Nam nữ sống thử

Có phải anh thích tôi không?

Có phải anh thích tôi không?

Có phải anh thích tôi không???

Câu hỏi của Cố Lam vang lên phía sau lưng Tần Tu Nhiên, khiến anh hoảng đến mức toát mồ hôi lạnh. Sau vài giây ngơ ngác ngắn ngủi, Tần Tu Nhiên chợt quay đầu lại, hốt hoảng nói lớn: "Không hề! Tôi không thích!"

Giọng anh quá to làm Cố Lam giật mình, cô không khỏi càu nhàu: "Không phải thì thôi, anh hò hét om sòm làm gì?"

"Sao em cảm thấy tôi thích em?" Tần Tu Nhiên căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: "Sao em cứ hù dọa tôi như thế chứ?"

Dọa anh?

Dọa anh có nghĩa là gì?

Thích cô là một chuyện đáng sợ như thế cơ à?

Sau khi bị hỏi ngược lại, Cố Lam đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhất là câu "Sao em cảm thấy tôi thích em" đó, dường như đã đâm trúng tâm tư bí ẩn nào đó.

Đầu tiên, câu chối bỏ đã đâm thẳng vào tim, sau đó anh còn lấy chân chà đạp thêm mấy cái, dù Cố Lam là người tốt tính cỡ nào thì cũng không khỏi tức giận, cô kích động nói: "Nếu... Nếu anh không nói lung tung thì sao tôi nghĩ sai được chứ?"

"Sao em nói lắp?" Tần Tu Nhiên quyết đoán tìm ra lỗ hổng từ lời nói của Cố Lam, anh nhanh chóng phản kích: "Không lẽ trong lòng em đang giấu diếm ý đồ nào đó?"

"Tôi giấu diếm? Giấu cái gì? Chẳng lẽ tôi thích anh được à?" Cố Lam mở miệng mỉa mai, dường như cô tức đến độ bật cười: "Con người anh sao có thể tự luyến đến thế? Ngoại trừ lắm tiền ra thì anh còn điểm tốt gì? Anh cho rằng ai cũng thích anh, anh là điện, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất, là tia sáng hy vọng của toàn thể nhân dân, người nào người nấy đều yêu thích anh. Anh lấy mặt mũi từ đâu ra mà to thế?"

"Tôi nói cho em biết, Cố Lam, em bớt đọc rap đi." Tần Tu Nhiên cởi áo vest khoác ngoài rồi ném lên trên cái ghế salon trông như cao hơn mấy phân so với ngày thường và quay đầu mắng: "Em đừng tưởng ỷ có miệng lưỡi sắc bén mà muốn làm gì thì làm."

"Tôi cứ muốn làm gì thì làm đấy, sao nào?" Cố Lam chống nạnh, cô đột nhiên bước lại gần thêm mấy bước, đứng trước mặt Tần Tu Nhiên.

Dựa theo thói quen của Cố Lam, đối với hầu hết mọi người, khi cô vọt lại trước mặt người khác như thế, cô sẽ cúi đầu nhìn xuống bọn họ, dùng khí thế của cô áp đảo người ta.

Nhưng khi cô vọt đến trước mặt Tần Tu Nhiên thì cô mới ý thức được một vấn đề, người trước mặt cao hơn cô.

Hơn nữa còn cao hơn rất nhiều.

Cố Lam đành ngẩng đầu, hùng hổ ngước mắt nhìn Tần Tu Nhiên và gào to hơn: "Anh làm gì được tôi?"

Tần Tu Nhiên không nói gì, anh chỉ cúi đầu, hờ hững nhìn chú lùn cáu bẳn trước mặt, không hề tốn chút sức lực nào đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Trong lúc hai người đối diện, Cố Lam cũng ý thức được vấn đề đang diễn ra, cô giả vờ bình tĩnh rồi đột ngột nhún chân, nhảy bổ lên trên ghế salon.

Móa!

Tần Bác Văn trốn dưới gầm ghế salon nháy mắt cảm nhận được sự đau đớn khi bị tảng đá lớn đập vào ngực.

Anh ta siết chặt nắm đấm, cắn răng không phát ra tiếng, nhẫn nhịn chịu đựng thể trọng của Cố Lam đè lên người.

Cố Lam và Tần Tu Nhiên trong cơn giận hoàn toàn không phát hiện cái salon này có gì đó sai sai. Cố Lam chống nạnh và cúi đầu nhìn Tần Tu Nhiên, hỏi lại một lần nữa: "Thế nào?"

Tần Tu Nhiên nghiêng đầu sang một bên, chế nhạo cô: "Ngây thơ."

"Đúng, tôi ngây thơ đấy." Cố Lam cúi đầu nhìn anh, dậm chân xuống ghế salon hai cái: "Tôi ngây thơ thì đã làm sao? Tôi có ngây thơ thì cũng không thích anh."

"Đúng, đúng, đúng. Em không thích. Chẳng phải em thích mẫu người như tên Bạch Sở Nhiên kia sao? Em chỉ thích cái loại vừa nghèo vừa ngu lại còn không có nhân phẩm, dẫu sao em mù lòa đâu phải ngày một ngày hai."

"Oke, tôi mù mắt, nếu không mù thì sao có thể đồng ý làm bạn gái của loại người như anh? Không chỉ ngang ngược vô lý, độc mồm độc miệng mà còn lén lút nghe điện thoại của người khác."

"Tôi nghe điện thoại thì đã làm sao? Tôi nghe điện thoại còn hơn em chân trong chân ngoài, không dứt khoát với tình cũ!"

Tần Tu Nhiên càng nói càng giận, anh chợt nhảy lên ghế salon, cụp mắt nhìn xuống Cố Lam: "Đồ phụ nữ cặn bã!"

"Đồ cặn bã!"

"Em ngủ ngáy!"

"Anh nói mớ!"

"Em chơi game chỉ biết chửi người khác."

"Còn anh ngày nào đi làm mà chẳng mắng chửi người ta?"

...

Hai người bắt đầu tấn công bản thân đối phương, càng nói càng kích động, nhảy tới nhảy lui trên ghế salon.

Đồ ngu...

Tần Bác Văn dưới gầm ghế salon đau đớn nắm chặt tay, nhẫn nhịn bị đạp hết lần này đến lần khác.

Hai người nói thì cứ nói đi, nhảy cái quần què gì!

Hai người không biết mình nặng bao nhiêu cân sao? Ngu ngốc!

"Đủ rồi."

Cố Lam nghe Tần Tu Nhiên không ngừng đào sâu vào khuyết điểm của cô thì chửi ầm lên: "Dù sao tôi cũng không thích anh, liên quan quái gì đến anh chứ? Anh đừng rung nữa."

"Ai rung?" Tần Tu Nhiên cãi lại: "Tự em lắc lư thì có! Em không thích thì kệ em, dù sao thì anh cũng..."

Chưa dứt lời, Tần Tu Nhiên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai. Anh tạm thời không nói gì, cùng Cố Lam tỉnh táo.

Hai người đều đứng trên ghế salon, lúc này, họ mới ý thức được cái ghế này cứ như một cái bập bênh, bên phía Tần Tu Nhiên có vẻ thấp hơn một chút còn phía Cố Lam thì cao hơn hẳn.

Cố Lam thử nghiệm bằng cách khẽ nhún một cái.

Ghế salon vì hành động của cô cũng hơi chao đảo một cái.

Sao cái ghế salon này di chuyển được nhỉ?

Hai người cùng nhau nhảy xuống dưới, bởi vậy, họ mới phát hiện, cái ghế salon này cao hơn một tí.

Hai người liếc nhau và cùng đưa ra quyết định. Họ đi sang hai đầu tay vịn và đồng thời nâng cái ghế lên.

Tần Bác Văn quỳ rạp trên sàn nhà, anh ta vừa thở phào một hơi thì chợt nghe thấy tiếng hô: "Một, hai, ba, lên!"

Dứt lời, ghế salon trên người anh ta bị người khác nâng thẳng sang chỗ khác. Ánh đèn chiếu rọi xuống người Tần Bác Văn, đôi mắt ở trong bóng tối thời gian dài, sau khi tiếp xúc với ánh sáng thì đau nhói. Anh ta nhanh chóng bịt mắt, một lúc sau, khi mở mắt ra lần nữa đã thấy Cố Lam và Tần Tu Nhiên đứng cạnh hai đầu của chiếc salon đã bị dịch chuyển.

Tần Tu Nhiên chỉ mặc áo trong, do ban nãy tranh cãi gay gắt nên con dấu rơi từ túi quần ra bên ngoài, may mà có một cọng dây đỏ buộc vào nó giữ lại, thành ra con dấu lắc qua lắc lại theo từng cử động của Tần Tu Nhiên.

Con dấu?

Con dấu!

Anh buộc con dấu ở thắt lưng quần!

Trách không được tìm hoài ở công ty không có, trong nhà cũng không thấy đâu. Tần Tu Nhiên đường đường là một nhân tài từ nước ngoài về thế nhưng anh buộc con dấu trên thắt lưng quần!

Nháy mắt, hình ảnh Tần Bác Văn vì tìm con dấu mà không tiếc moi bồn cầu, lật ống thoát nước, móc bồn tiểu lần lượt hiện lên trong đầu anh ta.

Từ bé đến lớn, mười ngón tay Tần Bác Văn chưa từng dính nước xuân, nhưng ngày hôm nay, anh ta đã nhận hết sự nhục nhã và uất ức ở đây, quan trọng là tất cả chúng đều không mang lại chút ý nghĩa thiết thực nào!

Không thể nào.

Tần Bác Văn nhìn chằm chằm vào con dấu, trong đầu chỉ còn lại một thứ duy nhất.

Anh ta muốn lấy con dấu mang về, anh ta chắc chắn phải lấy được con dấu!

Ánh mắt Tần Bác Văn dần trở nên điên cuồng, sống chết nhìn chòng chọc vào nửa người dưới của Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên bị anh ta nhìn chằm chằm đến mức hơi xấu hổ, anh không chút tiếng động nghiêng người sang một bên và ho nhẹ một tiếng: "À thì, cậu đến đây làm gì..."

"A a a!"

Chưa dứt lời, Tần Bác Văn đột nhiên xông lên, nhắm thẳng vào con dấu. Cố Lam nhanh chóng thò chân ngáng đường anh ta, Tần Bác Văn chưa kịp bổ nhào vào người Tần Tu Nhiên thì đột nhiên vấp ngã, một tay anh ta túm lấy quần Tần Tu Nhiên, kéo anh cùng ngã lăn ra sàn.

"Cậu bị điên à?"

Tần Tu Nhiên cảm thấy Tần Bác Văn điên cuồng lôi kéo quần của anh, hai tay anh túm quần còn chân thì bắt đầu đạp mạnh vào người anh ta. Chẳng biết Tần Bác Văn lấy sức lực từ đâu mà khỏe kinh người, anh ta bị Tần Tu Nhiên một cước đạp thẳng vào mặt nhưng vẫn ráng giành giật được: "Con dấu! Mau đưa con dấu cho tôi!"

Hai người đàn ông nằm trên sàn giằng xé lẫn nhau, Cố Lam khiếp sợ nhìn hình ảnh không mấy hài hòa này, cuối cùng, đợi đến lúc Tần Tu Nhiên hét toáng lên: "Mau lại đây giúp tôi!" thì cô mới phản ứng lại.

Cố Lam nhìn khung cảnh hỗn loạn, cô hít sâu một hơi rồi vọt đến, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tần Bác Văn, dồn khí vào bụng dưới, quát to một tiếng: "Đến đây!"

Một lực kéo từ phía sau lưng truyền đến, cơ thể Tần Bác Văn không khỏi bị văng ra bên ngoài, sau đó còn bị một nắm đấm vào cằm và một đá vào bụng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tần Bác Văn lãnh đòn, cả người anh ta đập "bình bịch" vào bờ tường cách đó không xa. Tần Bác Văn dính lên tường một lát rồi khoan thai nhắm nghiền hai mắt, cơ thể trượt xuống "bịch" một cái, ngã lăn ra sàn nhà.

Tần Tu Nhiên kéo chặt dây lưng quần đứng lên, trông thấy cảnh này thì giật mình khựng lại một lát. Anh nhìn về phía người đứng giữa mình và Tần Bác Văn là Cố Lam, không nhịn được nuốt nước bọt.

Cố Lam nghiêng đầu nhìn anh, thấy Tần Tu Nhiên đối diện hơi căng thẳng thì cô lạnh lùng hỏi: "Anh vừa nói đời này anh sẽ như thế nào nhỉ?"

"Tôi..." Tần Tu Nhiên nhìn thoáng qua Tần Bác Văn nằm liệt trên sàn, anh biết nếu anh không đưa ra một câu trả lời đoàng hoàng thì có lẽ tiếp đó, anh sẽ theo chân Tần Bác Văn nằm ở góc tường.

Nhưng Tần Tu Nhiên không thể để cô uy hiếp, có thua thì cũng không thua khí thế.

Bởi vậy, Tần Tu Nhiên đeo thắt lưng vào rồi hơi ngửa đầu, hoàn toàn khuất phục, lấy giá trị trung gian giữa câu "Đời này tôi sẽ không bao giờ cưới em", trở thành:"Tôi và em đời này chỉ có thể làm anh em tốt."

Nghe vậy, Cố Lam bật cười thành tiếng, cô đi đến trước mặt anh.

Tần Tu Nhiên hồi hộp nhìn cô, khi thấy sắc mặt cô thay đổi, chặn trước mặt anh và bối rối nói: "Anh nói rồi đấy, đời này chúng ta mãi là anh em tốt, chia ngọt sẻ bùi, sống chết có nhau! Tôi đánh anh ta vì anh, bây giờ anh ta mà có mệnh hệ gì thì anh phải bảo vệ tôi!"

Tần Tu Nhiên ngẩn người, ánh mắt Cố Lam nhìn anh như thể anh là tất cả niềm hy vọng của cô, trông cô như sắp khóc: "Mau nói đi, giờ làm thế nào? Thoạt nhìn, anh ta chết rồi!"

"Em bình tĩnh chút."

Cuối cùng, Tần Tu Nhiên cũng phản ứng kịp, anh nắm lấy tay cô và nghiêm túc trấn an Cố Lam: "Mọi chuyện đã có tôi đây rồi, em đừng sợ, nhé? Em yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này sạch sẽ. Chúng ta kiểm tra tình trạng trước mắt xem sao đã, có khả năng cậu ta không chết."

"Hu hu hu tôi không dám lại gần đó..."

Cố Lam được Tần Tu Nhiên dỗ dành lại càng hoảng loạn và bùng nổ hơn. Cố Lam như tìm được nơi để dựa dẫm, cô ôm lấy cánh tay Tần Tu Nhiên và gào khóc om sòm. Trông Cố Lam như một con hổ dữ làm nũng, vừa hung tợn vừa nhõng nhẽo làm sao.

Trong cơn bối rối, Tần Tu Nhiên đột nhiên cảm thấy dễ chịu. Anh để mặc cô ôm lấy cánh tay anh, để cô dựa vào bờ vai và nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô, kéo cô đi về phía Tần Bác Văn: "Không sao đâu, không sao đâu, để tôi kiểm tra một chút, biết đâu vẫn cứu được?"

Nói đoạn, hai người dè dặt đi lại gần, sau khi đứng trước mặt Tần Bác Văn, Tần Tu Nhiên rút cánh tay từ trong lòng Cố Lam ra, nói: "Ngoan, để tôi xem thử tình trạng nó sao rồi."

Cố Lam rưng rưng gật đầu. Cô trốn phía sau Tần Tu Nhiên, nhìn anh ngồi xổm rồi cẩn thận từng li từng tí chạm vào động mạch cảnh của Tần Bác Văn.

Động mạch cảnh dưới đầu ngón tay nảy lên mạnh mẽ, Tần Bác Văn đột nhiên mở choàng mắt: "Anh..."

Anh ta chưa nói xong, Tần Tu Nhiên theo bản năng đấm mấy cú như vũ bão vào mặt anh ta, khiến Tần Bác Văn một lần nữa ngất xỉu.

Sau khi đấm anh ta xỉu xong, Tần Tu Nhiên và Cố Lam mới chợt phản ứng có chuyện gì xảy ra.

Tần Tu Nhiên cứng đờ, Cố Lam yên lòng nhô đầu từ phía sau lưng anh ra, nhìn dáo dác xung quanh rồi nghiêm túc nói: "Xem như người do anh đánh chết đấy nhé! Chắc hẳn không liên quan gì đến tôi nữa."

"Lúc nào rồi mà em còn đứng nói chuyện đó với tôi?"

Tần Tu Nhiên hít sâu một hơi, sau khi quát một tiếng thì ngồi chồm hổm dưới sàn gọi cấp cứu 120.

Gọi 120 xong, hai người ngồi xếp bằng dưới sàn, cùng nhau canh Tần Bác Văn nằm dưới đất.

Tần Bác Văn vốn dĩ nằm thẳng đơ ra, sau đó bắt đầu thả lỏng, một lát sau, lồ ng ngực anh ta phập phồng tự nhiên, lên, xuống, lên, xuống...

Lên xuống mấy lần, thậm chí còn bắt đầu ngáy.

Quét dọn vệ sinh suốt một đêm dài, anh ta quá mệt rồi.

Sao Tần Tu Nhiên mua căn hộ lớn thế không biết, làm anh ta vất vả quá trời.

Nghe tiếng ngáy của Tần Bác Văn, Tần Tu Nhiên nhíu mày: "Có phải nó đang ngủ không?"

Cố Lam suy đoán: "Có lẽ vậy."

"Chẳng phải nó hôn mê rồi sao?"

"Có khả năng bất tỉnh một lát, tỉnh rồi ngủ tiếp."

Hai người câu được câu không phân tích, một lát sau, xe cứu thương đến nơi. Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng khiêng Tần Bác Văn đang ngủ say... à nhầm, hôn mê lên xe cứu thương. Trước khi đi, Tần Tu Nhiên còn dặn đi dặn lại một câu: "Chắc chắn phải kiểm tra não bộ cho nó, chụp CT, cộng hưởng từ... dùng tất cả các biện pháp hiện có để kiểm tra não cho nó."

"Bệnh nhân bị va đập đầu à?" Bác sĩ phụ trách thấy Tần Tu Nhiên nhấn mạnh nhiều lần như thế, không khỏi hỏi thêm một câu.

Tần Tu Nhiên lắc đầu: "Không phải, tôi nghi ngờ nó không có não."

Để Vương Cương theo Tần Bác Văn lên xe cứu thương, Cố Lam và Tần Tu Nhiên đứng ở ven đường, nhìn theo bóng dáng chiếc xe cứu thương "hết chuyện để nói, kết thúc cuộc trò chuyện" đi ngày càng xa.

"Đây là lần thứ mấy chúng ta nhìn theo xe cứu thương?"

Cố Lam không nhịn nổi lẩm bẩm.

"Lần thứ hai." Tần Tu Nhiên nhắc nhở.

Lần trước là Thẩm Phỉ.

"Trong thời gian ở cạnh anh, số lần tôi nhìn thấy xe cứu thương và xe cảnh sát còn nhiều hơn so với tất cả những lần khác tôi gặp trong cả đời."

Cố Lam thở dài, nói đến đây, cô chợt nhớ ra, nhanh chóng nhắc nhở Tần Tu Nhiên: "Anh ta lẻn vào nhà để ăn trộm, mau báo cảnh sát!"

"Chút việc nhà, nếu báo cảnh sát thì ngày mai sẽ lên báo ngay, giá cổ phiếu lại giảm, mất mặt nữa."

Tần Tu Nhiên hời hợi đáp.

Cố Lam mở to mắt, khó tin hỏi anh: "Cứ bỏ qua như thế sao? Không được." Cố Lam xua tay: "Con người tôi không thích chịu thua thiệt, tôi phải nhận được lời giải thích rõ ràng."

"Tất nhiên sẽ có câu trả lời." Tần Tu Nhiên đút tay vào túi, anh quay người đi về phía bãi đỗ xe: "Đi nào, đi tìm ông nội."

"Hả?"

Cố Lam vô thức đáp lời, sau đó chợt nhận ra.

Tìm ông nội?

Dựa vào đâu cô phải đi cùng anh đến tìm ông nội? Cô và Tần Tu Nhiên chỉ là anh em tốt, anh em chứ đâu phải kết hôn, ô hay, ông nội anh chứ có phải ông nội cô đâu, tự anh đi mà tìm!

Nháy mắt, trong đầu Cố Lam hiện lên vấn đề gây tranh cãi lúc trước, cô nghiêng đầu sang chỗ khác và đi vào nhà: "Tự anh đến gặp ông đi, tôi mệt rồi, hẹn gặp lại."

Dứt lời, cô bị người khác ghìm chặt cổ, kéo thẳng về phía bãi đỗ xe: "Không được, em phải đi cùng tôi."

"Tôi không đi, sao tôi phải đi chứ?" Cố Lam bị kéo loạng choạng, cô vừa đi theo bước chân Tần Tu Nhiên vữa giãy giụa kêu to: "Tôi chỉ là tay chân của anh mà thôi, tôi không đi!"

"Ai bảo em là tay chân?" Tần Tu Nhiên thân mật liếc xéo cô: "Em là bạn gái của tôi."

"Nói nhảm, vừa rồi anh mới nói chúng ta chỉ có thể làm anh em."

"Tôi nói nhầm." Tần Tu Nhiên tỉnh bơ, anh quyết định nghiêm túc nói lại: "Xóa từ "chỉ" đi, ý của tôi là, đời này, chúng ta có thể làm anh em."

"Nếu vậy tôi chẳng phải..."

"Nhưng cũng có thể làm người yêu."

Vừa nói xong câu này, hai người đã đi đến cạnh xe. Tần Tu Nhiên mở cửa rồi đẩy Cố Lam vào trong. Anh khoác cánh tay lên trên cửa xe và cúi người nhìn cô, mỉm cười đầy ẩn ý: "Nếu quá trình sống thử phù hợp thì biết đâu được?"

"Anh thấy hợp còn tôi thì chưa cảm giác hợp chỗ nào đâu." Cố Lam mở cửa xe muốn đứng dậy, Tần Tu Nhiên giơ tay đặt lên vai cô, đẩy cô trở lại vị trí.

Tần Tu Nhiên cúi người xuống, hai người cách nhau rất gần. Tần Tu Nhiên nhìn đôi mắt của cô, trong mắt anh nảy sinh thêm chút ý cười: "Cho thêm cơ hội, thử lại lần nữa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui