Nam nữ sống thử

Tần Tu Nhiên không nói được câu nào, anh thấy làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, anh hơi không dám nhìn Cố Lam, anh sợ giờ phút này anh quay đầu lại là cuối cùng cả đời sẽ không còn bất cứ ai khác có thể lọt vào mắt anh.

Anh cười gượng một tiếng, che giấu chút hoảng loạn bất an của mình: “Tôi phát hiện con người em, nịnh nọt cũng đi sâu vào lòng người thật đấy”

“Không phải vậy sao?” Cố Lam vừa nghe thấy Tần Tu Nhiên khen mình, lập tức trở nên kiêu ngạo, cô quay đầu lại chống một tay lên khung xe, cơ thể thả lỏng, một tay chống đầu: “Bước đầu tiên để khen người khác chính là phải đi sâu vào nội tâm người ta. Lúc nào tôi cũng khen người khác rất chân thành, đồng cảm như bản thân mình cũng bị, không lừa già dối trẻ.”

Tần Tu Nhiên bị cô chọc cười, gật đầu khen ngợi: “Đúng thật, cảm nhận sâu sắc lắm. Tôi đánh giá người khác cũng thế, góc độ chính xác, tư duy rõ ràng, một câu đã có thể xuyên thấu, mới là trình độ của tôi.”

“Vậy anh tuyệt đối đừng có đánh giá tôi đấy.” Cố Lam vội vàng xua tay: “Lòng dạ tôi nhỏ nhen lắm, không chịu nổi đánh giá đâu, anh dám đánh giá tôi thì tôi sẽ nhớ cả đời đấy.”

“Em nói như vậy làm tôi rất muốn đánh giá em.”

Tần Tu Nhiên nói tiếp, khiến Cố Lam thấy hơi bất ngờ: “Vì sao chứ?”

“Tôi đánh giá một lần em đã nhớ cả đời, thế chẳng phải tôi phê bình thêm mấy lần nữa là em sẽ nhớ mấy đời liền à?” Tần Tu Nhiên cười nhìn cô, ánh đèn trong mắt anh lấp lánh mờ ảo như thể trái tim đang loạn nhịp của anh trong mắt anh: “Nếu có cơ hội đấy thì tôi cũng muốn lắm chứ.”

Lời này khiến Cố Lam không tiếp tục nổi nữa, bỗng dưng cô cảm nhận câu nói vừa rồi của Tần Tu Nhiên.

Cô nhịn một lúc rồi cười gượng: “Tôi phát hiện lúc anh nói mấy câu dễ nghe cũng đi sâu vào lòng người lắm đấy.”

“Như nhau cả thôi.” Tần Tu Nhiên nhận ra cô “có khả năng” có cảm giác như thế nào, bỗng dưng anh cảm thấy hai người họ cách nhau rất rất gần, lại cách nhau xa rất xa.

Dường như anh muốn nói gì đấy nhưng lại hơi thấp thỏm.

Hai người yên tĩnh một lúc lâu, tự dưng Cố Lam thấy hơi xấu hổ, cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn ánh đèn sáng ngời lướt qua trên đường, giả vờ như đang người đi đường trên đường.

Một lát sau, cô nghe thấy Tần Tu Nhiên nói: “Tôi phát hiện, hình như trước giờ em chưa từng kể với anh chuyện gì không vui?”

“Hả.” Cố Lam nghe vậy thì xoay đầu sang, thành thật nói: “Có rất ít khi tôi thấy không vui, nhưng từ sau khi gặp anh lại có rất nhiều lúc không vui.”

Câu này của cô khiến sắc mặt Tần Tu Nhiên cứng đờ, Cố Lam vội vàng bổ sung thêm: “Đương nhiên, cũng có rất nhiều niềm vui.”

Nói rồi, Cố Lam nhớ tới mỗi ngày năm mươi nghìn tệ, lại nhấn mạnh thêm chút nữa: “Khi thấy vui vẻ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ vui vẻ.”

“Biết rồi.” Sắc mặt Tần Tu Nhiên hơi dịu đi, cứng ngắc giải thích: “Tôi cũng vậy thôi.”

“Không thể nào.” Cố Lam nghi ngờ: “Tôi cảm thấy thân phận này của anh trăm cay nghìn đắng lắm, có lẽ những lúc không vui của anh phải nhiều hơn tôi chứ?”

“Tôi chỉ là không vui, nhưng không có tức giận.” Tần Tu Nhiên nhấn mạnh: “Bắt đầu từ khi gặp em, tôi tức giận nhiều hơn.”

“Ví dụ như là?”

“Ví dụ như vì em, lần đầu tiên anh phải chen chúc trên tàu điện ngầm.”

Hai người nhắc đến hồi mới gặp, lần đầu tiên Cố Lam đứng từ góc nhìn của Tần Tu Nhiên để nhìn lại hôm đấy, cô không nhịn được vừa nghe vừa cười, lúc nghe thấy Tần Tu Nhiên ngồi xe ba bánh, cô ôm bụng cười đến ch ảy nước mắt.

Hai người nói chuyện liên quan đến hai người họ, trò chuyện thế nào lại nhắc đến bản thân lúc trước.

Anh nói một chuyện khi còn nhỏ, em kể một chuyện khi còn nhỏ, nói chuyện đến khi vào nhà, nằm lên giường rồi mà vẫn chưa nói xong.

Hai người nằm rúc trong chăn như hai người bạn nhỏ, không chút do dự kể về bản thân khi còn nhỏ.

“Lúc đấy ngày nào ba tôi cũng về nhà ăn tối với mẹ và tôi, tất cả mọi người nói với tôi đây là người ba tuyệt vời nhất trên đời này, lúc ấy tôi cũng cảm thấy như thế, ông ta là niềm tự hào của tôi.”

Tần Tu Nhiên nói, trong giọng nói còn kèm theo đôi chút mỉa mai: “Tôi cảm thấy ông ta rất tài giỏi, ông ta biết gấp máy bay giấy rất phức tạp, biết gấp bọ ngựa, lúc chơi game bắn súng, tôi vĩnh viễn không thể thắng được ông ta. Ông ta biết chơi cờ tướng, cờ vây, đương nhiên, lợi hại nhất chính là cờ năm quân, trước giờ tôi chưa từng thắng lần nào.”

Cố Lam nghe vậy thì thấy hơi khó hiểu: “Sao ông ấy lại đối xử với anh như vậy?”

“Khi còn nhỏ tôi cũng nghĩ về chuyện này mãi.” Tần Tu Nhiên cười: “Sau này nhớ lại, thật ra mỗi lần ông ta chơi với tôi ông ta đều thấy khó chịu. Đối với ông ta, tôi với mẹ không chỉ ông ta không ưa, có khi còn khiến ông ta căm ghét. Mỗi lần ở cùng tôi, ông ta đều không kiên nhẫn, mỗi ngày ông ta trở về cũng chỉ là làm cho ông nội và mọi người nhìn, thấy ông ta có một gia đình hoà thuận. Khi còn nhỏ tôi cứ luôn nghĩ, chắc chắn là do tôi không tốt, tôi đã làm sai điều gì đó, cho nên tôi nghĩ mọi cách, hy vọng có thể nhận được sự chú ý của ông ta. Tôi cố gắng giành được rất nhiều giải nhất, trở thành kẻ được mọi người ca tụng, tôi cứ tưởng như vậy ông ta sẽ kiên nhẫn với tôi hơn một chút, vui vẻ một chút, nhưng lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy ông ta ôm Tần Bác Văn, tôi nhận ra tất cả mọi cố gắng của tôi đều vô dụng.”

“Vì sao chứ?”

“Ông ta hận tôi.” Giọng điệu của Tần Tu Nhiên hờ hững giống như anh đang nói đến chuyện của người khác, anh bình tĩnh phân tích: “Tôi với mẹ tôi là minh chứng cho sự bất tài của ông ta. Ông ta không thể nào phản kháng được ông nội, cho nên ông ta mới bị bắt cưới mẹ tôi, bị bắt chấp nhận để tôi được sinh ra, bất cứ lúc nào sự tồn tại của tôi với mẹ anh cũng nhắc nhở đến nỗi nhục nhã của ông ta. Thế nên, dù tôi có như thế nào, đối với ông ta cũng chỉ có khác là hận một chút hoặc là rất nhiều.”

“Anh...” Cố Lam chần chừ: “Anh đừng buồn bã nữa.”

“Tôi không buồn.” Tần Tu Nhiên dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc liếc mắt nhìn cô: “Bắt đầu từ khi tôi nhận ra ông ta hận tôi, tự nhiên tôi lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng không còn gánh nặng nào nữa. Lúc trước tôi cảm thấy ông ta yêu tôi, tôi không tốt, cho nên tôi muốn bản thân tốt thêm chút nữa để không khiến ông ta thất vọng về mình. Vậy nếu ông ta không hề yêu thương tôi, thế thì chuyện tôi cần làm chỉ có mỗi là phải cố gắng trở nên lớn mạnh hơn ông ta.” Tần Tu Nhiên siết chặt nắm tay, rất kích động: “Sau đó đánh ông ta! Đánh ông ta! Đánh chết ông ta!”

Cố Lam: “...”

“Sao em không nói câu nào thế?” Cố Lam dùng chăn che đi một nửa khuôn mặt của mình, mãi một lúc lâu vẫn không thấy nói gì, Tần Tu Nhiên buông nắm tay ra, hơi nghi ngờ: “Em không an ủi tôi chút nào à?”

“Anh còn cần tôi an ủi nữa à?” Cố Lam bất đắc dĩ: “Anh kiên cường như thế, tôi cũng không biết nên an ủi anh thế nào nữa.”

Nhận ra bản thân đã làm lỡ mất một cơ hội tỏ ra yếu thế trước mặt Cố Lam sau đó kéo gần khoảng cách, Tần Tu Nhiên sững sờ một lúc, sau đó anh ho khan: “Tôi vẫn cần được an ủi. Em thì sao? Hồi còn nhỏ em có chuyện nào không vui không, em nói ra đi, tôi sẽ an ủi em.”

Cố Lam nghe thấy vậy thì cảnh giác nhìn Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên nhíu mày: “Ánh mắt đấy của em là gì thế?”

“Tôi cảm thấy anh quá kiên cường, tôi sợ chuyện không vui này của tôi nói ra sẽ khiến cho anh cười nhạo tôi.”

“Em cứ nói đi, tôi bảo đảm sẽ không cười nhạo em.” Tần Tu Nhiên bảo đảm.

Cố Lam hơi không hiểu lắm: “Vì sao lại phải nói chứ?”

“Ờm... Anh cảm thấy như vậy…” Tần Tu Nhiên nghiêm túc nhìn cô: “Chúng ta, có phải nên làm quen với cuộc sống sau khi kết hôn một chút không, bây giờ chúng ta có phải người yêu không?”

“Ừ.” Cố Lam nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy có phải chúng ta nên kéo gần mối quan hệ thêm chút nữa không.”

“Không sai.” Cố Lam cũng đồng ý với anh.

“Vậy nên, có phải chúng ta nên chia sẻ về quá khứ của bản thân, sau đấy an ủi nhau một chút rồi sau đó đạt đến kết quả thổ lộ tình cảm của nhau giống như những cặp đôi bình thường khác không?”

Cố Lam nghe lý do của Tần Tu Nhiên cũng cảm thấy cực kỳ hợp lý.

Cô suy nghĩ rồi hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn có một chuyện rất không vui, bọn họ cứ hay nói không có bất cứ ai thích tôi.”

“Ai nói cơ?” Tần Tu Nhiên nhíu mày.

Cố Lam vò đầu bứt tóc, nghiêm túc sửa lại: “Thật ra không phải không có ai thích, bọn họ nói là sẽ không có người đàn ông nào thích tôi.”

“Nói hươu nói vượn.”

Tần Tu Nhiên nghiêm khắc răn dạy, Cố Lam thở dài: “Anh là người đàn ông đầy đủ đâu có hiểu được người đàn ông đói đâu, có quá nhiều người khác giới thích anh, anh không hiểu được người như tôi đâu, cảm giác trước giờ chưa từng được một người khác giới thích. Tuỳ nhìn tôi trông cao lớn thô kệch, nhưng tôi vẫn có trái tim thiếu nữ mà.”

Cố Lam nói vậy, trong mắt còn mang theo chút u buồn: “Tôi vẫn rất muốn được trải nghiệm cảm giác được người khác giới thích. Anh nói trên đời có tình bạn, tình thân, tình yêu, tuy không phải không thể thiếu mất một thứ, nhưng nếu có thể cảm nhận tất cả một chút thì đấy cũng là trải nghiệm của đời người mà. Hơn nữa cái này cũng chứng minh được tôi có chút gì đấy hấp dẫn người khác giới đúng không? Lúc nào cũng chỉ được mỗi người cùng giới khẳng định, cái này khiến tôi thấy có gì đó hơi hơi…” Cố Lam nâng tay lên khoa tay múa chân mấy cái: “Hơi không tự tin.”

Tần Tu Nhiên nghe rồi không nói câu nào.

Anh đột nhiên nhận ra, dường như từ trước đến giờ Cố Lam chưa từng nghĩ đến sẽ đi lâu dài với anh.

Anh ngước mắt lên nhìn cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Vậy em có cảm thấy anh sẽ thích em không?”

“Anh đang nói thật đấy à?”

“Anh nói thật.”

“Tôi cảm thấy.” Cố Lam xấu hổ nở nụ cười: “Anh... Có khả năng bị ấm đầu rồi nên mới thích tôi được.”

“Nếu anh không thích em, vậy chúng ta có kết hôn nữa không?”

“Không đâu.” Cố Lam nói đúng sự thật: “Con người của em không thích miễn cưỡng.”

Tần Tu Nhiên không nói câu nào, bỗng dưng trong lòng anh tràn ngập cảm giác chua xót ê ẩm: “Vậy nên trước giờ em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh sao?”

“Đến nghĩ tôi cũng không dám nghĩ.” Cố Lam cảm thấy càng nói càng xấu hổ, cô muốn nhanh chóng cho cả hai nấc thang để bước xuống, nhưng chưa chờ được đến khi cả hai cùng bước xuống nấc thang đấy thì cô lại nghe thấy Tần Tu Nhiên buột miệng thốt ra.

“Nhưng nếu anh thích em thì sao?”

Cố Lam sững sờ, Tần Tu Nhiên buột miệng nói câu này xong, anh cũng cứng đờ.

Hai người khiếp sợ đối diện với nhau, mãi một lúc lâu sau Tần Tu Nhiên nuốt nuốt nước bọt, cái khó ló cái khôn, tìm ra một lý do: “Anh cảm thấy những lúc như này người yêu nên nói câu này.”

Cố Lam sững sờ trước lý do này của anh, cô nhận ra đây là nấc thang Tần Tu Nhiên đưa đến, cô vội vàng gật đầu: “À, đúng thế thật.”

“Anh cảm thấy.” Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam không có ý định muốn vạch trần chút tâm tư này của mình mà nói tiếp theo ý anh, anh cũng dần can đảm hơn: “Lúc này bạn trai tốt sẽ nói với em, kể cả có không bị ấm đầu cũng vẫn thích em, em tốt như vậy, tốt bụng lại thông minh, có vẻ ngoài xinh đẹp lại còn biết khích lệ người khác, người không thích em đều sẽ hối hận. Em nhìn tên Bạch Sở Nhiên kia xem, chẳng phải anh ta hối hận đấy à?”

Cố Lam bị anh nói đến tim đập thình thịch loạn xạ.

Cô chớp mắt nhìn Tần Tu Nhiên, nhỏ giọng nói: “Ồ.”

Không biết vì sao giọng của cô lọt vào tai Tần Tu Nhiên lại nghe có vẻ gì đấy mềm mại, nhẹ nhàng như bé mèo đang vươn móng vuốt nhọn nhọt ra khẽ cào lên trái tim con người.

Đột nhiên Tần Tu Nhiên có xúc động khó hiểu, anh không nhịn được đến gần cô, giọng hơi khàn: “Chuyện đó, những lúc như này có lẽ người yêu không chỉ nói không thôi đâu nhỉ?”

“Có… Có lẽ là vậy.”

Nhận ra Tần Tu Nhiên muốn làm cái gì, trái tim Cố Lam đập như muốn nhảy luôn ra ngoài, cô nuốt nước bọt, không nhịn được nhích cơ thể gần thêm về phía trước.

Thấy Cố Lam chủ động tiến về phía trước, cơ thể Tần Tu Nhiên cứng đờ, anh cẩn thận đưa tay mình ra khỏi chăn, thử thăm dò, nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Lam.

“Nắm tay đi.”

Giọng anh khàn khàn nói, Cố Lam nhìn anh, đỏ mặt không nói câu nào.

Hai người cứng đờ không động đậy gì, sau một lúc lâu, Tần Tu Nhiên lại thử thăm dò tiến đến gần, hôn lên trán cô: “Thơm một cái.”

“Cái đó…” Cố Lam có hơi không chịu nổi hành động của anh, cô không nhịn được nhắc nhở anh: “Có lẽ người yêu trước khi làm một chuyện gì đấy sẽ không đọc tên chuyện đấy lên đâu?”

“Em nói không sai.” Tần Tu Nhiên gật đầu, rất đồng ý với cô.

Cố Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc cô tưởng tất cả mọi chuyện đã kết thúc, cô lại cảm thấy bỗng nhiên có người nhấc chăn của cô lên, một lực lượng cực lớn đánh úp lên cô, cô cảm thấy như cả cơ thể đều bị đối phương kéo sang phía đấy, cô sợ hãi vô thức hét lên, khoảnh khắc cái chăn ấm áp của đối phương quấn lấy cô, cô có cảm giác như trời đất quay cuồng, cơ thể bị đối phương đè dưới người, sau đó là cảm giác ấm áp lập tức rơi xuống đôi môi.

Giống y hệt như tính cách của người kia, ngang ngược vô lý, công thành đoạt đất.

Tay anh vòng qua eo cô khiến cô hơi ưỡn người lên.

“Ai bảo em không đủ hấp dẫn?” Đôi môi ướt át của Tần Tu Nhiên ghé sát vào tai cô, giọng khàn khàn: “Chẳng phải vẫn có đây sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui