Nam Phi Hoặc Chủ

Ở bên này, Minh Hề và Sở Thanh Dật cũng đang bí mật tới Kỳ triều.

Minh Hề trừng mắt nhìn người ngồi chung với mình, bực bội: “Ngươi theo dõi ta!”

Sở Thanh Dật cũng chẳng để tâm, vén màn xe lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, đáp: “Nếu không nhờ ta đi theo, giờ này ngươi còn có thể ngồi trong xe à?”

Minh Hề đỏ mặt, căm giận, quay ngoắt đi, “Ai nói ta không thể ngồi trên xe?”

Câu này rõ ràng là đang chống chế cho qua chuyện. Thì ra, lúc Minh Hề lén chạy ra ngoài đã gặp cướp.

Tuy rằng lúc làm hoàng đế, y có học một ít võ nghệ, tuy nhiên đó cũng là về mặt hình thức thôi, chứ thực lực thì chẳng có bao nhiêu, cho nên, vừa đánh mấy đòn, y đã rơi vào thế hạ phong. Ngay lúc y phải trơ mắt nhìn tay nải của mình bị cướp đi, thì Sở Thanh Dật đã xuất hiện.

Trông Sở Thanh Dật như quan văn, nhưng võ công lại chẳng phải tầm thường, hắn chỉ vừa ra mấy chiêu, đám cường đạo đó đã chạy trối chết.

Lúc được cứu thoát, trông Minh Hề rất ngượng ngùng, bởi vì y đã nói gạt mọi người, một mình tới Kỳ triều tìm tỷ tỷ. Đồng thời, Minh Hề cũng nhìn Sở Thanh Dật – người nửa đường rút đao tương trợ ấy bằng cặp mắt khác xưa, vì với võ công đó cũng đã đủ khiến một nam nhi thán phục.

Nhưng hiện tại, Minh Hề hoàn toàn không nghĩ như thế nữa, vì sao? Vì cái vẻ xem kịch vui của Sở Thanh Dật đó thật khiến người ta tức giận!

Sở Thanh Dật nhìn mái tóc vì đánh nhau với cường đạo mà rối tung, quần áo rách rưới của Minh Hề, ánh mắt bỡn cợt lia từ đầu tới chân không sót chỗ nào, lại còn đập đập cây quạt vào tay, chậc lưỡi, “Tiếc thật, tiếc thật!”

Minh Hề không hiểu, hỏi lại, “Tiếc cái gì?”

Sở Thanh Dật lập tức trưng ra dáng vẻ côn đồ, lấy quạt chạm nhẹ lên cảnh xuân lộ ra trước ngực của ai đó, “Chỗ này nếu như mà lộ lớn hơn chút nữa mới thấy hứng thú, người thô kệch đúng thật là người thô kệch nha!”

Mình Hề bị trêu chọc, mặt đỏ lên đến mức không còn đỏ được nữa, gạt phắt cây quạt đang giúp Sở Thanh Dật sỗ sàng trên người mình ra, trừng mắt mắng: “Sắc quỷ!”

Sở Thanh Dật lại lập tức trưng ra dáng vẻ ủy khuất, tỏ vẻ tiếc hận, nói với cây quạt, “Quạt ơi quạt, khi nào thì ngươi trở thành ‘sắc’ quạt vậy? Rõ ràng ngươi màu trắng nha!”

Minh Hề nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, quay đầu bước đi.

Sở Thanh Dật nở nụ cười thỏa mãn, theo sát phía sau, tức nhiên vẫn không quên đả kích Minh Hề một chút, “Ngươi vừa mới ra khỏi cửa thành đã bị cướp, nếu muốn tới Kỳ triều, chắc là phải tới một năm mất!”

Minh Hề kinh hãi, sao hắn biết y tới Kỳ triều?

Sở Thanh Dật không thèm ngó tới vẻ mặt kinh ngạc của ai đó, nói tiếp, “Lỡ như nửa đường lại gặp phải cường đạo, mất bạc cũng chẳng sao. Dù gì thì cũng chẳng đáng là bao, nhưng lỡ như bị bọn họ bắt làm áp trại phu nhân…”

Nói xong còn lấy cây quạt nâng cằm Minh Hề lên, giống như là đang xem xét gì đó, “Dù khả năng này không lớn lắm, nhưng ít ra thì cái dáng vẻ này của ngươi cũng có thể miễn cưỡng lọt vào mắt… Tất nhiên cũng không trừ khả năng mắt tên cường đạo đại vương đó có vấn đề, phải không?”

Minh Hề nhẫn nhịn, không thèm chấp nhặt với hắn.

Thật ra thì Minh Hề cũng rất thanh tú, dù không phải là mỹ nam tử gì, nhưng cũng rất thoát tục. Nhất là đôi mắt, luôn hút đi cái nhìn của kẻ khác.

Còn Sở Thanh Dật thì khỏi phải nói, nhìn cứ như tài tử phong lưu, kết hợp với cái vẻ tuấn lãng ấy, quả thật là có không ít cô gái thầm thương trộm nhớ.

Dường như Sở Thanh Dật không biết Minh Hề đang nhẫn nhịn, vẫn nói tiếp, “Không nói tới cường đạo, lỡ như gặp phải những kẻ lừa gạt chuyên buôn người thì sao? Tuy rằng tuổi có hơi lớn chút, nhưng tốt xấu gì thì bán vào tiểu quan quán cũng có thể kiếm được một mớ!”

“Cho dù không thể đứng đầu bảng, nhưng ít ra cũng có thể làm một tiểu quan hạng chót nha!” Sở Thanh Dật tiếp tục trêu chọc Minh Hề, “Làn da này cũng khá lắm a, chờ thêm một thời gian nữa, nói không chừng có thể lên làm hồng bài!”

Cây quạt Sở Thanh Dật cầm chẳng biết đã lấy đi từ lúc nào, thay vào đó là —- sắc thủ.

Minh Hề vẫn còn đang nhẫn nhịn, người này không thể trêu vào, y phải nghĩ ra cách gì đó mới được.

“Cho dù không gặp được những kẻ buôn người, biết đâu lại gặp — hái hoa tặc!” Sở Thanh Dật ra vẻ tỉnh ngộ, “Ngươi có từng nghe nói chưa? Có những hái hoa tặc luôn thích dáng vẻ bình thường như ngươi đấy!”

Cuối cùng, Minh Hề chịu không nổi, nghiến răng, “Ngươi nói đủ chưa?”

“Đừng giận, đừng giận!” Sở Thanh Dật vội vàng nói, “Có ca ca bảo vệ ngươi, hái hoa tặc sẽ không dám tới đâu!”

“Cút!”

Tất nhiên Sở Thanh Dật chẳng chịu cút, ngược lại còn theo Minh Hề đi tới Kỳ triều. Về chuyện này, Minh Hề vô cùng bất mãn, nhưng y cũng không biết nói thế nào, bởi vì nếu không có Sở Thanh Dật bên cạnh, y nhất định sẽ bị người ta lừa hết bạc, không lê nổi tới Kỳ triều. Thật ra thì vẫn còn một chuyện quan trọng hơn, Minh Hề không biết đường.

Hai người cứ cãi ầm ĩ với nhau như thế suốt dọc đường.

Lúc dừng chân nghỉ tạm ở một quán trọ, Sở Thanh Dật trông thấy ám hiệu các ám vệ dùng để liên hệ, hắn lập tức chú ý, đến tối thừa dịp Minh Hề ngủ say, lần theo ám hiệu đó đi tới nơi các ám vệ tụ họp.

Thật ra thì ám vệ chỉ có một, phụ trách truyền lời, còn lại, hầu như đều là các tướng lĩnh của Kha triều.

“Sở đại nhân!” Dẫn đầu là tướng quân Lương Văn, vừa thấy Sở Thanh Dật tới, vô cùng vui mừng.

“Lương tướng quân, chuyện này…”

Kế đó, Lương tướng quân đã kể lại kế hoạch Kha Phượng Viêm bảo bọn họ chuẩn bị lại cho Sở Thanh Dật nghe, đồng thời cũng cho biết Mi Chỉ đang nghiêng về phía Kỳ triều và Kha Phượng Viêm hiện đang bị vây trong hoàng cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui