Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Trên Long liễn.
Cố Khinh Hàn và Thượng Quan Hạo ngồi chung một cỗ xe, vốn dĩ cùng ngồi một giá long liễn với nữ hoàng là vinh hạnh cực lớn, các thị quân trong hậu cung mong muốn mà không thể được, nhưng Thượng Quan Hạo lại là một chút cũng không vui.

Chỉ là cúi đầu, nắm chặt vạt áo của mình, không nhìn phong cảnh đẹp đẽ xung quanh, không nhìn ánh mắt hâm mộ của người khác, càng không nhìn Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn nhìn thấy dáng vẻ Thượng Quan Hạo cúi đầu kính cẩn, nắm chặt quần áo trên người, thân mình gầy yếu, lung lay theo long liễn.
Đặt tay ở trên mu bàn tay hắn, rõ ràng cảm nhận được thân mình Thượng Quan Hạo run lên.

Nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, về sau trẫm sẽ không sử dụng bạo lực với ngươi, càng sẽ không làm khó dễ ngươi, thả lỏng người đi!"
Cố Khinh Hàn nói xong, cũng không hề khiến y thả lỏng, ngược lại là thân mình càng cứng đờ.
Có lẽ là bị đánh đập ngược đãi trong thời gian dài, khiến y có chút thấp thỏm bất an, hoàn toàn không biết bệ hạ là có ý gì, càng không biết buổi tối thị tẩm, chờ đợi y, sẽ là cái gì! Nhớ tới trước kia, bệ hạ ngẫu nhiên cũng sẽ ôn nhu với y như vậy, nhưng mà khi ôn nhu trôi qua, đều càng thêm ngược đãi tàn bạo, chẳng lẽ lần này cũng là giống như trước kia, chỉ là một trò chơi sao?
Dưới sự thấp thỏm của Thượng Quan Hạo, long liễn rốt cuộc dừng ở cửa Lãm Nguyệt Các của hắn.
Cố Khinh Hàn dẫm lên lưng mười sáu tiểu thị nâng long liễn, rồi sau đó vươn tay phải, cười với Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo có chút co quắp bất an, ngơ ngẩn nhìn Cố Khinh Hàn duỗi lại đây tay, do dự một chút, đặt tay vào trong tay nàng, sau đó dẫm lên lưng tiểu thị, vững vàng đi xuống long liễn.
Cố Khinh Hàn hơi hơi mỉm cười, cầm lại tay hắn.

Rõ ràng cảm thấy tay hắn lại run lên, muốn tránh đi, lại không dám dùng sức.

Tay hắn rất gầy, gầy đến nỗi nắm chặt vào, chỉ có thể sờ được xương, lại nhìn cái cằm vừa gầy vừa nhọn của hắn, sắc mặt tái nhợt.


Thầm nghĩ, xem ra, Sở Dật và Thượng Quan Vân Lãng bồi bổ vẫn chưa đủ, hắn còn cần phải bổ bổ thêm.
"Thế nào, nhìn xem có thích hay không?"
Thượng Quan Hạo ngước đôi mắt trong trẻo như đá lưu ly lên, nhìn khắp nơi một lượt.
Không biết có phải y ở Lãnh Tịch cung lâu quá hay không, chưa bao giờ biết phong cảnh bên ngoài lại tốt đẹp như vậy, đình đài lầu các, núi giả thác nước, trăm hoa đua nở, cửa viện, còn có một cái xích đu, cùng với mấy cái đình hóng gió để người ta dạo chơi.
Lãm Nguyệt Các không lớn, nhưng lại tinh xảo điển nhã, toàn bộ các có hai tầng, ở trên lầu hai, viết ba chữ to rồng bay phượng múa "Lãm Nguyệt Các".
Một bên, gần mười tiểu thị quỳ đầy đất, cung kính đón y.
Nhiều năm ở Lãnh Tịch cung, ngoài một cái sân nho nhỏ, trồng mấy cây rau cải, cùng với hai gian phòng đổ nát, đã rất lâu y chưa hề nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Thì ra, bên ngoài, là náo nhiệt như vậy, chỉ là náo nhiệt này, lại khiến y có chút không khoẻ, y không thích nhiều người như vậy, y đã quen với những ngày chỉ có hai người rồi.
Nhìn mắt Tiểu Lâm Tử, thấy Tiểu Lâm Tử đang dương miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng, muốn nhìn xem trái phải, lại để ý thân phận, không dám làm loạn, trong lòng có chút chua xót.
Tiểu Lâm Tử, đi theo y ăn quá nhiều khổ, ngày không đủ ba bữa, nhìn sắc mặt của người khác mọi nơi, thật là làm khó hắn.

"Còn có thể tự đi không? Muốn trẫm đưa ngươi đi dạo Lãm Nguyệt Các hay không?"
Không đợi Thượng Quan Hạo trả lời, Cố Khinh Hàn lại nói tiếp: "Nhìn sắc mặt của ngươi không phải quá tốt, chờ ngươi có thời gian lại đi dạo vậy, trẫm đưa ngươi nhìn xem bên trong thế nào trước, có yêu cầu gì lại bảo hạ nhân đặt mua!" Dứt lời, đỡ Thượng Quan Hạo, đi từng bước một về phía Lãm Nguyệt Các.
Ở trước Lãm Nguyệt Các, tiểu Lâm Tử há to miệng, con ngươi trong mắt càng ngày càng đỏ.
Ngay cả Thượng Quan Hạo cũng có chút kinh ngạc, Lãm Nguyệt Các, bố trí cũng quá tinh xảo xa hoa, toàn bộ gỗ để đóng bàn ghế, đều là dùng gỗ hoa lê làm thành, thảm trải ra là loại thảm đỏ ấm áp thượng đẳng, bên trong có chín lư hương, hương thơm lượn lờ, mùi hương nhẹ nhàng lại không gay mũi, đàn hương vừa ngửi cũng biết là đàn hương thượng đẳng, ngơ ngẩn nhìn chín cái lư hương kia, số chín chỉ có nữ hoàng và phượng hậu mới có tư cách hưởng dụng, tại sao bệ hạ muốn đặt đủ chín cái lư hương ở chỗ này?
Khó hiểu nâng ánh mắt trong trẻo lên, nhìn về phía Cố Khinh Hàn, thấy nàng vẫn luôn cúi đầu cười nhạt nhìn mình, trong lòng ngay lập tức hoảng hốt, quay đầu sang nơi khác.
Một cái quay đầu này, ánh mắt bèn yên lặng bất động, trên vách tường, treo đầy các loại tranh vẽ nổi tiếng, nâng bước chân, đi từng bước một đến gần bức tranh, nhìn không chớp mắt từng nét bút được vẽ ra, một lúc lâu, trong mắt hiện lên một mạt tán thưởng, khóe miệng có vẻ tươi hơn trước.

Cố Khinh Hàn nhìn ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ của hắn, đáy lòng cười, thì ra hắn thích tranh vẽ nha!
Đúng rồi, Đoạn Hồng Vũ từng nói với cô, bản lĩnh vẽ tranh cùng với thêu thùa của Thượng Quan nổi tiếng thiên hạ, xem ra, một ngày nào đó, cô cũng phải mở mang kiến thức.
"Khụ khụ.." Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng ho lên.
Cố Khinh Hàn vội vàng đỡ hắn đến bên ghế nằm ngồi xuống: "Thân thể ngươi không thoải mái, bèn nghỉ ngơi một chút trước đi, muốn tham quan, bất cứ lúc nào đều có thể tham quan, dù sao về sau cũng ở lại Lãm Nguyệt Các."
"Ở chỗ này, trẫm đã sai người thông một cái suối nước nóng, nếu ngươi có thời gian rảnh, có thể ngâm nhiều một chút, tốt cho sức khỏe!"
Nhìn ánh mắt né tránh của Thượng Quan Hạo, biết đã từng để lại cho hắn quá nhiều bi thương, trong một chốc lát cũng không thể bình ổn được nội tâm của hắn, vì thế sau khi phân phó hạ nhân một vài việc cần chú ý, bèn trực tiếp rời đi ngay lập tức.
Đi được vài bước lại quay ngược trở về: "Đúng rồi, mười tiếng đồng hồ này ngươi phải nghỉ ngơi, về sau có chuyện gì muốn làm, hoặc là muốn ăn cái gì thì phân phó hạ nhân đi làm là được rồi!"
"Tạ bệ hạ!"
"Mấy người các ngươi, về sau cẩn thận chăm sóc Thượng Quan quý quân, nếu mà có sơ sẩy gì, trẫm muốn mạng chó của các ngươi!"
"Vâng, nô tài tuân chỉ!"
"Trẫm sẽ phân phó Sở đại phu đến ở Lãm Nguyệt Các, để tiện chăm sóc cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, buổi tối trẫm lại đến gặp ngươi!" Cười với Thượng Quan Hạo, xoay người rời đi.
Chờ đến khi Cố Khinh Hàn và toàn bộ tiểu thị rời khỏi cửa phòng, tiểu Lâm Tử lập tức vui sướng lên, chạy vội tới bên cạnh Thượng Quan: "Công tử, nơi này thật xinh đẹp nha! Người xem, ngay cả cái ly đều là làm từ bạch ngọc, còn có cái bình phong này, lịch sự tao nhã biết bao! Còn có, người xem viên trân châu kia, thật là vừa to vừa đẹp, sáng lấp lánh đấy! Đó là dạ minh châu sao? Đúng rồi, còn có, gian phòng bên cạnh có một suối nước nóng phun sương mù rất lớn, nếu mà ngâm mình ở bên trong chắc chắn rất thoải mái, lúc trước, Đoạn quý quân không phải từng nói với bệ hạ là muốn có suối nước nóng sao? , Bệ hạ cũng chưa cho Đoạn quý quân đâu! Công tử, bệ hạ đối ngài thật tốt, công tử rốt cuộc hết khổ!" Khuôn mặt tiểu Lâm Tử vốn dĩ đang hưng phấn, trong nháy mắt bỗng nức nở lên, công tử chịu nhiều khổ như vậy! Thật tốt! Về sau, không bao giờ phải ăn đói mặc rách, không cần xem sắc mặt của đám công công!
Nghĩ đến trước kia, muốn tìm một chén nước, đều phải nói hết lời hay, nhìn cả sắc mặt, trong lòng lại là tủi thân một chút, ngày ở lãnh cung thật gian khổ.
Thượng Quan Hạo nhìn Lãm Nguyệt Các phồn hoa tinh xảo này, trong lòng lại bất ổn, rốt cuộc chịu đựng đến cùng sao? Tại sao y cảm thấy ngày khổ của y sắp tới? Tại sao y cảm thấy sau khi rời khỏi lần này, y sẽ mất đi rất nhiều thứ quan trọng?
Lãnh cung, tuy rằng kham khổ, lại không có nhiều tranh đấu gay gắt như vậy! Ngươi lừa ta gạt.

Nơi này, còn phải đối phó với các loại sắc mặt, các loại âm mưu, y không thể đối phó được, cũng không muốn đối phó, với y mà nói, nơi này có điều là một tòa nhà giam hoa lệ thôi.


Nếu có thể lựa chọn, y tình nguyện lựa chọn Lãnh Tịch cung, ít nhất, ít nhất không cần thường xuyên thị tẩm!
Nhưng mà..
Nhìn sắc mặt hưng phấn của tiểu Lâm Tử, y thật sự không đành lòng khiến hắn đau lòng.
Từ khi y vào cung tới nay, tiểu Lâm Tử bèn vẫn luôn ở cùng y, hai người từ nhỏ đến lớn, nâng đỡ lẫn nhau, sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu trắc trở, tình cảm giữa bọn họ, còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt.

Y có thể chịu khổ, có thể bị liên luỵ, nhưng y thật sự không nỡ để tiểu Lâm Tử vẫn luôn chịu khổ theo.

Tiểu Lâm Tử còn trẻ, hắn còn chưa hề gả vợ..
"Công tử, người làm sao vậy, không vui sao?"
Khóe miệng cứng đờ nở ra một mạt mỉm cười: "Không phải, rất vui vẻ! Nhưng mà có chút mệt mỏi!"
"Vậy công tử muốn nghỉ tạm một lát trước hay không." Tiểu Lâm Tử đang muốn đỡ Thượng Quan Hạo đi nghỉ ngơi, ngẩng đầu bèn thấy Sở Dật một thân bạch y như tuyết, trích tiên phiêu dật: "Sở đại phu, ngài tới rồi?"
"Ừ!"
Thượng Quan Hạo, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Dật, có chút khó hiểu.

Y kết bạn với Sở Dật đã lâu, từ trước đến nay, Sở Dật bình thản ung dung, bình tĩnh tự nhiên, sẽ không tùy ý lộ ra một chút sắc mặt, có chút vô cùng giống Vệ Thanh Dương, hiện giờ dáng vẻ nghiêm trọng này, tất nhiên là có chuyện xảy ra!
"Tiểu Lâm Tử, ngươi ra bên ngoài canh, đừng để cho bất luận kẻ nào tiến vào!"
"Vâng, công tử!" Nhìn thoáng qua Sở Dật, vội vàng đi ra bên ngoài canh, chủ tử vừa mới ra, tuyệt đối không thể lại chịu thương tổn gì!
"Làm sao vậy, Sở Dật!"
"Nhân lúc Vân vương còn ở nơi này, trong yến hội ba ngày sau, ngươi nhanh xin Vân vương cầu tình cho ngươi, rời khỏi Lãm Nguyệt Các đi, trở lại Lãnh Tịch cung cũng được, đi đâu cũng được, tóm lại, rời xa bệ hạ!"
Thần sắc Thượng Quan buồn bã, y chưa từng muốn ở lại nơi này, chỉ là, mặc dù y không muốn, y cũng không có tư cách cự tuyệt, trấn an nói với Sở Dật: "Vân vương, đã làm phiền hắn quá nhiều, không muốn lại làm phiền hắn, nhưng mà đã tới thì an tâm ở lại đi, ở nơi nào, với ta mà nói, đều giống nhau!"
"Làm sao vậy, có phải có chỗ nào không đúng hay không?"
Sở Dật nhíu mày, có chút lo âu, trong miệng mấp máy vài lần, có chút mất tự nhiên nói: "Không sao, chỉ là sợ ngươi không quen với ngươi lừa ta gạt trong hậu cung!"

"Ta sẽ không ra khỏi Lãm Nguyệt Các, càng sẽ không đi tranh sủng, nếu, nếu bọn họ còn muốn tới gây phiền toái, ta cố gắng hết mức tránh đi, ngươi đừng lo lắng!"
Nắm lấy tay Sở Dật, ánh mắt trong trẻo, hơi hơi mỉm cười với hắn.

Toàn bộ hậu cung, ngoài tiểu Lâm Tử ra, cũng chỉ có Sở Dật khá thân thiết với y.

Y chỉ có hai người bạn này.
"Khụ khụ.."
"Làm sao vậy? Hay là không thoải mái chỗ nào?" Vội vàng đỡ hắn lên trên ghế nằm, dựa vào ghế nằm.
"Không có gì, chỉ là gần đây chung quy cảm thấy rất mệt mỏi, thích ngủ, lại hay buồn nôn, muốn nôn, ăn cái gì cũng không vào!"
Khuôn mặt trích tiên của Sở Dật, nở ra một nụ cười, khiến ánh mắt Thượng Quan Hạo kinh diễm lay động một chút: "Không sao đâu, có thể là do nguyên nhân thời tiết gần đây, muốn ngủ, thì ngủ một lát trước, một lát nữa tỉnh ngủ, lại uống thuốc!"
"Ừ!" Tùy ý Sở Dật đỡ lên trên giường, vén chăn đắp, với mùi hương thoang thoảng, chỉ là trong một lát, bèn tiến vào mộng đẹp.
Chờ đến khi Thượng Quan Hạo ngủ, lông mày như họa của Sở Dật mới nhăn chặt lại, nhăn thành hình chữ xuyên (川).

Trong lòng lo lắng một trận, Thượng Quan quý quân đã có thai hai tháng, lại bao không lâu nữa, bèn sẽ lộ bụng ra, đến lúc đó phải làm như thế nào cho phải?
Nếu để bệ hạ biết Thượng Quan quý quân mang thai, nhất định sẽ phá bỏ đứa trẻ trong bụng hắn, thân mình Thượng Quan quý quân suy yếu, nếu thật sự cưỡng ép phá bỏ, về sau sợ là rất khó có mang.
Nhưng mà, không phá bỏ, nếu như che giấu đứa trẻ trong bụng?
Yên lặng mà nhìn một lúc lâu, sau đó xoay người, đi ra khỏi Lãm Nguyệt Các.
Vừa thấy được Sở Dật đi ra, Tiểu Lâm Tử vội vàng tiến lên: "Sở đại phu, công tử nhà ta đâu?"
"Đã ngủ rồi, mấy ngày nay cẩn thận chăm sóc hắn, ta hầm chút dược thiện lại đây, một lát nữa quý quân tỉnh lại, ngươi cho quý quân ăn!"
Tiểu Lâm Tử nhìn Sở đại phu bàn giao vài câu, sắc mặt nặng nề rời đi, gãi gãi đầu, có chút khó hiểu, Sở đại phu đây là có chuyện gì? Công tử ra khỏi Lãnh Tịch cung, chẳng lẽ hắn không vui sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận