Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


"Bệ hạ, không được sao? Buổi tối đi đến chỗ thần hầu, thần hầu cẩn thận hầu hạ người!" Thân mình lại cọ cọ vào lòng Cố Khinh Hàn.
"Soạt" Cố Khinh Hàn lùi đến không thể lùi được nữa, trực tiếp đứng lên, nếu mà cô lại không đứng lên, cái tay không an phận kia bèn phải động vào chỗ ngực mềm mại của cô.
"Trẫm gần đây không có hứng thú, Đoạn quý quân nếu là không có việc gì thì mời trở về đi!" đứng thẳng thân mình, sửa sửa quần áo.
Đoạn Hồng Vũ sửng sốt, gần đây bệ hạ thật là kỳ lạ, nói chuyện làm việc đều khác trước kia một trời một vực, nếu là trước kia, bệ hạ đã sớm nhào lên, ăn y sạch sẽ, nhưng hiện tại..

Chẳng lẽ là mị lực của y xuống cấp? Hay là y trở nên xấu đi? Sờ sờ mặt của mình, không có a, thời điểm ra cửa mình còn từng soi gương, mình vẫn là mị hoặc quyến rũ như bình thường a.
Muốn nói gì, liếc mắt xuống dưới ngăn bàn, nơi đó để một bộ thường phục màu trắng.

Đoạn Hồng Vũ nhìn nhìn Cố Khinh Hàn, mắt đào hoa tặc tặc cười: "Hóa ra bệ hạ là muốn xuất..

ưm.."
"Nhỏ giọng chút, không cho nói chuyện!"

Cố Khinh Hàn mở miệng trước hắn một bước, từ sau lưng ôm chầm thân mình hắn, đôi tay gắt gao che lại miệng hắn.
Đoạn Hồng Vũ cả kinh, bản năng muốn giãy giụa, lại ngửi được hương vị quen thuộc của Cố Khinh Hàn, đôi tay giãy giụa rũ xuống dưới, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn về phía Cố Khinh Hàn.
Không nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Đoạn Hồng Vũ, cúi đầu ở trên người hắn ngửi ngửi, hương vị thơm quá, mùi hoa trên người Đoạn Hồng Vũ này rất dễ ngửi, hình như là hương hoa thủy tiên.
"Ngươi không được nói chuyện, cũng không được lớn tiếng thét chói tai, trẫm sẽ thả ngươi ra!"
Người trong lòng mạnh mẽ gật đầu, Cố Khinh Hàn cẩn thận nhìn lại một cái, xác định hắn sẽ không nói, sẽ không thét chói tai mới nhẹ nhàng buông hắn ra.
Người trong lòng được tự do, cũng không nói, chỉ là khóe miệng vẫn luôn mang theo một cổ mị hoặc tươi cười, mắt đào hoa hẹp dài tặc tặc nhìn Cố Khinh Hàn, cười đến không có ý tốt.
"Cổ công công, các ngươi đều lui ra đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ.

Không có trẫm cho phép, bất luận kẻ nào đều không được tiến vào, có nghe hay không?"
Ngoài cửa Cổ công công cười đáng khinh, mang theo hiểu rõ: "Lão nô tuân chỉ, bệ hạ ngài từ từ chơi a, nô tài bèn lui xuống trước."
Nghe tiếng bước chân tinh tế ngoài cửa, từng tiếng từ gần đến xa mà rời đi, Cố Khinh Hàn cũng biết Cổ công công hiểu lầm, có điều hắn hiểu lầm càng tốt, đỡ phải cả ngày đi theo phía sau cô lải nhải.
"Bệ hạ, ngài muốn xuất cung có phải hay không nha?"
Đoạn Hồng Vũ lại dựa sát vào, thân mình dựa vào trong lòng Cố Khinh Hàn, nhỏ giọng thì thầm với Cố Khinh Hàn.
Trực tiếp hất đầu Đoạn Hồng Vũ ra, kéo hắn cách mình một khoảng cách nhất định, ngoáy ngoáy lỗ tai, ngứa chết đi được, thổi khí vào lỗ tai cô làm gì, hắn phát xuân có phải hay không?
"Ai nói trẫm muốn xuất cung, trẫm chỉ là thấy bộ xiêm y này đẹp, mới để lại dưới đó."
"Vâng, thần hầu biết bệ hạ chỉ là thấy này bộ xiêm y đẹp, mới giữ lại." thân thể mềm mại không xương lại nhích lại gần, trong miệng nói như vậy, mắt đào hoa lại một ngàn, một vạn ý không tin.
Cố Khinh Hàn cũng biết chính mình bịa lý do này quá giả tạo, ho nhẹ một tiếng, che giấu mình xấu hổ, cùng với bị người giễu cợt như thế, còn không bằng hào phóng thừa nhận, cô là bệ hạ cô sợ cái gì? "Đúng vậy, trẫm muốn xuất cung đi một chút, không được sao?"
"Đương nhiên là được, ngài là bệ hạ, ngài muốn làm cái gì bèn làm cái đó, thiên hạ này ngài là lớn nhất, ai dám ngăn cản ngài?" lại cọ cọ trên người cô, nắm cánh tay cô, khó hiểu nói: "Chỉ là bệ hạ vì sao không quang minh chính đại xuất cung đâu?"
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng hừ: "Quang minh chính đại xuất cung? Mang theo Cổ công công bộ mặt quỷ trắng bệch, miệng lải nhải kia sao?"
Che miệng cười: "Ồ, hóa ra bệ hạ là ngại Cổ công công dông dài nha!"
Cũng không phải sao, xuyên không tới ngày đầu tiên cảm giác con người Cổ công công cũng không tệ lắm, tựa như một trưởng bối yêu thương vãn bối.

Nhưng mà xuyên tới vài ngày sau mới phát hiện, Cổ công công này thật sự quan tâm cô quá mức, mỗi đêm không phải bỏ nam nhân lên giường cô, chính là lải nhải cái này, lải nhải cái kia.

Nếu đi ra ngoài giải sầu còn mang một kẻ bộ mặt nghiêm trọng, miệng lải nhải, vậy chi bằng không cần đi đâu cho thanh tĩnh.
"A, một người lặng lẽ đi dạo đế đô này không phải khá tốt sao, thuận tiện nhìn xem non sông gấm vóc đại Lưu quốc ta." Còn không biết đế đô cổ đại là như thế nào, nếu xuyên tới, đâu có lý do không đi dạo đâu.
Nửa ngày thân mình hương thơm ấm áp đều không cọ xát vuốt ve trong lòng cô, cũng không thấy hắn đáp lại, nâng con ngươi thanh lãnh lên nhìn Đoạn Hồng Vũ.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Đoạn Hồng Vũ, nhíu nhíu mày, trong lòng mềm nhũn, trong thâm cung này, hắn chắc là cũng chờ đợi được đi ra ngoài một chút đi.
"Có muốn cùng trẫm đi ra ngoài không?"
"A" người trong lòng trợn to mắt đào hoa, tươi cười mị hoặc cũng há thành hình chữ O, không thể tưởng tượng nhìn Cố Khinh Hàn.
"Bệ, bệ hạ, ngài vừa rồi nói cái gì?"
"Trẫm nói, có muốn cùng trẫm xuất cung một chút không?"
"Muốn, đương nhiên muốn, vô cùng muốn, nhưng mà thần hầu có thể sao?" từ trong lòng Cố Khinh Hàn đứng dậy, mắt đào hoa mị hoặc khẩn trương nhìn Cố Khinh Hàn.
Nhìn chờ đợi trong mắt hắn, vội vàng, Cố Khinh Hàn cười một chút, nhẹ búng xuống trán hắn: "Có thể đưa ngươi đi ra ngoài, trước tiên đồng ý với trẫm hai việc."
"Thứ nhất, thu lại bộ dáng mị hoặc quyến rũ kia của ngươi, thành thật một chút cho trẫm.

Thứ hai, chịu trách nhiệm qua mặt điều tra của thị vệ thủ thành."
Đoạn Hồng Vũ cười cười đến quyến rũ, cười đến vũ mị, môi đỏ anh hồng giơ lên cao, lôi kéo cánh tay Cố Khinh Hàn, nhẹ nhàng đưa khuôn mặt lại gần: "Thần hầu đồng ý với bệ hạ."
Cố Khinh Hàn nhìn Đoạn Hồng Vũ mỉm cười, dường như trăm hoa đua nở say người bắt mắt, nháy nháy mắt một chút, không khỏi thầm nghĩ, mang một tên yêu nghiệt như vậy đi ra ngoài thật sự thích hợp sao? Có thể chọc phải một đống phiền toái hay không?
"Đúng lúc, trẫm vì phòng tai mắt người khác, giữ không ít quần áo, ngươi đi ven ám cách bên trái tường nhìn xem có bộ nào thích hợp với ngươi, thay nó, chúng ta bèn ra khỏi cung."

"Được" đứng dậy đang muốn đi lấy quần áo, lông mày yêu mị nhẹ nhăn: "Bệ hạ, chúng ta đi ra ngoài như vậy, chẳng may Cổ công công truy cứu thì làm sao bây giờ?"
"Như thế nào? Ngươi đều dám ném đồ vật trong viện Vệ quý quân, chẳng lẽ còn sợ Cổ công công chắc?"
"Bệ hạ, ngài thật thích nói đùa, thị quân trong hậu cung này người nào không sợ Cổ công công? Phương pháp dạy dỗ người của Cổ công công rất đáng sợ, thần hầu, đương nhiên cũng sợ hãi."
Nhớ tới thủ đoạn dạy dỗ người của Cổ công công, cho dù nhiều năm qua đi, Đoạn Hồng Vũ vẫn là không nhịn được run nhẹ.
"Được rồi, là trẫm muốn ngươi đi, có trẫm che chở ngươi, sợ hắn làm cái gì?"
"Bệ hạ, thần hầu thật yêu người, thần hầu thích bệ hạ." Ôm lấy eo Cố Khinh Hàn, gắt gao nghe tim cô đập, trên mặt nở rộ một mạt mỉm cười xán lạn.
Tiến cung nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều không có vui vẻ giống như hôm nay vậy.

Bệ hạ thế mà muốn dẫn y xuất cung chơi.
Y tiến cung tám năm chưa bao giờ ra khỏi cung, vốn tưởng rằng đời này không bao giờ có khả năng đi ra ngoài, không nghĩ tới, thế màn còn có cơ hội này, đôi mắt không khỏi phủ kín một tầng hơi nước.
"Được rồi, nhanh thay quần áo đi." Gạt bay móng vuốt ôm lấy cô, tự mình cũng cầm một bộ quần áo đi đến gian cách vách thư phòng thay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận