mắt xuống sàn nhà giả vờ như mình không nghe thấy gì hết.
Sau một hồi khóc lóc ầm ĩ, Vương Hoa đã dừng lại rồi xoay sang nhìn Hứa Tĩnh.
“Nếu có tin tức gì, phiền con báo liền cho dì nha.”
Lập tức tỏ ý không đồng tình, Hứa Tĩnh nói thẳng: “Cần hả dì? Chẳng phải dì hai đã nói hoặc là chị họ ngoan ngoãn đi xem mắt, hoặc là đôi bên không còn tình mẹ con gì sất à? Như bây giờ không phải vừa khéo sao, vẹn cả đôi đường còn gì.”
Vương Hoa há miệng thừ người, hoảng hốt đến độ chẳng thốt thành lời.
Tất nhiên đây đâu phải lời thật lòng của bà ấy, buộc miệng nói vậy cũng vì muốn đe doạ một chút để con gái chịu nghe lời mình mà thôi.
So với mấy cái việc như khóc lóc, làm ầm lên hay doạ chết cũng có hàm ý như nhau cả.
Quá hiểu con gái rượu nhà mình, Vương Phong biết ngay những lời cô sắp nói chẳng phải hay ho gì cho cam nên vội vã chạy tới định kêu cô im lặng đi, nhưng đã chậm một bước mất rồi.
Hứa Tĩnh lập tức nói tiếp: “Theo con thấy, với tính tình của chị họ thì một vài tình huống sau đây có khả năng xảy ra.
Thứ nhất, dì hai giả bộ nhường nhịn để gạt chị họ về nhà.
Sau đó, khi chị họ về thì phát hiện ra mọi thứ vẫn chả khác biệt gì, nói chung không có tiến triển và rồi bỏ đi lần nữa.”
“Thứ hai, chờ chị họ sống bên ngoài chịu khổ đủ rồi sẽ quyết định về nhà, nghe lời dì hai đi xem mắt tiếp.
Tóm lại, chị họ là người chịu nhượng bộ.”
“Thứ ba, chị họ chấp nhận sống một mình bên ngoài và thực sự có ý định chấm dứt quan hệ mẹ con với dì hai.
Nếu dì không nhượng bộ, chị ấy nhất quyết không về nhà.”
Nói xong, Hứa Tĩnh nhìn chằm chằm Vương Hoa, rồi bình tĩnh phân tích: “Với tình huống thứ nhất, một khi chị họ bỏ trốn lần nữa, cơ bản thì từ nay về sau dù ai liên lạc thì chị ấy cũng sẽ không hồi âm, xem như diều đứt dây luôn.
Còn tình huống thứ hai, việc chị họ chịu nhường bước xem ra bất khả thi lắm.
Dựa vào quan điểm cá nhân của con, chị họ thà chết cũng không nhượng bộ đâu.
Vậy thì chỉ còn một cách mà thôi chính là dì hai chấp nhận thoả hiệp.
Từ rày về sau, dì chỉ cần tự lo chuyện của mình thiệt tốt là được, đừng có xen vào đời sống cá nhân của chị họ nữa làm chi.”
Tay Vương Hoa đưa lên một cách run rẩy, bà chỉ ngay về phía cháu gái, nín lặng suốt một hồi lâu.
Những gì Hứa Tĩnh vừa nói, chẳng khác nào đang mắng thẳng vào mặt bà.
Vương Phong che mặt, nhức hết cả đầu, bà biết ngay con gái mình chẳng nói được gì tốt đẹp mà! Tiếc là bà đã chậm một bước, nên không hề ngăn cản mấy lời đó được nữa.
“Nên hoặc dì nhượng bộ, trả tự do cho chị họ, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái ấy.
Dì hai tự mình cân nhắc đi.
Còn cách khác ư, vô ích thôi.” Hứa Tĩnh nói tiếp một cách thoải mái.
Vương Phong vội vàng lao tới bên cạnh con gái, trừng mắt nhìn Hứa Tĩnh một cái, rồi nói nhỏ: “Đi về phòng đi!”
Vẫn đứng yên bất động, không nhúc nhích, Hứa Tĩnh vừa nói vừa cười: “Con chỉ phân tích tình hình cho dì hai nghe mà, không phải sao? Thì tại con thấy dì với mẹ hình như chưa hiểu rõ ý của chị họ lắm nên con mới nói rõ ràng ra thôi.”
Vẻ mặt Vương Hoa thay đổi, thình lình nghĩ tới một khả năng nên cảnh giác hỏi: “Con Ninh kêu con nói như vậy phải không? Có phải con liên lạc được với nó từ sớm rồi đúng chưa?”
Hứa Tĩnh giật mình, sững sờ nhìn dì hai, trong lòng trộm nghĩ, rốt cuộc chuyện đang đi theo hướng nào vậy trời?
Không nghe được câu trả lời, nhưng Vương Hoa càng nghĩ càng thấy nhất định là như thế rồi.
Đầu tiên, con Ninh không nói không rằng, mang theo đứa bé rồi bỏ nhà đi.
Đợi bà sốt ruột hết cả lên thì để con Tĩnh tới khuyên giải, nói là hoặc nhượng bộ hoặc đoạn tuyệt quan hệ.
Như này có khác nào đang đe doạ đâu, giống hệt cách bà doạ dẫm, ép con gái mình đi xem mắt ấy.
Trong khi đó, con Ninh chỉ cần đi tìm đại cái khách sạn rồi ở một hôm là được, còn con Tĩnh thì thành công thuyết phục bà sau này đừng quản thúc con gái mình nữa là xong.
Nếu không phải hai đứa bắt tay nhau bày trò, làm sao Hứa Tĩnh dám nói năng với người lớn kiểu đấy? Chẳng qua là vì mọi thứ đã sắp đặt đâu ra đó thôi.
Tưởng mình đã suy nghĩ thấu đáo, Vương Hoa liền hừ một tiếng.
“Không muốn về thì khỏi về luôn đi, có gan thì đừng bao giờ trở về nhà nữa!” Dứt lời, bà ấy vội đi ra ngoài.
Hai bên đối đầu nhau thì chỉ đến thế là cùng.
Ai nhượng bộ trước coi như thua cuộc.
Vì lẽ đó, trước mặt Hứa Tĩnh, Vương Hoa cố tình tỏ ra không hề để tâm.
Khi trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, Vương Phong nhăn nhó mặt mày, liếc mắt nhìn con gái mình lần nữa.
“Con coi con vừa làm cái gì kìa, con vừa chọc tức dì con đó!”
Đôi lời của tác giả:
Giống như chăm lo cho em trai vậy, cha mẹ sẽ kêu làm chị thì phải mua nhà, mua xe cho em trai, để mai mốt có bị nhà chồng bắt nạt thì còn có em trai ra mặt cho chị mình.
Tôi không tài nào hiểu được một người chỉ chăm chăm lợi dụng chị gái mình, làm sao có thể ra mặt thay chị mình chứ.
____________________
Mẩu đối thoại nhỏ:
Tác giả (nghiêm túc): Hôm nay tôi sẽ kể cho mọi người nghe một chuyện siêu kinh dị.
Tác giả (nghiêm túc): Đó là trong hiện thực ngày nay, người như dì hai vẫn còn tồn tại đấy.
Tác giả (nghiêm túc): Hết chuyện rồi..