Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Tiểu Lâm Tử căng thẳng, căng thẳng đến mức đứng cũng không vững được, Sở Dật cũng hơi nhướng mày, Đoạn quý quân muốn tung lời đồn ra bên ngoài sao?
Thượng Quan Hạo cũng không hề bởi vì những lời này của hắn mà hoảng loạn, ngược lại, nhịn trận ngứa chỗ yết hầu xuống, nuốt xuống ho khan: "Bệ hạ anh minh, ngươi cảm thấy nàng sẽ tin sao? Hoặc là, ngươi cảm thấy thân thể của ta có thể tiếp nhận được sao?"
Một câu của Thượng Quan Hạo phá hỏng Đoạn Hồng Vũ, đệch, từ khi nào Thượng Quan Hạo này cũng trở nên không biết xấu hổ như vậy, ngay cả loại lời nói này cũng có thể nói được khỏi miệng, là học cái xấu của Sở Dật sao? Là Sở Dật dạy hư hắn?
Đột nhiên, Đoạn Hồng Vũ cười, cười đến mức quyến rũ, cười đến mức mị hoặc, toàn bộ Lãm Nguyệt Các đều tràn ngập tiếng cười của hắn.
"Tài ăn nói của Thượng Quan quý quân rất tuyệt, Vân vương về nước, nói vậy Thượng Quan quý quân cũng rất cô đơn, bổn quý quân niệm tình ngươi cũng là quý quân, bèn nói cho ngươi một tin tức tốt đi, mấy ngày nữa tiểu hoàng tử sẽ hồi cung!"
Nghe được tiểu hoàng tử sắp hồi cung, khuôn mặt vốn dĩ đã căng thẳng của tiểu Lâm Tử, nháy mắt trắng bệch, đôi mắt yên tĩnh như nước của Sở Dật cũng nổi lên một chút gợn sóng, trong lòng không khỏi lo lắng cho Thượng Quan quý quân một trận.

Tiểu hoàng tử lúc nào trở về không được, làm sao lại trở về vào giữa lúc này? Thượng Quan quý quân mang thai, Vân vương lại đi rồi, với tính cách của tiểu hoàng tử, không thể nào không gây khó dễ cho Thượng Quan quý quân.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng hơi khẽ biến, kinh hoảng trong mắt chợt lóe mà qua, lại quật cường không để nó lộ ra ngoài.
Đoạn Hồng Vũ híp mắt thưởng thức vẻ mặt của Thượng Quan Hạo, trong lòng hừ lạnh, một con bệnh, căn bản không cần phải để y ra tay, một tiểu hoàng tử đã đủ bóp chết ngươi!
Khinh thường nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo, ngửa mặt lên trời cười lớn, rời khỏi Lãm Nguyệt Các, phía sau đi theo một đám tiểu thị.
Đoạn Hồng Vũ vừa đi, Thượng Quan Hạo lập tức ho thật mạnh, có chút mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế bên cạnh.

Tiểu Lâm Tử lập tức tiến lên, rót cho hắn chén nước: "Công tử, ngài không sao chứ, làm sao lại ho kịch liệt như vậy?"

"Không sao đâu!"
"Sở Dật đa tạ quý quân ra tay cứu giúp!" Sở Dật tiến lên, chắp tay thi lễ.
"Khách khí làm gì, lại không phải mới quen biết ngày đầu tiên, mấy năm nay nếu không có ngươi quan tâm, chỉ sợ, ta cũng không sống đến bây giờ!"
Những lời này của Thượng Quan Hạo cũng không phải giả, năm năm này, không có người nào từng để ý đến bọn họ, sinh bệnh cũng không cho chữa, đều do Sở đại phu lén đưa thuốc cho bọn họ, trị thương.

Nếu mà không có Sở đại phu hỗ trợ, Thượng Quan Hạo đã sớm một mạng quy thiên.
"Cổ công công muốn ta dọn ra khỏi Lãm Nguyệt Các!"
"Hả, tại sao? Bệ hạ không phải bảo ngươi tới chăm sóc quý quân sao? Cổ công công hắn dựa vào cái gì điều ngươi đi?"
Sở Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Cổ công công chưởng quản hậu cung, bệ hạ cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi xử lý hậu cung như vậy, hậu cung này, vẫn do Cổ công công định đoạt!"
Tiểu Lâm Tử còn muốn nói gì, Thượng Quan Hạo giữ chặt hắn một cái.
Sở Dật không nên đi theo bọn họ, Vân vương đi rồi, chờ đợi y, không biết sẽ là cái gì, huống hồ tiểu hoàng tử hồi cung, ắt sẽ không bỏ qua cơ hội gây khó dễ cho y.

Sở Dật đi theo bên cạnh y, chỉ phải chịu khổ, nếu đã như vậy, còn không bằng sớm rời đi mới tốt.
"Sở đại phu đi về trước, có chuyện gì, ta bảo tiểu Lâm Tử đi gọi ngươi một tiếng là được rồi!" Cười an ủi với Sở Dật.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo rất sạch sẽ, rất trong trẻo, trong trẻo đến nỗi không mang theo một chút tạp chất, nhưng mà y cảm thấy, chủ nhân đôi mắt này, cười lên rất gượng ép, cười lên làm người ta đau lòng không thôi.

"Ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, trời đã sáng, bệ hạ cũng sắp thượng triều xong, ta rời đi trước, có việc gì, nhớ rõ bảo tiểu Lâm Tử gọi ta một tiếng, phải nhớ uống thuốc!"
Dặn dò vài câu, Sở Dật bèn mang theo hòm thuốc của mình rời khỏi Lãm Nguyệt Các.
Bỗng chốc, Vân vương đi rồi, Sở Dật cũng đi rồi, trong lòng lại phiền muộn một trận.
Được tiểu Lâm Tử đỡ, đi đến gần xích đu ở Lãm Nguyệt Các, ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa.
Trong lòng nghĩ đến Vân vương đại khái phải bao lâu mới có thể lại đây đón y, phải một tháng hay là hai tháng? Chắc là cũng không ngừng nghỉ nhỉ, lộ trình đi đi về về cũng phải mất hơn ba tháng, chờ đến lúc Vân vương tới đón y, ít nhất cũng phải nửa năm trôi qua.
Đang lúc y đang miên man suy nghĩ, cửa Lãm Nguyệt Các bước vào một vị khách không mời mà đến.

Người đến là một thiếu nữ mười mấy tuổi, trên khuôn mặt trẻ con lộ ra một mạt âm ngoan, một thân triều phục quan ngọc, giờ phút này chân đang bắt chéo lắc lư tiến vào.

Phía sau còn đi theo mấy thị vệ.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Hạo trên xích đu, khóe miệng chảy nước dãi ầm ầm xuống.

Thượng Quan Hạo ngồi ở trên xích đu, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, lại mang theo một loại vẻ đẹp của người bệnh, lông mày thanh tú, môi mỏng lấp lánh, cái mũi cao thẳng dọc dừa, đôi mắt trong veo, da thịt nõn nà, tất cả mọi thứ cộng lại, đều tuyệt vời như vậy, đôi môi đỏ của hắn đầy đặn như vậy, nếu mà thưởng thức được, sẽ mềm mại thoải mái cỡ nào đây.
Nhìn thần tiên ốm yếu Thượng Quan Hạo, Nạp Lan Văn cười dung tục, người cũng không nhịn được căng lên.

Chảy chảy nước dãi, một mạch đi đến bên cạnh Thượng Quan Hạo, mỹ nam mắc bệnh nha, quả thực chính là cực phẩm trong thần tiên, mỹ nam mắc bệnh như vậy nên ôm vào trong lòng từ từ "sủng ái", nếu có thể cùng hắn làm cái kia..

chắc chắn rất thoải mái nhỉ!
"Tiểu vương gặp qua Thượng Quan quý quân!"
Chợt nghe thấy một giọng nói xa lạ, Thượng Quan Hạo kinh hãi, vội vàng đứng dậy, nhìn về phía người đang tới.
Chỉ vừa nhìn một cái, lông mày của Thượng Quan Hạo bèn nhăn lại, đôi mắt trong trẻo hơi cảnh giác nhìn Nạp Lan Văn.
Không vì điều gì khác, chỉ vì tươi cười thô tục trong mắt nàng ta, cùng với khóe miệng chảy nước dãi, cộng thêm đôi tay còn đang không ngừng chà sát, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều là không có ý tốt.
"Văn vương khách khí, có điều nơi này là hậu cung, Văn vương tới đây, dường như có hơi không hợp với lễ nghĩa đấy, vẫn mong..

a.."
Thượng Quan Hạo đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ hãi nhìn Nạp Lan Văn ôm y lên, cái miệng ghê tởm kia sắp thò qua.
Thượng Quan Hạo vội vàng liều mạng giãy giụa: "Buông ra, ngươi dám láo xược, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?"
"Bổn vương đương nhiên biết mình đang làm gì, bổn vương muốn thơm ngươi một cái!" Chỉ mới ôm eo Thượng Quan Hạo, trong lòng Nạp Lan Văn đã nhộn nhạo một trận, mỹ nhân thơm quá, eo thật mềm, dáng người thật mê hoặc, đặc biệt là dáng vẻ lúc giãy giụa của hắn, quả thực chính là đang dụ dỗ y càng gần một bước.
Trong lòng Thượng Quan Hạo sợ hãi, trên mặt lại nỗ lực duy trì trấn tĩnh: "Ta là người của bệ hạ, đường đường là quý quân, mà ngài là vương gia, ngài không cảm thấy như vậy không hợp lễ nghi sao?"
"Lễ nghi? Ha ha, ở trong mắt bổn vương, từ trước đến nay đã không có lễ nghi.

Nói dễ nghe một chút, ngươi là quý quân trong hậu cung, nói khó nghe một chút, chẳng qua là lễ vật bại quốc mà nước khác đưa tới thôi, một tên tù nhân, lại không được người ta ưa thích, ngươi cảm thấy, sau khi bổn vương thật sự làm gì với ngươi, hoàng tỷ sẽ tìm ta gây phiền phức sao?" Cười thô tục, ôm eo hắn càng chặt hơn, bĩu môi, bèn muôn thò lại gần.

Thượng Quan Hạo cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, ra sức giãy giụa, một tay kéo nàng ta ra, lùi thật xa về phía sau, tận đến khi dựa vào xích đu mới dừng lại.
"Ngươi đừng như vậy, ngươi còn như vậy, ta sẽ gọi người!"
"Gọi đi, ra sức mà gọi đi, ngược lại bổn vương muốn nhìn xem, ai dám quản việc của bổn vương." Liếm cái tay ôm eo Thượng Quan Hạo một cái, híp mắt hưởng thụ, thơm quá, rất ngọt, quả nhiên, nếu nói đến vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ, vẫn là phải nói đến mỹ nam trong hậu cung của hoàng tỷ.
Trong lòng Thượng Quan Hạo trầm xuống, trong mắt hiện lên một trận hoảng loạn sợ hãi, nhìn mấy thị vệ Nạp Lan Văn đưa đến đây đang bao vây y, lại nghĩ đến lời nói ban nãy của nàng ta, nói dễ nghe, là thân phận quý quân cao quý trong hậu cung, nói khó nghe một chút, chỉ là một tù binh, tù nhân của bại quốc thôi.
Bệ hạ từ trước đến nay đều không thích y, nếu Văn vương thật sự làm chuyện gì với y, bệ hạ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn đẩy hết tất cả sai lầm trên đầu y.
Nhưng mà nếu không phản kháng, chẳng lẽ muốn để mặc Văn vương muốn làm gì thì làm sao?
Không, không được, y thà chết cũng sẽ không *.
Liếc mắt nhìn hạ nhân xung quanh, chỉ thấy toàn bộ hạ nhân, không phải tiếp tục việc trên tay, chính là cúi đầu giả vờ không nhìn thấy, xoay người bước nhanh cách xa bọn họ.
Trong lòng càng thêm hoảng loạn, không có người bằng lòng cứu giúp bọn họ, kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không nghe sao? Nếu thật muốn *, thà rằng y chết đi.

Từ nhỏ y đã lớn lên ở Lưu quốc, toàn bộ lễ nghi tiếp thu đều là lễ nghi của Lưu quốc, y không tiêu sái, không kiềm chế như nam tôn Bùi quốc được.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu bổn vương, bổn vương bảo đảm gấm vóc tơ lụa, sơn hào hải vị, ngươi hưởng không bao giờ hết, như thế nào?" Nạp Lan Văn lau lau nước dãi đang không ngừng chảy xuống.

Từng bước một đến gần Thượng Quan Hạo, mỗi khi đến gần một bước, Thượng Quan Hạo lại có chút hoảng sợ lùi lại phía sau một bước.
"Ngươi cho rằng, tại sao hoàng tỷ phải để ngươi ở Lãm Nguyệt Các, còn không phải nhìn ở mặt mũi của sứ thần sao? Hiện tại, Vân vương đi rồi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể bình yên vô sự ở lại Lãm Nguyệt Các, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý này sao? Hừ, nghĩ đều đừng nghĩ đến.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận