Nam Phi Hoặc Chủ

“Hoàng quý quân điện hạ!” Lưu Đan nhìn thấy Mạc Tuyệt liền quỳ xuống hành lễ.

“Sao ngươi lại ở đây?” Mạc Tuyệt nâng hắn lên, hỏi.

“Hoàng thượng nhớ điện hạ, nên bảo thần tới đây xem điện hạ có khỏe không!” Lưu Đan đáp.

Nhớ? Mạc Tuyệt cười lạnh một tiếng.

“Trong cung thế nào rồi?” Mạc Tuyệt ngồi xuống ghế, uống một hớp trà.

Lưu Đan đứng trước mặt Mạc Tuyệt, kể lại: “Trong cung rất tĩnh lặng! Hoàng thượng đã dùng lý do lấy đại cuộc làm trọng cho nên không nạp thêm tân phi nữa!”

Lén nhìn nét mặt Mạc Tuyệt, xác định không có việc gì, Lưu Đan mới nói tiếp, “Nhưng do hoàng thượng làm việc mệt nhọc quá, cho nên mấy hôm trước đã ngã bệnh!”

“Bệnh gì?” Nghe Kha Phượng Viêm bệnh, tay Mạc Tuyệt run lên.

Thấy Mạc Tuyệt vẫn còn lo lắng cho Kha Phượng Viêm, Lưu Đan thở phào một hơi.

“Đã không có gì đáng ngại, thái y chẩn bệnh nói là bị phong hàn!”

Mạc Tuyệt gật đầu, lơ đễnh hỏi: “Ngươi và Thương Tử Nguyệt là bạn cũ à?”

“…Dạ, chúng thần biết nhau từ nhỏ đến lớn!” Sắc mặt Lưu Đan vẫn không thay đổi.

Mạc Tuyệt nghĩ mãi cũng không hiểu sao Lưu Đan lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn xem y có khỏe hay không? Hay là, người mà hắn muốn gặp thật sự chính là Thương Tử Nguyệt.

Mạc Tuyệt nheo đôi mắt nguy hiểm lại, người trong hậu cung, không yêu đế vương cũng chẳng sao, nhưng nếu tâm hắn đang ở tại một nơi khác, vậy…

“Bạn thân từ thuở nhỏ thì tốt rồi, chứ nếu không, với thân phận của Lưu tích tiên sinh nhất định sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người!” Một câu không nặng không nhẹ của Mạc Tuyệt lại đầy ý tứ cảnh cáo.

Lưu Đan cũng hiểu ý của Mạc Tuyệt, lập tức quỳ xuống đất, “Thần tuyệt không hai lòng với hoàng thượng, thần và Thương Tử Nguyệt chỉ là huynh đệ!”

Lúc này, Mạc Tuyệt không nâng hắn dậy, “Thế thì tốt rồi!”

Vào lúc này, Vị Nhi gõ cửa, “Vào được không?”

Mạc Tuyệt bảo Lưu Đan đứng dậy trước, sau đó nói với Vị Nhi: “Vị Nhi vào đi!”

Vị Nhi nở nụ cười, vào nói với Mạc Tuyệt, “Tử Nguyệt ca mời ngươi sang đó, bảo là có chuyện muốn nói!”

Chuyện này tám phần là có liên quan tới tin về bột nổ, Mạc Tuyệt cũng không chậm trễ, lập tức đi ngay. Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại Vi Nhi và Lưu Đan.

Từ lúc Vị Nhi bước vào, Lưu Đan đã nhìn chằm chằm vào mắt y. Vị Nhi bị nhìn có chút mất tự nhiên, nói: “Lưu Đan công tử muốn ăn gì, để ta bảo nhà bếp chuẩn bị!”

“Đúng thật là một đôi mắt xinh đẹp!” Lưu Đan nâng mặt Vị Nhi lên, nhìn vào đôi mắt trong suốt của y, cảm thán.

Vị Nhi ổn định tâm trạng lại, thốt ra một câu, “Mời ngươi rời khỏi Tử Nguyệt ca!”

Lưu Đan nhíu mày, hỏi: “Hử? Tại sao?”

Vị Nhi cắn môi dưới, không biết phải trả lời thế nào. Nhìn dáng vẻ của y, Lưu Đan nở nụ cười hài hước, “Ngươi lo ta sẽ cướp hắn đi?”

Trong đôi mắt của Vị Nhi lộ vẻ bất an, sau đó nhắm mắt lại, “Mời ngươi đi khỏi đây!”

Nhìn Vị Nhi vẫn chưa rành thế sự, Lưu Đan đột nhiên nổi hứng lên, nói khẽ, “Ngươi yên tâm, Tử Nguyệt ca sẽ không bỏ ngươi lại đâu. Bởi vì…”

Lưu Đan kê sát vào tai Vị Nhi, nói ra mấy câu rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Vị Nhi ngã xuống đất. Bấy giờ, đôi ngươi thu thủy ấy đã tràn ngập bi ai.

Sau cùng, Lưu Đan nhìn thoáng qua Vị Nhi một chút rồi rời khỏi Thương phủ.

Vị Nhi không biết mình đã bò khỏi mặt đất thế nào, y giống như một người đã mất đi hồn phách, đờ đẫn trở về phòng mình. Y lẳng lặng nhìn nơi Thương Tử Nguyệt đã chuẩn bị cho y, nhìn thứ Thương Tử Nguyệt đã chủ động tặng cho y – Huyết Ngưng tranh. Trên tường, còn có bức tranh chữ Thương Tử Nguyệt mua, Vị Nhi vươn tay sờ một bức ‘Thanh Thủy Tung Sơn Đồ’, nhớ lại…

“Mấy ngày trước tới Kỳ triều, ta vô tình trông thấy bức họa này treo trong một cửa hàng bán tranh, ta cảm thấy nó rất hợp với ngươi, cho nên đã mua về!” Thương Tử Nguyệt lấy một bức họa thanh thủy ra đưa cho Vị Nhi.

Vị Nhi nở nụ cười không cách nào che giấu, mở bức họa ra, đẹp thật, trong cảnh non xanh nước biếc lộ ra hởi thở tiên cảnh, trong phút chốc, khiến người ta không thể phân biệt rốt cuộc thì mình ở trong tranh, hay tranh ở trong lòng.

“Có thể cho ta không?” Vị Nhi giương mắt lên, cẩn thận hỏi.

Thương Tử Nguyệt không ngờ Vị Nhi sẽ hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu, đồng ý. Thật ra, lúc hắn mua bức họa này, hắn chỉ nghĩ cho Vị Nhi nhìn một chút, còn sau khi xem xong sẽ thế nào, hắn vẫn chưa nghĩ tới.

Vị Nhin cảm kích, nhìn Thương Tử Nguyệt, mỉm cười.

Một năm kia, là năm đầu tiên Vị Nhi gặp Thương Tử Nguyệt.

Bao nhiêu năm qua đi, bức họa này vẫn nguyên vẹn như vậy, nhưng người tặng tranh đâu rồi? Có còn giống với trước đây chăng?

Vị Nhi lại nhìn miếng ngọc bội giắt bên hông mình, một món hàng vỉa hè thật rẻ tiền.

“Ngươi muốn thứ này?” Thương Tử Nguyệt dẫn Vị Nhi đi dạo chợ đêm, không ngờ Vị Nhi lại thích một mảnh ngọc bội giả, chỉ đáng năm văn tiền.

“Trên này có khắc hình một con nai nhỏ, dễ thương lắm!” Vị Nhi cầm miếng ngọc khắc hình con nai lên, thích chẳng muốn buông tay.

Thương Tử Nguyệt không hiểu tại sao Vị Nhi lại có hứng thú với mấy thứ này, nhưng hắn vẫn mua cho y.

“Cám ơn!” Vị Nhi vui vẻ, nhìn hắn cười.

Một năm kia, là năm thứ hai hai người quen biết.

Vị Nhi rất quý những thứ Thương Tử Nguyệt mua cho y, tuy là đối với Thương Tử Nguyệt, nó chẳng đáng gì, nhưng những thứ đó là do y chủ động muốn.

Sắc trời tối dần, Thương Tử Nguyệt dặn tên nô bộc báo với Vị Nhi là hắn bận việc, tối nay không về dùng cơm. Nhưng Vị Nhi lại nghe thấy gã nô bộc ấy lén bàn tán, rằng Vị Nhi đuổi Lưu Đan công tử đi và Thương Tử Nguyệt đã đuổi theo Lưu Đan rồi.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Trong thoáng chốc, mặt của Vị Nhi đã tái mét.

Thương Tử Nguyệt đuổi theo Lưu Đan, Thương Tử Nguyệt đuổi theo Lưu Đan… Thương Tử Nguyệt, Lưu Đan, Thương Tử Nguyệt, Lưu Đan…

Vị Nhi ôm ngực, ngồi trên ghế, nước mắt chảy không ngừng. Y che mặt, không để mình khóc ra tiếng, sau bao lâu nay, thứ Vị Nhi thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn, một cảm giác an toàn xuất phát từ Thương Tử Nguyệt. Không phải y không tin Thương Tử Nguyệt, mà là y không biết mình nên dùng thứ gì giữ trái tim hắn lại.

Lưu Đan đã trở về, y phải đi khỏi, bởi vì y chỉ là một…

Vị Nhi chợt nhớ lại lời Lưu Đan nói vào tai mình, câu nói tàn nhẫn ấy mà sao hắn ta lại thốt ra nhẹ nhàng đến thế?

Vị Nhi mở mắt ra, từ trong gương thấy đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc. Đột nhiên, y thấy chán ghét, nếu không có ánh mắt này thì tốt rồi, nếu không có đôi mắt giống Lưu Đan thế này thì tốt rồi. Y lau nước mắt trên mặt và đưa ra một quyết định. Y đứng dậy, ôm Huyết Ngưng tranh ra ngoài. Mấy người hầu trong phủ thấy Vị Nhi đi, không nói câu nào.

Vị Nhi tới Túy Quan lâu, nói chuyện với tú bà mấy câu xong, quay lại căn phòng y từng ở rất nhiều năm. Tất cả dường như rất quen thuộc, nhưng tại sao y lại thấy xa lạ tới thế.

Màn đêm, đã kéo tới, nhưng tại sao tối này lại chẳng có trăng? Vị Nhi đốt một nén hương ở gần Huyết Ngưng tranh, nén hương ấy cách y rất gần, từng đợt khói đang bay nhẹ tới, Vị Nhi ngồi xuống cạnh Huyết Ngưng tranh.

Tấu một khúc ‘Hoa Hảo Nguyệt Viên’.

Nhưng hiện tại, không có hoa mê người, cũng không trăng say lòng, càng không có người nghe khúc.

Vị Nhi mở to đôi mắt khiến nhiều người chìm sâu vào đó, suy nghĩ bay thật xa.

Huyết Ngưng tranh là món đồ duy nhất Thương Tử Nguyệt tặng cho y, cả đời này y cũng sẽ không quên cái lúc Thương Tử Nguyệt ôm lấy y, nói: “Vị Nhi, chỉ có Huyết Ngưng tranh này mới có thể tấu nên khúc nhạc thuộc về ngươi”.

Khúc nhạc thuộc về y, là khúc gì? Vị Nhi thật muốn biết, nhưng người có thể trả lời y giờ lại chẳng ở cạnh bên.

Nước mắt, kể từ lúc âm thứ nhất vang lên, chưa bao giờ ngừng. Không biết là chuyện ngày xưa đã khiến y rơi lệ, hay khói tỏa ra từ nén hương làm y cay mắt. Vị Nhi nhìn nén hương chỉ còn phân nửa, bất chợt, y phát hiện trước mặt mình thật mơ hồ.

Hoa hảo nguyệt viên, hai thứ đoàn viên, nhưng đêm nay, Vị Nhi lại tấu thành một khúc nhạc bi thương. Những người ở Túy Quan lâu đều là những kẻ đáng thương, họ bán nhan sắc mình để đổi lấy tiền tài từ các nam tử, họ đã sớm đánh mất tôn nghiêm, sớm ném tình cảm vào một nơi mà bản thân họ cũng chẳng biết. Nhưng, khi nghe khúc Hoa Hảo Nguyệt Viên của Vị Nhi, đã khơi lại nỗi cô đơn ở sâu trong lòng họ.

Có lẽ nước mắt rơi càng nhiều, có lẽ ở giữa một gian phòng mông lung, Vị Nhi ngày càng không nhìn rõ. Nhưng y lại nở nụ cười, cười ra nước mắt. Âm cuối cùng vừa kết thúc, Vị Nhi đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, trống rỗng.

Xem ra, cuối cùng là hoa rơi, là nguyệt ẩn, là những âm điệu chẳng thể hợp nên khúc nhạc.

Tử Nguyệt ca, ta rất yêu ngươi. Yêu đến không cần đôi mắt này.

Tử Nguyệt ca, đôi mắt này thật giống đôi mắt hắn từng có, và ngươi, lại yêu hắn.

Tử Nguyệt ca, chính vì như thế, ta sẽ phá hủy đôi mắt này.

Tử Nguyệt ca, ta chỉ không muốn lại trong thấy người xuất hiện trong mắt ngươi chẳng phải ta.

Cho nên, xin hãy tha thứ cho ta, tha thứ ta đã phá hủy đôi mắt, trốn tránh tất cả.

Cảnh tượng cuối cùng xuất hiện trong mắt Vị Nhi là một mảng màu hồng…

Tú bà đẩy cửa ra, “A…”

Hắn nhìn thấy Vị Nhi, thấy đôi ngươi từng làm khuynh đảo vô số nam tử, thấy đôi ngươi lúc nào cũng như thu thủy ấy, thấy đôi ngươi mỗi khi rơi nước mắt sẽ khiến người ta phải động lòng, hiện giờ, đang rỉ từng giọt máu. Đỏ tươi, là màu sắc cuối cùng Vị Nhi trông thấy.

Máu, nhỏ lên Huyết Ngưng tranh, đọng lại.

Chẳng lẽ mỗi một đời chủ nhân của Huyết Ngưng tranh cũng vì như vậy mà tạo nên nhạc cụ độc nhất vô nhị này?

Hoa nở hoa tàn, chỉ vì một bức tranh xuân đẹp. Mở khúc kết khúc, cười chẳng hiểu chữ duyên.

Thế gian rộng lớn, Túy quan lâu giữ lại người, biển người mênh mông, lại chỉ thấy mây mù trăng khuất.

Đôi ngươi như nước làm quân cười, quân cầm chén rượu, thưởng thức chút Hoa Điêu.

Một tranh Huyết Ngưng vì quân tấu, khẽ hôn lên đôi ngươi như nước, quân có hiểu nghiệt duyên?

Quân cũng biết, ta tên Vị Ngữ, họ là Nhan?

Quân cũng biết, một cái hoa danh đã gọi mấy năm rồi?

Mộ quân như thế, tâm đã giao đi.

Trăng không hề tròn, hoa không hề nở, đôi ngươi này đã không còn nữa

Đến tận đây, cùng quân đoạn tuyệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui