Nam nữ sống thử

Nhưng đúng lúc bà ta tưởng Tần Tu Nhiên sẽ đồng ý chia tay thì lại nghe anh tỉnh táo đốp lại một câu: "Em thấy quá nguy hiểm và mệt mỏi thì liên quan gì đến anh? Anh chỉ là thích em và muốn ở bên em mà thôi. Em cảm thấy mệt mỏi một chút nguy hiểm một chút thì kệ em chứ."

Lời nói như phát ra từ miệng một thằng đàn ông chó má cặn bã này khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều ngạc nhiên và hãi hùng.

Ngay cả bản thân Cố Lam cũng bị sự chó má này chặn họng nói không nên lời. Nhưng sau đó cô lại cảm thấy hình như nói vậy mới phù hợp với thiết lập tính cách của Tần Tu Nhiên chứ.

Thế là cô không nhịn được mà hỏi lại: "Như vậy mà anh gọi là thích à? Anh như thế là hoàn toàn không quan tâm đ ến tôi!"

"Anh quan tâm mà." Tần Tu Nhiên có lý chẳng sợ: "Anh quan tâm đ ến việc ở bên em mà em lại không muốn ở bên anh, vậy tại sao anh lại phải quan tâm em chứ?"

Lần này Cố Lam cũng phải hít ngược vào một hơi, cơn tức lập tức bùng lên. Cô siết chặt tay thành nắm đấm rồi nói với vẻ không thể tin nổi: "Những lời này mà anh cũng dám nói với tôi à?"

"Tần Tu Nhiên anh dám làm thì dám nói thôi." Anh đáp rất thong thả: "Chỉ cần có thể ở bên em thì anh làm gì cũng được hết."

"Tôi không tin!" Cố Lam trả lời ngay: "Mồm miệng đàn ông toàn lời lừa trên dối dưới."

Sau khi ý thức được việc chia tay có lẽ không còn hy vọng, Cố Lam lập tức chuyển hướng sang lựa chọn thứ hai: "Trừ khi anh chứng minh cho tôi thấy!"

"Em muốn chứng minh như thế nào?"

"Anh xuống khỏi trực thăng đi. Vượt qua ba cửa ải của tôi là tôi tin anh thật sự muốn ở bên tôi!"

"Được thôi." Tần Tu Nhiên đồng ý ngay: "Nếu anh qua được cả ba cửa thì em và anh cưới nhau."

"Còn nếu anh không qua được thì chúng ta chia tay."

Cố Lam vội vàng nói ngay. Tần Tu Nhiên gật đầu không chút do dự: "Một lời đã định. Bây giờ anh xuống luôn đây. Em đang ở chỗ nào?"

"Anh tới cửa đi đã." Cố Lam nhìn người trên màn hình chiếu một cái rồi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút xem nên cho anh chứng minh như thế nào."

"Được."

Tần Tu Nhiên đồng ý sau đó cúp điện thoại.

Sau khi Cố Lam cúp điện thoại, Tưởng Như cười rộ lên khen ngợi: "Không tệ chút nào. Đồng nghiệp của cô tạm thời giữ được mạng."

Cố Lam thở phào nhẹ nhõm, lại nghe bà ta chậm rãi nói: "Vậy chúng ta bàn bạc thêm một chút xem phải làm sao để Tần Tu Nhiên biết khó mà lui nhé. Mấy ngườ tiếp tục phát huy sở trường của mình đi. Phải làm sao để ép một người đàn ông rời đi."

"Bắt đầu từ chuyện quan trọng nhất của anh ta đi." Ken lẩm bẩm.

"Tôi biết." Nghe vậy, đồng nghiệp A vỗ tay cái bộp: "Bảo anh ta quyên tiền."

Mọi người cùng nhìn qua. Đồng nghiệp A cực kỳ kích động, trông cứ như kiểu vừa nghĩ ra được một biện pháp tuyệt vời vậy: "Bảo anh ta quyên hết tiền của mình đi! Tốt nhất là quyên góp cho những người dân bình thường chăm chỉ và cần sự giúp đỡ như tôi! Cho anh ta chọn xem tiền quan trọng hay tình yêu quan trọng!"

Chẳng ai dám mở miệng hó hé gì, chỉ có Cố Lam là giơ nắm đấm lên.

Một hồi lâu sau, tiếng vỗ tay vang lên trong phòng họp.

"Ý kiến hay!" Tưởng Như vỗ tay rồi khen ngợi đồng nghiệp A: "Đúng là một nhân tài có giá trị đào tạo thêm."

Đồng nghiệp A xấu hổ cười một tiếng: "Tổng giám đốc Tưởng hài lòng là được rồi."

Tưởng Như nhìn đám vệ sĩ rồi vung tay lên: "Đi nói với Tần Tu Nhiên rằng cửa đầu tiên là quyên góp tiền. Nếu cậu ta yêu Cố Lam thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Có bản lĩnh thì thống kê tất cả tài sản mình có xem rốt cuộc là bao nhiêu tiền, sau đó quyên góp cả đi."

Với số tài sản của Tần Tu Nhiên thì muốn thống kê cho ra con số nhất định cũng phải mất nửa ngày. Nhưng lúc này đã sắp mười hai giờ đêm rồi.

Vệ sĩ gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Tiểu A à." Thấy vệ sĩ rời đi, Cố Lam gắng gượng kéo khoé miệng lên trưng ra một nụ cười nhìn đồng nghiệp A: "Đúng là tài trí hơn người mà. Ý tưởng này mà cô cũng nghĩ ra được. Hay ha?"

"Tôi chỉ là đang giúp cô thử độ tận tâm của bạn trai thôi." Đồng nghiệp A lúng túng cười: "Hơn nữa người giàu người nghèo đều bình đẳng mà."

"Tôi cũng biết cô luôn ghen tị với tôi!" Cố Lam đập cái rầm lên bàn: "Anh ấy quyên góp hết tiền rồi tôi phải làm sao hả?!"

"Cô và cậu ta chia tay rồi." Tưởng Như lạnh nhạt nhắc nhở: "Cô quan tâm con khỉ á."

"Tổng giám đốc Tưởng nói phải." Cố Lam quay đầu nhìn về phía Tưởng Như rồi cười rộ lên. Nụ cười rực rỡ như đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp: "Tại tôi nhất thời quên mất ấy mà. Số tiền đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, đúng là nên quyên góp."

Sau đó mọi người đều cúi đầu xuống. Vệ sĩ dâng trà cho Tưởng Như. Bà ta bưng tách trà ngồi xem hình ảnh được chiếu trên màn hình.

Tần Tu Nhiên đã dẫn người xuống khỏi máy bay trực thăng, hiện đang đứng trước cửa. Đám vệ sĩ của Tưởng Như đi ra ngoài nói yêu cầu cửa đầu tiên cho anh biết sau đó nhanh chóng quay về phòng.

Tưởng Như vô thức dùng cái nắp chơi đùa với lá trà trong tách, nhìn Tần Tu Nhiên ngẩng đầu lên trong màn hình.

Ngay sau đó...

Tập thể vệ sĩ lùi ra ngoài, nhường lại toàn bộ sảnh trước để Tần Tu Nhiên nghênh ngang đi vào trong.

Lúc Tưởng Như chuẩn bị mở miệng chửi mắng thì vệ sĩ chạy đi thông báo quay trở về cung kính báo: "Bà chủ, Tần Tu Nhiên đã đồng ý. Anh ta bảo mình đã đăng bài trên Weibo và bắt đầu chuyển tiền rồi."

Nghe vậy, Cố Lam chợt ngẩng đầu lên nhìn màn hình chiếu bằng ánh mắt khiếp sợ.

Trên đó đang hiển thị trang chủ Weibo của Tần Tu Nhiên. Một bài viết mới vừa được đăng lên: "Hôm nay làm từ thiện, quyên hết tất cả tài sản dưới tên tôi."

Bên dưới còn đính kèm một file Excel dài ngoằng.

"Nhanh vậy cậu ta đã tính ra mình có bao nhiêu tiền rồi ư?" Tưởng Như không tưởng tượng nổi: "Có phải ngày nào cậu ta cũng đếm tiền không?"

"Chuyện đó... Người đếm không phải anh ấy đâu."

Nhìn thấy file Excel quen thuộc kia, Cố Lam lên tiếng, cảm nhận rõ sự chua chát phát ra từ giọng nói của mình.

Tất cả mọi người cùng ngẩng đầu lên, thấy Cố Lam nhìn chằm chằm màn hình nói: "Cái đó là do tôi làm đấy. Trước đây... Anh ấy đã đưa tất cả tài khoản cho tôi. Tôi... Tôi thích đếm tiền nên ngày nào cũng đêm."

"Vậy sao cô không nói sớm!"

Tưởng Như giận mà không có chỗ phát.

"Bà có hỏi đâu mà nói!" Cố Lam quay mặt đi, trông có vẻ như cực kỳ tức giận: "Bà chỉ nói rằng bảo anh ấy quyên góp tiền thôi mà. Bây giờ anh ấy quyên góp rồi, đúng ý bà quá rồi còn gì?"

"Cô đang trách tôi đấy à?" Tưởng Như nhíu mày. Cố Lam không nói gì.

"Không quan trọng mà." Thấy tình huống có vẻ không đúng, Ken vội vàng đứng ra giải hoà rồi nghiêm túc phân tích: "Bây giờ quan trọng nhất là cửa thứ hai chúng ta không thể để anh ta qua một cách dễ dàng vậy được!"

"Bây giờ quan trọng nhất là..." Tưởng Như quay đầu nhìn đám vệ sĩ rồi nói với chất giọng không tốt: "Tại sao mấy người lại nhường sảnh trước cho cậu ta?!"

"Chuyện này... Anh ta thương lượng với chúng tôi sau đó nói..." Vệ sĩ xấu hổ sờ mũi một cái: "Nói chúng tôi lao động vất vả nên cho chúng tôi đi vào nghỉ ngơi một chút. Anh ta sẽ quyên góp cho chúng tôi 1/3 số tiền."

Tưởng Như hơi sững người. Vệ sĩ vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Chúng tôi cũng không muốn nhận nhưng mà anh ta cho nhiều quá!"

"Có phải mấy người quên ai là chủ rồi không hả?" Tưởng Như giơ nắm đấm lên, trong lòng bỗng hơi bất an.

Dùng 1/3 tài sản để mua chuộc người bên cạnh bà ta... Tần Tu Nhiên thật ác độc.

Như vậy ai mà không động lòng chứ?

Vậy bây giờ bà ta còn dùng được những người này nữa sao?

Tưởng Như không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cố gắng nói: "Mấy người và tôi đây mới là châu chấu trên một sợi dây thừng. Lời nói đầu môi chót lưỡi của cậu ta mà cũng tin à?!"

Vệ sĩ biết bọn họ sai nên cũng không dám nói nhiều. Tưởng Như hít một hơi sâu rồi nói: "Tuyệt đối không thể lui được nữa, biết chưa?!"

"Vâng, sẽ không lui nữa đâu ạ!" Vệ sĩ vội vàng trả lời.

Sau khi quở mắng cấp dưới xong, Tưởng Như quay đầu lại nhìn người trong phòng: "Mọi người cũng biết tính tình Tần Tu Nhiên rồi đấy. Đối với cậu ta mà nói thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng. Vậy nên cửa này cậu ta qua được."

Mọi người trố mắt nhìn nhau. Một hồi lâu sau Ken mới mở miệng: "Có thể là vì bỏ ra chưa đủ nhiều chăng? Hay là bảo anh ta từ bỏ nhà họ Tần xem sao?"

"Không được." Tưởng Như không thèm suy nghĩ đã bác bỏ ngay.

Để Tần Tu Nhiên từ bỏ nhà họ Tần vì Cố Lam thì chẳng phải dâng bàn thắng tận miệng ông cụ à?

Bà ta nghĩ ngợi trong chốc lát rồi gõ gõ mặt bàn: "Phải nghĩ ra việc gì đó tốn thời gian một chút. Là chuyện mà cậu ta không muốn làm, hơn nữa còn không làm được ấy."

Nghe thấy cụm "tốn thời gian", hàng mi Cố Lam khẽ run lên nhưng cô không nói gì.

Mọi người vây quanh Tưởng Như trình bày ý tưởng sau đó lại bắt đầu ríu rít bàn bạc.

Tốn thời gian, không muốn làm, không làm được.

"Thêu thùa?"

"Nhảy dây? Tôi cảm thấy nhảy dây cực kỳ mệt mỏi. Tôi không thích môn thể thao này chút nào."

"Giải đề toán?"

"Nên làm mấy việc liên quan đến thể lực thì hơn. Như vậy anh ta có muốn làm cũng rất khó làm nổi. Hay là chẻ củi đi? Chẻ một nghìn khúc củi."

"Sao anh có thể không bảo vệ môi trường như thế được?"

"Vậy thì hít đất một nghìn cái đi!"

"Như vậy có làm anh ta hít chết luôn không?"

"Sao mà biết được chứ? Có ông cụ còn hít được nghìn cái trong hai tiếng đồng hồ kìa."

Nghe thấy cụm "hai tiếng đồng hồ", Tưởng Như lập tức quyết định ngay: "Chọn hít đất nghìn cái đi."

Bà ta vừa dứt lời, ai nấy đều ngớ người. Cố Lam vội lên tiếng: "Thật ra thì tôi còn biết một nhược điểm này của anh ất..."

"Vậy thì cho nó vào cửa thứ ba đi."

Tưởng Như mỉm cười quay đầu nhìn Cố Lam: "Cô thấy sao?"

Trong khoảng thời gian ngắn Cố Lam thật sự không nói nên lời. Tưởng Như cũng không cho cô cơ hội nữa mà nhanh chóng ra lệnh cho người của mình đi thông báo cho Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên trong video ngẩng đầu lên. Rất nhanh sau đó chuông điện thoại của Cố Lam đã vang lên.

Không đợi những người khác kịp phản ứng, Cố Lam đã nhào cả người qua bấm nghe ngay lập tức: "Alo?"

"Em có ổn không?"

Tần Tu Nhiên hỏi như đã biết hết mọi chuyện rồi vậy.

Thấy Cố Lam không nói gì, anh lại cười rộ lên: "Có phải em bị người khác đe doạ không? Sao mãi không dám ra đây gặp anh vậy?"

"Không phải thế." Cố Lam siết chặt chiếc điện thoại trong tay rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Như đang đứng cách đó không xa nhìn mình đầy doạ dẫm.

"Anh đã quyên góp tiền rồi. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ để chứng minh anh yêu em sao? Rốt cuộc phải đến bao giờ em mới chịu ra gặp anh?"

Cố Lam không dám trả lời. Giọng nói bình tĩnh của Tần Tu Nhiên tiếp tục phát ra từ trong ống nghe: "Cố Lam, em có biết tại sao anh lại gấp gáp chạy đi tìm em như vậy không?"

"Tại sao?"

"Ông nội nói rằng em không phù hợp với nhà họ Tần, bắt anh phải chọn một là em hai là nhà họ Tần. Anh muốn gặp em, nhìn thấy em là anh biết đáp án."

"Vậy mà cũng cần phải suy nghĩ hả?" Cố Lam cười rộ lên: "Nhà họ Tần..."

"Không quan trọng bằng em."

Tần Tu Nhiên cắt ngang khiến những lời còn lại của Cố Lam mắc kẹt trong cổ họng không phun ra được. Tưởng Như ngước mặt lên nghe giọng anh vang lên đều đều: "Anh muốn gặp em sau đó về nói cho ông nội biết rằng anh sẽ ở bên em."

"Nhưng em muốn chia tay cơ mà." Cố Lam nhấn mạnh: "Tần Tu Nhiên, anh có biết thời gian rất quý giá không?"

Tần Tu Nhiên không trả lời. Mãi một lúc sau anh mới nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng: "Biết, anh biết hết."

"Vậy sao anh..."

"Nhưng vậy thì sao chứ? Còn gì quan trọng hơn em nữa sao? Nếu thực hiện đủ 1000 cái hít đất là có thể gặp được gặp em..." Tần Tu Nhiên nói chắc nịch: "Thì anh sẽ làm."

Cố Lam ngước mắt lên nhìn câu nói bảo cô đồng ý trên màn hình Ipad.

"Nếu anh có thể hoàn thành đủ một nghìn cái hít đất thì chúng ta sẽ gặp nhau. Tần Tu Nhiên..." Cô lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Thời gian rất quan trọng."

"Anh biết."

Nói xong, Tần Tu Nhiên cúp điện thoại.

Trên màn hình máy chiếu, trông có vẻ như anh đang nói chuyện với người khác sau đó lại giơ tay lên cởi áo khoác ra. Đào Nhiên tiến lên ngăn cản nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn màn hình, trong mắt hiện lên vẻ sùng kính.

Đối với một người hiện đại mà nói thì một nghìn cái hít đất là một con số đáng sợ biết bao.

"Tôi chỉ hít được mười cái là cùng." Ken lẩm bà lẩm bẩm: "Thế mà anh ta lại bằng lòng hít một nghìn cái... Vì Lam Lam!"

Nghe thấy lời này, Tưởng Như liếc sang: "Hít dần dần rồi cũng sẽ xong thôi. Cảm xúc của mấy người có rẻ rúng quá không vậy?"

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Tần Tu Nhiên đã bắt đầu nằm xuống đất thành tạo hít lên hít xuống liên tục.

Cố Lam lẳng lặng nhìn màn hình. Trong tai cô bây giờ chỉ còn văng vẳng câu "Anh biết" vừa nghiêm túc vừa quả quyết của Tần Tu Nhiên.

Cô không phải đồ ngu. Tưởng Như cứ khăng khăng bắt cô phải chia tay, chắc chắn là việc chia tay này là chuyện khiến Tần Tu Nhiên rơi vào thế bất lợi.

Anh nói rằng ông nội cho anh lựa chọn một trong hai giữa cô và nhà họ Tần. Vậy nên thật ra câu trả lời chính xác để nhận được quyền thừa kế nhà họ Tần là chọn cô.

Biết được điều này nên Tưởng Như mới ép cô và Tần Tu Nhiên phải chia tay. Bà ta muốn Tần Tu Nhiên mất đi quyền thừa kế nhà họ Tần.

Từ đầu đến cuối Tần Tu Nhiên chỉ đưa ra một yêu cầu đó là gặp mặt cô rồi mới biết được câu trả lời. Điều này chứng minh rằng lúc này Tần Tu Nhiên vẫn chưa đưa ra quyết định ở chỗ ông nội.

Mục đích của Tưởng Như bây giờ là muốn kéo dài thời gian...

Cũng đồng nghĩa với việc có lẽ quyền thừa kế của Tần Tu Nhiên sẽ tự động mất đi khi đến một thời gian nhất định nào đó.

Thế nên cô mới nhắc anh rằng thời gian rất quý giá.

Nhưng anh lại trả lời rằng anh biết.

Có lẽ Tần Tu Nhiên đã biết chuyện cô bị đe doạ rồi. Hơn nữa người đàn ông này cũng hiểu rõ nếu mình tiếp tục tốn thời gian ở chỗ này thì sẽ mất đi quyền thừa kế. Thế mà anh vẫn nói với cô rằng cô quan trọng hơn nhà họ Tần.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này cô được trải nghiệm cảm giác được người khác để ý.

Trước đây Cố Lam không quá mong chờ vào tình yêu. Cô vẫn luôn cảm thấy hai con người thích nhau là vì cảm xúc nhất thời thu hút nhau khi hormone bộc phát mà thôi, vừa nông cạn vừa ngắn ngủi. Đến khi ở bên nhau rồi thì chỉ cần vui vẻ là được. Thế nhưng sự thật trước mắt đã chứng minh rằng vui vẻ chỉ là một phần không đáng kể mà thôi.

Vợ chồng nghèo hèn thương nhau như thể tay chân, đến khi tai hoạ ập đến thì mạnh ai nấy thoát.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày Tần Tu Nhiên đặt cô lên trên tiền bạc và bản thân. Thế nhưng thực tế là lúc thật sự đứng trước sự lựa chọn bắt buộc, anh đã chọn cô.

Tay Cố Lam hơi run lên. Cô cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh nhìn người đàn ông đang hít đất trên màn hình chiếu.

Anh hít cực nhanh, hoàn toàn không hề dừng lại nghỉ giữa chừng. Thời gian anh dùng để hít nghìn cái hoàn toàn không như tưởng tượng của mọi người.

Tần Tu Nhiên vừa hít vừa nghe giọng của Đào Nhiên truyền ra từ tai nghe giấu một bên tai: "Cậu chủ, cảnh sát đã lên núi rồi. Người của chúng ta cũng đã xác định được vị trí của cô chủ. Vị trí của bọn họ rất khuất nên nếu cô chủ không đi ra ngoài thì tay súng bắn tỉa không thể nổ súng được."

"Tôi biết rồi."

Tần Tu Nhiên chỉ đáp lại ba chữ chứ không nhiều lời.

Anh tiếp tục hít đất liên tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui