Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


"Cái gì? Ngươi nói không thấy bệ hạ?" Cổ công công một tay túm tiểu thị run run rẩy rẩy trước mặt.
"Vâng, vâng..

Bệ hạ và Đoạn quý quân đều không thấy!"
"Làm sao sẽ không thấy bệ hạ? Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế?" Tay phải giơ lên, vung một cái tát vào mặt tiểu thị.
"Bang" một tiếng, tiểu thị bị đánh cho mắt đầy sao, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hơn nửa ngày hít thở không thông, trực tiếp té xỉu, có thể thấy được Cổ công công ra tay khí lực rất lớn.
Ánh mắt hung tợn chuyển hướng tiểu thị quỳ đầy đất run run rẩy rẩy, sắc mặt trắng bệch trước mặt: "Nói! Làm sao không thấy bệ hạ?"
"Không, không, không biết không thấy lúc nào, nô tài thấy bệ hạ và Đoạn quân cả ngày cũng không ra, dò hỏi có cần dùng bữa hay không, bệ hạ không đáp lại, nô tài to gan đi vào, bèn không có nhìn thấy bệ hạ và Đoạn quý quân."
"Bịch" một tiếng, tiểu thị bị Cổ công công một chân đá ra, thẳng tắp đập vào trên cây cột trong điện, một dòng máu tươi ròng ròng chảy xuống trán, thân mình như diều đứt dây vô lực rũ xuống, hai mắt vừa lật, lông mi cong vút chậm rãi nhắm lại, không biết sống hay chết.
"Còn không nhanh đi tìm cho tạp gia, không tìm thấy bệ hạ, tạp gia cho các ngươi hối hận khi sinh ra trên đời này!"
"Vâng, vâng, nô tài lập tức đi tìm.." hàm răng run run, thân mình cung kính, cất bước rời đi như chạy trốn, sợ muộn một bước, đến trong phủ Diêm Vương đưa tin chính là bọn họ.
"Công công, có câu này không biết có nên nói hay không?" Một thị vệ bên cạnh cúi người hành lễ, mày nhíu lại.
"Nói, biết cái gì, đều nói ra cho tạp gia!" Khuôn mặt gầy gò trắng bệch kia của Cổ công công trừng hướng phía thị vệ vẻ mặt do dự.
"Hôm nay trên cửa Thần Võ có hai người hành tung quỷ dị, nói Đoạn quý quân gần đây ăn uống không tốt, muốn thử nếm bánh ngọc tô Văn Hương Các ngoài cung.

Hai người bọn họ cầm lệnh bài tùy thân của Đoạn quý quân, chúng tiểu nhân không dám ngăn trở, vì thế bèn cho đi."
"Chuyện khi nào?"

"Bẩm công công, khoảng trước sau buổi trưa"
"Người tới trông như thế nào?" vung phất trần, nhướn mày một cái, nghi hoặc nhìn về phía thị vệ.
"Một nữ một nam, nữ thoạt nhìn bình thản vô hại, chỗ nào cũng lộ ra quý khí, nam thoạt nhìn quyến rũ vũ mị"
"Bang" một cái tát làm thị vệ xoay mấy vòng, trên đầu mọc ra vô số ngôi sao nhỏ, thân mình cả buổi mới đứng vững, hai đầu gối quỳ xuống: "Tiểu nhân biết sai, không nên cho đi!"
Không hề để ý tới thị vệ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm phương hướng ngoài cung, nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm lầu bầu: "Đoạn quý quân, tạp gia nể ngươi là thị quân bệ hạ sủng ái nhất, mới nhân nhượng ba phần với ngươi, không thể tưởng được ngươi thế mà dám xúi giục bệ hạ ra cung, tạp gia thấy ngươi là không muốn ở lại hậu cung này nữa."
Thị vệ bên cạnh như lạc vào hầm băng, thân mình run lên mấy cái, sát khí thật hung ác, Cổ công công chẳng lẽ ngay cả người bệ hạ sủng ái nhất cũng dám động thủ?
"Tìm, phái người ra ngoài cung tìm cho tạp gia, không tìm thấy, tạp gia muốn lấy mạng chó của các ngươi!"
"Vâng, công công, tiểu nhân lập tức phái người đi tìm, nhất định tìm bệ hạ trở về."
"Báo, khởi bẩm công công, tả tướng Lộ đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến."
Thị vệ truyền báo ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy con ngươi đỏ như máu hung ác của Cổ công công, thân mình co rúm lại một chút, vốn thân mình đã nửa quỳ, vô thức quỳ cả người xuống, đầu để dưới mặt đất, thật lâu không dám ngẩng đầu, Cổ công công lại muốn giết người sao?
"Cho nàng ta tiến vào!" thanh âm bén nhọn lạnh nhạt vô tình, như truyền đến từ địa phủ Cửu U.
"Vâng, tiểu nhân lập tức đi truyền." Hai chân bước ra, đi ra ngoài như chạy trốn, tay phải giơ lên lau mồ hôi lạnh, không khỏi vì người đắc tội Cổ công công bi ai.
Thu lại lệ khí, đi trước một bước, vẻ mặt ôn hòa cười nhạt đi đến chỗ tả tướng nói: "Tả tướng đại nhân, tiến cung muộn như vậy, không biết có chuyện gì muốn tấu a?"
"Cổ công công có lễ, hạ quan xác thật có một ít chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ, mong công công có thể thay mặt bẩm báo một tiếng." Ôm quyền thi lễ, thanh âm ôn hòa có lễ cười nhợt nhạt.
"Tả tướng đại nhân, ngài có chuyện quan trọng gì thì để ngày mai lại tấu a, đêm hôm khuya khoắt, ngài làm thần tử cũng phải thông cảm cho bệ hạ đúng hay không? Bệ hạ trăm công ngàn việc, đừng buổi tối cũng muốn cho bệ hạ ngột ngạt."
"Mong rằng công công có thể châm chước một chút."
Cổ công công nhìn về phía Lộ Dật Hiên phiêu dật như tiên kia, dáng người nho nhã lãnh đạm, mày nhăn lại, Lộ Dật Hiên này muốn làm việc cái gì, chưa bao giờ làm không được.


Nếu hôm nay không cho nàng ta vào, nói vậy nàng ta cũng sẽ không dễ dàng rời đi.
Nghĩ vậy, không khỏi hơi cung kính thi lễ, khó xử nói: "Không phải tạp gia không cho ngài đi vào, mà là bệ hạ hiện giờ cũng không ở trong cung, thời gian buổi trưa, cùng Đoạn quý quân hai người cải trang vi hành."
Dáng người đạm nhiên nho nhã hơi giật mình: "Ngươi nói, bệ hạ và Đoạn quý quân xuất cung?" "Còn không phải sao, tạp gia cũng đang đi tìm bệ hạ đây!"
"Hạ quan đi trước cáo lui, nếu như tìm được bệ hạ, mời phái người thông báo với hạ quan một tiếng" không hề để ý tới Cổ công công, ống tay áo tiêu sái vung lên, xoay người rời đi.
Nhìn Lộ Dật Hiên đĩnh bạt tuấn dật kia, Cổ công công lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng, quăng phất trần xuống, xoay người rời đi.
Trong thiên lao.
Cố Khinh Hàn thoải mái dựa vào trên giường.
Ở bên cạnh cô có một nam tử đeo khăn che mặt màu đỏ, thân mặc quần áo đỏ thẫm kiều diễm, thân mình nửa ngồi xổm, tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng nhẹ xoa chân nữ tử.
Nữ tử híp con mắt lại, khóe miệng giơ cao lên, hưởng thụ người hầu hạ dưới thân, vẻ mặt thích ý.
Đột nhiên, sát vách truyền đến một giọng nữ: "Vừa nhìn là biết ngươi chính là kẻ có tiền, làm sao không bỏ một chút tiền, trực tiếp ra khỏi nơi này, tội gì ở chỗ này chịu tội đâu?"
"Ta thích!" Không cần nghĩ cũng biết là nữ tù kia, Cố Khinh Hàn ngay cả đôi mắt đều lười mở, tiếp tục hưởng thụ.
Bóp đến thật là thoải mái, Đoạn Hồng Vũ này bản lĩnh hầu hạ người còn rất cao, chẳng trách sẽ quan sủng lục cung.
Nhà tù sát vách nghẹn một cái, nửa ngày sau mới giật mình thở dài: "Ngươi cũng thật có phúc khí, cưới một phu lang xinh đẹp như vậy!"
Động tác trên đùi dừng lại, Cố Khinh Hàn không vui nhíu nhíu mày.
Người dưới thân thân mình run lên, tiếp tục động tác.
"Ngươi rốt cuộc là người nào? Vậy mà ngay cả nữ nhi của đế sư đại nhân đều không sợ, thực sự làm tiểu sinh bội phục."
"Nữ nhân!"

Ngắn gọn một câu, chặn miệng y, thật không thú vị, nếu người ta không muốn cùng y bắt chuyện, y cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh, nằm xuống giường cỏ của mình, nhìn lao đỉnh, lẩm bẩm: "Ngươi cũng thật hạnh phúc, có thể cưới vài phu lang, hơn nữa còn có một vị ôn nhu săn sóc xinh đẹp như thế, ta đâu, ha hả"
Cố Khinh Hàn đang hưởng thụ nghe câu hơi mang mất mát như thế, không khỏi mở con mắt sắc bén thanh triệt kia, con mắt kia tuy rằng ôn hòa, lại trong lúc lơ đãng mang theo một cỗ khí phách hồn nhiên thiên thành.
Nữ tù này nhưng thật ra có chút thú vị, không chỉ có đối với kết cục của thiên hạ có cách giải thích độc đáo, hơn nữa nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ cũng không hề mang theo ánh mắt dung tục như người khác, ánh mắt đầu tiên nàng ta nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ chỉ là kinh diễm, kinh diễm một chút bèn dời ánh mắt đi.
"Làm sao? Chính phu của ngươi không đồng ý ngươi cưới phu lang khác sao?" ánh mắt hơi nghiền ngẫm liếc hướng nhà tù cách vách.

Tay phải duỗi ra, cầm lấy một quả nho ném vào trong miệng.
"Tiểu thư sao có thể nói như vậy đâu, tiểu sinh nếu cưới phu lang, thì sẽ không đa tâm lại cưới người thứ hai, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đây là nguyện vọng suốt đời của tiểu sinh." Nữ tù soạt một cái đứng dậy, vọt tới song chắn trong lao, vội vàng nói với Cố Khinh Hàn.
Đoạn Hồng Vũ ngơ ngẩn dừng đôi tay đang nắn bóp, trong mắt hiện lên hâm mộ, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, bao lâu trước kia, y cũng từng hy vọng như vậy, nhưng mà chờ tới, lại là..

Trên đời này, thật sự có nhất sinh nhất thế nhất song nhân sao?
Nghe một câu như thế, Cố Khinh Hàn thân mình vốn dĩ lười biếng ngồi dậy, bình tĩnh nhìn về phía nữ tù nhà tù sát vách, không thể tưởng được thế giới cưới nhiều hay ít phu lang do thân phận địa vị này, thế mà còn có người dám mở miệng nói ra câu nhất sinh nhất thế nhất song nhân, ngược lại càng ngày càng thú vị.
"Ồ, người gả cho ngươi thật hạnh phúc, ngươi khi nào thì cưới hắn vào cửa?"
"Tiểu sinh, tiểu sinh đối với hắn trèo cao không nổi!" nghe được Cố khinh Hàn nói, nữ tù suy sụp ngồi xuống, trên mặt tái nhợt vô lực, lại nghĩ đến cái gì, một lần nữa ghé vào giữa song chắn, khuôn mặt lôi thôi đến không thấy rõ diện mạo, nhưng ánh mắt lại trạm trạm có thần: "Nhưng mà tiểu sinh sẽ chờ hắn, cả đời này một đời không phải hắn không cưới, dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước"
"Vậy chúc ngươi" tinh thành sở chí, kim thạch vi khai "(Tâm hết mực chân thành có thể khiến vàng đá mở ra), một ngày nào đó, nhất định sẽ cưới được phu quân."
"Tiểu sinh cũng là nghĩ như vậy, cho nên mặc kệ nhiều nghịch cảnh, mặc kệ tiền đồ có bao nhiêu ngăn trở, tiểu sinh nhất định sẽ vượt mọi chông gai, vượt qua mọi cửa ải khó khăn."
Cố Khinh Hàn cười ngượng ngùng, con mắt nhìn về phía vẻ mặt hoảng hốt hâm mộ của Đoạn Hồng Vũ.
Ở trên đầu hắn bắn một cái bạo lật: "Nghĩ cái gì đấy? Nếu ngươi muốn ra đi, ta có thể thả ngươi đi ra ngoài, hơn nữa cho ngươi một thân phận thích hợp, cả đời này đều không cần lại uyển chuyển thừa hoan."
Sắc mặt Đoạn Hồng Vũ nháy mắt tái nhợt, gần như là theo bản năng quỳ hai chân xuống, ngữ khí mang khóc nức nở, đôi tay nhéo vạt áo cô: "Bệ hạ, bệ hạ, ngài không thể như vậy, thần hầu đã là người của ngài rồi, cả đời này đều là người của ngài, nếu ngài không cần thần hầu, thần hầu về sau còn sống sót như thế nào, hu hu.."
Nhìn nam nhân yêu mị quỳ gối dưới thân khóc đến run lên, Cố khinh Hàn bóp bóp lông mày, một tay kéo hắn lên.
Nhìn khuôn mặt hắn tái nhợt, khóc như hoa lê dính hạt mưa, không khỏi ngửa mặt lên trời hô.


Trời ạ, nam nhân hậu cung này làm sao phiền toái như vậy a, xem ra sau khi hồi cung, có phải nên kế hoạch một chút giải tánhậu cung hay không?
"Được rồi, một đại nam nhân khóc cái gì?"
"Bệ hạ, chỉ có nam nhân mới khóc, nữ nhân đều không khóc!"
Nghẹn một cái, đúng vậy, đây là xã hội nữ tôn, cô làm sao lại quên mất.
Lại lóe lên thưởng hắn một cái bạo lật, nhàm chán đứng dậy ngồi ở trên bàn.
"Bệ hạ, ngài sẽ không không cần thần hầu đúng hay không, thần hầu về sau sẽ cẩn thận hầu hạ ngài."
Ống tay áo bị một cái móng vuốt nhéo, Cố Khinh Hàn theo bản năng muốn chụp bay, chờ nhìn thấy gương mặt yêu mị vô song đầy nước mắt kia, khuôn mặt nhỏ tái nhợt khẩn trương cầu xin.

Tim không khỏi mềm xuống, vỗ vỗ lưng hắn: "Đừng khóc, trở về rồi nói sau."
Phá khóc mỉm cười, thân thể nhu mị không xương kia dựa vào trên người Cố khinh Hàn.
Đoạn Hồng Vũ này làm sao thích dựa trên người cô như vậy, chụp bay thân thể lửa nóng quyến rũ kia một cái.
Nhìn về phía vẻ mặt nghi hoặc của nhà tù sát vách kia, Cố Khinh Hàn thuận miệng bịa chuyện: "Hắn thích sắm vai nhân vật, thường xuyên coi mình trở thành thị quân, coi ta trở thành bệ hạ, thói quen ấy mà!"
"Ồ, hóa ra là như thế.

Có điều các ngươi cũng phải chú ý, những lời này ở khuê phòng có thể nói, ở bên ngoài không thể nói, bị người khác nghe được sẽ bị chém đầu." Chỉ nghe nói kẻ có tiền thường xuyên chơi một ít trò chơi, không nghĩ tới thật sự có.
Ánh mắt lại muốn liếc Cố Khinh Hàn cùng Đoạn Hồng Vũ một cái, lắc đầu, thoạt nhìn như người bình thường, không nghĩ tới, thế màn cũng là một kẻ biến thái.
"Phủ Doãn đại nhân đến.."
Ngoài nhà tù truyền tới một tiếng thông báo kéo dài, nữ tù không khỏi ổn định thân mình, liếc mắt nhìn Cố Khinh Hàn phong thanh vân đạm một cái, cùng Đoạn Hồng Vũ vẻ mặt ngoan ngoãn, dựa vào trong lòng Cố Khinh Hàn.
Các nàng là ai? Ngay cả Phủ Doãn đại nhân cũng không sợ, chẳng lẽ địa vị của các nàng so với Phủ Doãn đại nhân còn lớn hơn?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận