Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Theo bản năng Cố Khinh Hàn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nam tử tuyệt đẹp mặc quần áo diêm dúa loè loẹt đỏ thẫm đứng ở nơi xa, cười như không cười, giận như không giận, trên mắt đào hoa có sự sắc bén không dễ phát hiện, khóe miệng hơi giương thành một độ cung khó lường, nhìn các cô chua xót.
Cố Khinh Hàn nhướng mày, là hắn, Đoạn Hồng Vũ.

Chưa kịp nói chuyện, cánh tay bị người kéo một cái, Cố Khinh Hàn có hơi không thích người khác chạm vào cô, kéo kéo cánh tay, muốn đẩy người trên tay ra, ai ngờ cánh tay lại bị người càng kéo càng chặt, thậm chí cả người đều dính trên người cô.
Cố Khinh Hàn có hơi không vui quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt Lăng Thanh Thần hoảng sợ mà híp một con mắt nhìn Đoạn Hồng Vũ, người run bần bật.
Nhướng mày, tên yêu nghiệt chết tiệt kia lại khủng bố như vậy sao?
Không biết vì sao, Cố Khinh Hàn cảm thấy không khí lúc này chợt hơi lạnh, từng luồng gió âm u thổi qua, hơn nữa, dường như cơn gió lạnh kia là từ phương hướng người Đoạn Hồng Vũ thổi tới.
Quay đầu lại nhìn Đoạn Hồng Vũ, chỉ thấy mắt đào hoa của hắn, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
"Thần hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Giọng nói của Đoạn Hồng Vũ không còn phong tình vạn chủng, ỏn ẻn dễ thương như ngày xưa nữa, mà mang theo một loại cảm giác chua xót.
*Phong tình vạn chủng: Chỉ dáng vẻ, cử chỉ của một người có rất nhiều loại, giờ dùng để chỉ ý những lúc khác nhau sẽ có diện mạo khác nhau, xem hoài không ngán.
"Đứng dậy đi!" Cánh tay lại vung, đau chết mất, Lăng Thanh Thần này làm cái gì, muốn túm gãy cánh tay cô sao?
Đoạn Hồng Vũ nhìn chằm chằm cánh tay bị Lăng Thanh Thần túm, trong mắt phun hỏa.

Đệch, bộ long bào kia là của y, cái cánh tay kia cũng là của y, bệ hạ càng là của y, ai cũng đừng nghĩ tranh với y! Một cái móng heo như ngươi cũng có tư cách sao?
Đệch, giả vờ tủi thân cái gì, giả vờ đáng thương cái gì? Ngươi biết giả vờ, bổn quý quân lại không biết giả vờ sao?
Đôi mắt phun hỏa đổi thành mềm mại đáng yêu, ỏn ẻn nói: "Bệ hạ, đã muộn thế này, sao ngài còn ở chỗ này? Đêm lạnh, gió lớn, thần hầu đỡ ngài trở về nghỉ ngơi được không nha?"
Uốn éo cơ thể quyến rũ đi đến bên cạnh Cố Khinh Hàn, một tay đẩy Lăng Thanh Thần ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nâng tay Cố Khinh Hàn lên, ở góc độ Cố Khinh Hàn nhìn không tới, mắt hung tợn lườm Lăng Thanh Thần vẫn còn trong hoảng sợ một cái, mới cười hì hì quay đầu vứt một ánh mắt quyến rũ với Cố Khinh Hàn.
Vốn dĩ đã lạnh, ánh mắt quyến rũ này lại ném sang, Cố Khinh Hàn trực tiếp run rẩy một cái.

Nhân yêu, biến thái nha!
"Không cần, hôm nay nơi nào trẫm cũng không muốn đi!" Gạt cái tay mềm mại đáng yêu của Đoạn Hồng Vũ ra.


Ngồi ở trên đình hóng gió.

Đổ một chén rượu, ngửa cổ, uống cạn.
Lúc cánh tay bị gạt ra, trong lòng Đoạn Hồng Vũ trống rỗng, chuyển qua, cười quyến rũ mà nhìn Lăng Thanh Thần đang sững sờ.
"Lăng nhị công tử!"
Hả..

Lăng Thanh Thần vẫn đang như lọt vào trong sương mù, kỳ lạ mà nhìn cái người âm ngoan độc ác biến sắc mặt rất nhanh kia, bị dọa đến mức nhảy dựng.

Hoảng sợ nhìn Đoạn Hồng Vũ.

Hắn muốn làm sao? Hắn lại muốn hành hung y một trận sao? Hay là hạ độc giống như Sở đại phu, cũng hạ độc mình? Đừng mà! Y không cần giống như Sở đại phu, cả người lúc nhúc vạch đen!
Nghĩ đến vạch đen trên người Sở Dật, nghĩ đến lần trước không hiểu ra sao bị đánh một trận, lại nghĩ đến thời gian tủi thân phải chịu tại hậu cung, Lăng Thanh Thần trực tiếp "òa" một tiếng khóc nức nở.
Đoạn Hồng Vũ há hốc mồm, đồ ngốc này, từ khi nào trở nên thông minh như vậy? Thế mà hiểu được đánh đòn phủ đầu tỏ ra đáng thương rồi? Nước mắt này, mẹ nó, chảy cũng quá kịch liệt mà!
Mắt hung hăng lườm Lăng Thanh Thần một cái, hờn tủi mà nhìn Cố Khinh Hàn, khóc thút thít nói: "Bệ hạ, ngài cũng thấy rồi, thần hầu chỉ gọi hắn một tiếng Lăng nhị công tử, cũng không hề bắt nạt hắn, ngài xem Lăng nhị công tử, đây rõ ràng là hắn muốn vu oan thần hầu!"
Từng tiếng khóc nỉ non tủi thân thấu trời vang lên, còn có một tiếng nức nở thút tha thút thít.
Cố Khinh Hàn vốn dĩ đã phiền lòng, nghe thấy mấy tiếng khóc này, trong lòng không khỏi càng phiền thêm.
Nhẹ nhàng phun ra một câu: "Ngươi lại khóc một tiếng, đời này cũng đừng nghĩ xuất cung nữa!"
Lăng Thanh Thần nghe câu như thế, vội vàng che miệng lại, lông mi vương nước mắt run lên, hoảng sợ nhìn Cố Khinh Hàn.
Đoạn Hồng Vũ cũng lau nước mắt trong mắt đi.

Nặn cả buổi, mới nặn ra được một hai giọt nước mắt này, thật sự là không dễ dàng nha! Chẳng lẽ do đạo hạnh của mình thấp, một tên ngốc, thế mà cũng có thể diễn đến mức duy trì được tự nhiên như thế?

"Không phải ngươi nói ngươi sẽ phái người đưa ta về nhà sao?" Lăng Thanh Thần khụt khịt nói.
"Ngươi đi về nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai trẫm bảo Cổ công công đưa ngươi về!"
"Có thể đừng để Cổ công công đưa hay không? Cổ công công rất đáng sợ!"
"Vậy trẫm gọi thống lĩnh cấm vệ quân Lâm Phương đưa ngươi về!"
"Có thể đừng để Lâm Phương đưa ta về hay không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì Lâm Phương sẽ cầu thân với nương của ta!" Lăng Thanh Thần tủi thân nói.
"Vậy trẫm bảo Lâm công công đưa ngươi về!"
"Có thể đừng để Lâm công công đưa ta về hay không? Lâm công công là người xấu!"
Cố Khinh Hàn nhướng mày, chọn ba nhặt bốn, hắn cố ý hay là thế nào? Quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Thần, thấy vẻ mặt hắn vô tội, chớp đôi mắt đáng thương, bĩu môi, muốn bao nhiêu tủi thân bèn có bấy nhiêu tủi thân.
Chẳng lẽ cô suy nghĩ nhiều?
Được rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai trẫm phái người khác đưa ngươi về!
"Ồ, vậy ta lui xuống trước!" Thời điểm Lăng Thanh Thần đang nói chuyện, đôi mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Đoạn Hồng Vũ, nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ không có nhìn mình, vội vàng bước chân chạy như điên, tốc độ phải nói là có bao nhiêu nhanh bèn có bấy nhiêu nhanh.
Cố Khinh Hàn dở khóc dở cười, Lăng Thanh Thần này, quả thực chính là một kẻ dễ thương.

Do hắn quá ngốc, hay do người nhà hắn bảo vệ hắn thật sự quá tốt, đến nỗi hoàn toàn không hiểu lòng người!
Đoạn Hồng Vũ tức giận, đây là bệ hạ có chuyện gì? Nếu là trước kia, đã sớm trực tiếp xử tử, cho dù không xử tử, cũng là bổ một chưởng qua, hoặc là đánh hắn đến mức nửa chết nửa sống, sao có thể mặc kệ hắn làm xằng làm bậy?
Dưới ánh trăng, Cố Khinh Hàn dựa vào lan can, tay cầm bầu rượu, trực tiếp rót miệng bình vào trong miệng.
Không biết tại sao, hiện tại Đoạn Hồng Vũ cảm thấy trong lòng bệ hạ rất cô đơn, rất thương cảm, rất tự trách..

Toàn thân bao phủ ưu thương tịch mịch nồng đậm, y nhìn đến mức muốn ôm lấy nàng, ôm vào trong lòng.


Muốn phủi đi vết thương trên người nàng.
Nhẹ nhàng đi qua, ôn nhu nói: "Bệ hạ, uống rượu hại thân, chúng ta đừng uống được không? Thần hầu đưa ngài đi xem hoa quỳnh, nở thật sự rất đẹp!"
Cố Khinh Hàn vỗ cái tay vươn lại đây cướp bầu rượu một cái, ngửa cổ một cái, lại rót xuống.
Đoạn Hồng Vũ chớp chớp mắt, không nói chuyện nữa, cũng không hề cử động, chỉ là yên lặng ở bên cạnh nàng.
Tại sao bệ hạ lại thương tâm khổ sở như vậy? Là bởi vì Thượng Quan quý quân sự sao? Bệ hạ thích Thượng Quan quý quân sao? Ngực hít thở không thông một trận, bệ hạ thích ai là chuyện của nàng! Chỉ cần cho y sủng ái, cho y địa vị không phải đủ rồi sao? Tại sao y phải khổ sở?
"Đoạn Hồng Vũ!"
Hả..

Đột nhiên nghe được Cố Khinh Hàn nói, Đoạn Hồng Vũ kinh ngạc một chút: "Bệ hạ, thần hầu ở đây!"
"Ngươi nói xem, trẫm là dạng người gì?"
Dạng người gì? Sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi việc này? Y phải trả lời như thế nào? Lỡ như trả lời không tốt, bệ hạ không vui thì làm sao bây giờ?
"Bệ hạ so với trước kia, càng thêm trọng tình trọng nghĩa, săn sóc bá tánh, càng thêm sủng ái thị quân trong hậu cung, có thể thuận theo tính khí nhỏ của chúng ta, cũng ôn nhu nhiều hơn trước kia, bệ hạ của hiện tại, thần hầu rất thích!" Đoạn Hồng Vũ thẹn thùng nói.
Cố Khinh Hàn trào phúng cười, hơ, sủng ái thị quân trong hậu cung? Hơ, nếu cô thật sự sủng ái, thì đã không cường bạo Thượng Quan, còn đánh hắn thành như vậy!
"Bệ hạ, thần hầu biết ba nghìn hậu cung của ngài, căn bản chướng mắt thần hầu, nhưng thần hầu vĩnh viễn đều sẽ bên ngài, ngài đừng tự trách được không? Có Sở đại phu chăm sóc ở bên cạnh, Thượng Quan quý quân sẽ không sao đâu!" Đoạn Hồng Vũ nức nở nói.
Tới giờ phút này rồi, y không thể tiếp tục tự lừa gạt mình, bệ hạ, đặt Thượng Quan ở trong lòng, nếu không phải đặt ở trong lòng, bệ hạ sẽ không khổ sở như vậy! Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày, trong lòng bệ hạ cũng sẽ chứa người khác, còn là một Thượng Quan mà nàng ghét nhất, không xem trọng nhất!
Dựa vào lan can, trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Tại sao? Tại sao y cảm giác tim y như là giống như bị dao cứa? Tại sao đột nhiên y lại cảm thấy rất khổ sở?
"Choang" Cố Khinh Hàn ném ly rượu xuống: "Trẫm ra ngoài đi dạo một lát, cũng đừng ai đi theo!"
Đoạn Hồng Vũ chớp chớp lông mi quyến rũ, nhìn cảnh nàng chậm rãi đi xa.

Lông mày nhăn một cái, thở dài một tiếng, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Cố Khinh Hàn đi lần này, ngoại trừ thượng triều phê duyệt tấu chương, bèn vùi đầu ở Quỳnh Hoa Viên, thỉnh thoảng còn cho người chuẩn bị một vài thứ hiếm có, gần như cả ngày lẫn đêm đều không hề nghỉ ngơi.
Hành động này, làm tất cả mọi người không hiểu ra sao, cũng có chút lo lắng, gần đây bệ hạ cũng không thích cười, vẫn luôn dùng bận rộn để lơ là chính mình, buổi tối cũng không lật thẻ bài, cả ngày lưu luyến Quỳnh Hoa Viên, chẳng may thân thể không chịu nổi, thì như thế nào cho phải?
Trong đó, Cổ công công đặc biệt lo lắng, mỗi ngày nhìn Cố Khinh Hàn phê xong toàn bộ tấu chương, bèn vùi đầu ở Quỳnh Hoa Viên chơi đùa, chơi đùa với vài thứ kia, một cái y cũng không hề xem hiểu.
Ánh mắt lạnh lùng, đều do Thượng Quan quý quân, nếu không phải tại hắn, sao bệ hạ sẽ nhốt mình ở nơi nhỏ này? Ngày ngày đêm đêm làm cùng một động tác.

Quỷ bệnh tai ương, thấy tạp gia không bóp chết ngươi, cho rằng có bệ hạ che chở, tạp gia cũng không dám làm gì ngươi sao, hừ!

Khuôn mặt như người chết của Cổ công công xẹt qua một mạt âm ngoan.

Thời điểm lại lần nữa ngước mắt nhìn về phía Cố Khinh Hàn, trong mắt lại ôn nhu đến mức chảy nước, bệ hạ à, ngài đối tốt với Thượng Quan quý quân như vậy, khắp nơi suy nghĩ cho hắn, cho hắn tốt nhất, Thượng Quan quý quân lại đối xử với ngài như thế? Nhìn cũng không thèm liếc mắt ngài một cái, ngài không cảm thấy tủi thân, tạp gia còn cảm thấy tủi thân đây! Tạp gia cần phải đòi lại công bằng thay ngài!
Dứt lời, Cổ công công dẫn theo mấy tiểu thị, tức giận ồn ào chạy đến Lãm Nguyệt Các.
Trong Lãm Nguyệt Các, khuôn mặt Thượng Quan Hạo không có chút màu máu như cũ, nằm ở trên giường, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm điêu khắc tại nóc giường.
Tiểu Lâm Tử bưng một chén thuốc đến.

Nhìn công tử nhà mình, nhiều ngày như vậy, một câu cũng không nói, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm điêu khắc tại nóc giường, nhịn xuống nước mắt sắp tràn ra, nuốt phần đau lòng kia vào trong lòng, công tử quá khổ!
Đi đến trước giường, nhẹ giọng nói: "Công tử, uống thuốc!"
Thượng Quan Hạo chỉ trừng mắt nhìn đỉnh đầu, cũng không hề đáp lại, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.

Dường như tiểu Lâm Tử cũng biết Thượng Quan Hạo sẽ như vậy, vì thế lại gọi một lần: "Công tử, chúng ta uống thuốc trước được không? Uống xong lại nhìn!"
Tiểu Lâm Tử múc một muỗng thuốc, thổi thổi, đợi đến lúc nguội, mới đặt ở bên miệng Thượng Quan Hạo.
Nhìn Thượng Quan Hạo mím chặt môi, tiểu Lâm Tử nghẹn ngào một cái, rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống: "Công tử, ngài không yêu quý thân thể của mình, cũng nên vì bảo bảo trong bụng mà suy nghĩ một chút ạ, thai vị bảo bảo bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy mất, ngài nhẫn tâm sao?"
Nghe vậy, cơ thể Thượng Quan Hạo run một chái, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
"Công tử, bảo bảo vô tội nhường nào, cái gì nó cũng không hiểu, chỉ muốn tiếp tục sống, ngài xem, sức sống của nó ngoan cường cỡ nào, năm lần bảy lượt, đều gian nan tiếp tục tồn tại, chẳng lẽ ngài là phụ thân, phải tự tay bóp chết nó sao?"
Khóe mắt Thượng Quan Hạo trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt, trên tay bất giác sờ bụng.

Cảm nhận được tiếng nảy lên yếu ớt trong bụng.
Nơi đó, đang có một sinh mạng nhỏ, sinh mạng nhỏ kia ở trong bụng y, thậm chí y có thể cảm giác được nó đang nảy lên.
Khóe miệng cũng tươi cười chua xót nói, đứa nhỏ này là của y, là của y cùng bạo quân kia, đứa nhỏ này vô tội nhường nào, nó nên có sinh mệnh của mình, lại đầu thai chuyển thế vào trong bụng y, bản thân y cũng không lo được, làm sao có thể lo cho nó? Hơn nữa, mẫu hoàng của nó, bạo quân kia, cũng sẽ không cho phép nó được sinh ra!
Y không biết tại sao mấy ngày trôi qua, thuốc phá thai vẫn chưa hề đưa tới, nhưng y biết, đó là việc sớm muộn thôi!
Thật xin lỗi, ta không bảo vệ được con..

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận