Nam Phi Hoặc Chủ

“Đến lúc hài nhi chào đời, nếu điện hạ thích, thần thiếp nguyện để hài nhi làm con thừa tự cho điện hạ!”

Bán nằm trên chiếc ghế quý phi, Mạc Tuyệt thiu thiu ngủ. Bên cạnh, Ngọc Tuyết và Ngọc Lộ đang phe phẩy quạt, chiếc quạt lông vũ mang tới từng đợt gió khẽ khàng, như sợ làm mỹ nhân tỉnh giấc.

Thân thể Mạc Tuyệt không tốt, nếu bị đánh thức tim sẽ đập nhanh, khó thở. Bởi thế, ngay cả hoàng thượng cũng rất cẩn thận, không dám gọi y dậy.

Ngọc Tuyết nháy mắt với Ngọc Lộ, ý bảo điện hạ ngày càng anh tuấn.

Ngọc Lộ đáp lại, nha đầu ngươi lại tư xuân rồi.

Ngọc Tuyết đỏ mặt, nói bừa, điện hạ là người của bệ hạ đấy!

Ngọc Lộ cười không ra tiếng, nháy đôi mắt nghịch ngợm trêu chọc Ngọc Tuyết. Ngọc Tuyết quay đầu đi, chẳng buồn liếc nàng. Bấy giờ, Mạc Tuyệt đang mơ màng, làm sao biết hai cô cung nữ của y đang ‘trao đổi’ chuyện gì.

Và ba người ở trong phòng cũng không biết, nữ phi An tài nhân đã ở ngoài điện chờ từ rất lâu rồi. Ngọc Băng, Ngọc Sương không muốn đánh thức Mạc Tuyệt, tất nhiên sẽ không bẩm báo.

An tài nhân là nữ phi đã tiến cung mấy năm nay, giờ nàng đang rất lo lắng. Chuyện là một tháng trước, hoàng thượng đi ngang qua tẩm cung của nàng, nghe được tiếng ca ngọt ngào, lâm thời sủng hạnh nàng, cho nên cũng chẳng được ghi chép lại. Bởi thế, bên phía hậu phi chẳng ai biết chuyện nàng được sủng hạnh. Sự tình đâu chỉ thế, nàng có thai. Nhiều năm nay trong hậu cung không thấy sinh nở, chỉ cần là phi tử có chút đầu óc cũng biết sao lại có lẽ này. Nàng muốn an toàn sinh đứa nhỏ ra, nên nàng mới tới đây xin Mạc Tuyệt che chở.

Đợi đến lúc Mạc Tuyệt tỉnh giấc, trời cũng đã cận hoàng hôn. Che miệng, ngáp một cái, Mạc Tuyệt ngồi dậy.

“Mau mang bánh hoa quế tới đây!”

Lúc này Ngọc Băng cũng tiến vào bẩm báo.

“Điện hạ, An tài nhân đang chờ người ở chính điện từ trưa đến giờ rồi!”

Mạc Tuyệt gật đầu. Bình thường y rất ít khi tiếp xúc với hậu phi, cho nên hiện tại y cũng không đoán được mục đích của An tài nhân này. Một ‘tài nhân’ thì đến tìm y làm gì?

Trong chính điện, Mạc Tuyệt ngồi phẩm danh trà tiến cống, đợi An tài nhân mở lời.

An tài nhân thấy ở bên cạnh Mạc Tuyệt có bốn thị nhân, nàng hơi khó xử. Những gì nàng sắp nói ra, tất nhiên là không thể để cung nhân biết được.

Mạc Tuyệt đặt tách trà xuống bàn, nghiêng người, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm An tài nhân một hồi, chợt nở nụ cười.

An tài nhân cũng chẳng biết y cười chuyện gì, nàng vừa nhấc đầu lên thấy nụ cười khuynh thành của Mạc Tuyệt, nhất thời đỏ mặt, cúi đầu, ấp a ấp úng.

“Thần thiếp cúi xin điện hạ che chở cho mẫu tử của thần thiếp!” An tài nhân quỳ xuống.

Tuấn mi nhíu lại, “Cái gì?”

“Điện hạ, thần thiếp đã có thai hơn một tháng, thần thiếp chỉ mong đứa nhỏ có thể bình an chào đời!” An tài nhân quỳ dưới đất, cầu xin.

Mạc Tuyệt nhắm mắt lại, thì ra Kha Phượng Viêm vẫn còn sủng hạnh nữ phi à? Tuy mấy năm nay y cũng đã quen mắt rồi, nhưng mỗi một lần nghĩ tới là mỗi một lần tim y đau buốt.

“Tại sao An tài nhân lại muốn tìm bản quân?”

“Địa vị thần thiếp thấp kém, muốn bảo vệ được đứa nhỏ e là rất khó! Cho nên, thần thiếp mong điện hạ có thể giúp thần thiếp, hiện giờ người bệ hạ sủng ái nhất chỉ có mình điện hạ thôi!” An tài nhân ngẩng đầu lên, kiên định, “Đến lúc hài nhi chào đời, nếu điện hạ thích, thần thiếp nguyện để hài nhi làm con thừa tự cho điện hạ!”

Làm con thừa tự à? Nam phi không thể sinh con và thứ có thể tranh thủ tình cảm tốt nhất trong hậu cung này chính là hoàng tử. Điều kiện của An tài nhân quả là hấp dẫn, nếu là nam phi bình thường ắt hẳn sẽ đồng ý, nhưng Mạc Tuyệt lại không muốn chấp nhận. Cho y làm con thừa tự thì thế nào?

“Điện hạ, thiếp xin người!” An tài nhân dập đầu, nức nở, “Lệ phi nương nương chuyên chế hậu cung, trong mấy năm nay biết bao nhiêu hoàng tử, công chúa còn chưa chào đời đã bị bóp chết, chuyện này ắt điện hạ cũng biết mà. Chẳng lẽ điện hạ nhẫn tâm nhìn thấy một đứa trẻ tiếp tục chết yểu hay sao?”

An tài nhân khóc đến lê hoa đái vũ, “Điện hạ, thần thiếp vào cung đã lâu, cũng chỉ được hoàng thượng sủng ái ba lần và đứa trẻ này chính là hi vọng duy nhất của thần thiếp! Điện hạ, đây chính là cốt nhục của hoàng thượng, điện hạ!”

Cốt nhục của Kha Phượng Viêm! Câu này như chấn động tinh thần Mạc Tuyệt, ánh mắt nhìn về phía bụng An tài nhân cũng không khỏi hiền hòa hơn.

Ngọc Sương là người hiểu chuyện nhất trong bốn cung nhân, thấy Mạc Tuyệt hơi mềm lòng một chút, hắn đã hiểu ngay.

“Nương nương! Chuyện người mang thai có được ghi lại không?”

An tài nhân lắc đầu.

“Vậy trong hậu cung có ai biết chuyện này không?”

An tài nhân lại lắc đầu.

“Chuyện này quả là có chút khó khăn! Dù điện hạ được hoàng thượng sủng ái, nhưng cái thai này lại không nằm trong bản ghi chép, đúng là khiến điện hạ khó xử!” Ngọc Sương ra vẻ khổ não.

Biết Ngọc Sương là tâm phúc của Mạc Tuyệt, An tài nhân vội nói ngay, “Thần thiếp có thông báo với nữ quan! Với lại, hôm ấy cũng có Tạ công công ở đó!”

Ngọc Sương không nói gì, nhìn Mạc Tuyệt, thỉnh ý.

Mạc Tuyệt cũng đang cân nhắc xem có cần đứa nhỏ này hay chăng? Cốt nhục của Kha Phượng Viêm, vậy đứa nhỏ sinh ra liệu có giống với Kha Phượng Viêm không?

“An tài nhân cứ về trước tĩnh dưỡng đi, qua mấy ngày nữa bản quân sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục!”

Trước hết phải điều tra rõ xem hôm đó hoàng thượng có sủng hạnh nàng không rồi mới tính tiếp. An tài nhân đi khỏi, Ngọc Băng đã ra ngoài điều tra ngay. Ngọc Băng nói chuyện rất ngọt, cũng rất biết chuyện, cho nên bình thường nếu cần phải điều tra chuyện gì, đều do hắn làm cả.

Ngọc Sương đứng một bên, “Điện hạ, người định…”

“Ừm! Nếu là thật, ta nhận đứa nhỏ này cũng không phải là không tốt!” Mạc Tuyệt nheo mắt, theo hành động của Lệ phi vào mấy ngày trước, e là những ngày tháng sau này của y sẽ không được bình lặng thế nữa.

Ngọc Sương lên tiếng, “Tiểu nhân cho rằng, trước hết chúng ta nên quan sát An tài nhân này một thời gian, như vậy sẽ ổn thỏa hơn!”

“Điều đó là đương nhiên rồi! Ngọc Tuyết, cho người canh chừng An tài nhân, có chuyện gì, báo ngay cho ta biết!”

“Nô tỳ tuân mệnh!” Ngọc Tuyết cũng lui xuống.

Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại. Trong hậu cung muốn bảo vệ cho một đứa trẻ sợ là không phải chuyện dễ dàng.

Hai tháng sau, trong cung lan truyền tin An tài nhân mang thai, Kha Phượng Viêm rất vui, phong nàng An tiểu đễ (*).

“Tuyệt Nhi!” Kha Phượng Viêm đưa một hạt điều qua cho Mạc Tuyệt.

“Hoàng thượng, chúc mừng người lại có thêm hoàng tử!” Mạc Tuyệt cười ảm đạm.

Nhưng Kha Phượng Viêm lại cười sảng khoái, “Lâu rồi trong cung không có chuyện vui gì, giờ An tiểu đễ mang thai, đúng là một chuyện đáng mừng!”

Mạc Tuyệt ăn hạt điều, cười, không đáp lại. Kha Phượng Viêm như sực nhớ gì đó, nói: “An tiểu đễ có nói, chờ đến khi đứa nhỏ chào đời, sẽ cho Tuyệt Nhi làm con thừa tự!”

“Mạc Tuyệt cũng biết chuyện này rồi! Thật ra thì trước đó An tiểu đễ đã đến tìm ta!” Mạc Tuyệt kể sơ lại cho Kha Phượng Viêm nghe, dù sao thì hắn cũng là đấng cửu ngũ, mấy chuyện mờ ám giữa bọn họ, sớm muộn gì hắn cũng biết, nếu đến lúc đó bị người ta mang nó ra làm điểm yếu, vậy chi bằng nói thẳng lúc này, như vậy hắn cũng sẽ thoải mái hơn, tin tưởng hơn.

“Tướng công không thích Mạc Tuyệt làm vậy sao?” Mỹ nhân nhìn hắn chằm chằm, chờ câu trả lời của hắn.

“Như vậy rất tốt!” Kha Phượng Viêm thấy Mạc Tuyệt đã nói cả ra cho hắn biết, thoải mái không ít, “Đến lúc đó, đứa nhỏ sẽ là con của trẫm và ngươi!”

Mạc Tuyệt ngồi vào lòng Kha Phượng Viêm, “Nhưng với địa vị của Mạc Tuyệt hiện giờ, có thể nhận hoàng tử sao?”

Kha Phượng Viên cắn nhè nhẹ lên khuôn mặt như hoa của y, cười bảo, “Chỉ cần trẫm tấn phong cho Tuyệt Nhi là được rồi!”

“Ha ha!” Mỹ nhân hôn lên trán hoàng thượng, “Ở trong cung mãi cũng buồn, Mạc Tuyệt muốn cùng hoàng thượng ra ngoài dạo một chút!”

“Tuyệt Nhi muốn đi đâu?”

Mỹ nhân chạm trán mình vào trán Kha Phượng Viêm, bốn mắt nhìn nhau, “Quê nhà của Mạc Tuyệt, Mạc châu!”

Kha Phượng Viêm suy nghĩ một chút, đáp: “Được”

Được hắn đồng ý, Mạc Tuyệt vui mừng, ôm chầm lấy hắn.

Chú thích:

(*)娣: Đễ, đệ. Tức Cô em, em gái theo cách gọi của người chị với người em thời xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui