Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


"Sh!" trên tay nắm lấy một mỏm đá nhô ra khỏi vách núi.

Mỏm đá này nhô lên cũng không nhiều, hơn nữa vẫn là hình đao nhọn, tay nắm chặt vào, lòng bàn tay lập tức tràn ra từng giọt máu tươi.

Chịu đựng đau đớn, nhìn về Vệ Thanh Dương phía dưới.

Chỉ thấy, nhị đương gia kia, ngực tuy rằng trúng một phi tiêu, nhưng một phi tiêu này cũng không có làm nàng ta giữa đường mất mạng, ngược lại cười âm u mà xót xa, ánh mắt kia, còn tràn đầy tức giận.

Bắt lấy mắt cá chân Vệ Thanh Dương, dùng sức kéo xuống dưới, một cái tay khác không ngừng hướng lên trên đu, muốn để đồng thời hai tay bắt lấy mắt cá chân của hắn.

Một cái chân khác của Vệ Thanh Dương, không ngừng đạp đá lung tung vào tay nàng ta: "Buông tay, mau buông tay!"
"Ha ha, buông tay? Ngươi cảm thấy ta có khả năng buông tay sao? Lão nương cho dù thành quỷ, cũng muốn kéo ngươi qua cầu Nại Hà cùng ta, ha ha ha.

.

"
Cố Khinh Hàn nhìn ngũ quan vặn vẹo của nhị đương gia phía dưới kia, lông mày nhíu chặt.

Mỗi một lần kéo, tay cô lại đau một lần, đá nhọn kia cắt ở trên tay cô, đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt, đôi tay giống như muốn đứt ra vậy.

Muốn buông ra một chút, dùng bàn tay cái khác nắm lấy vị trí mỏm đá sắc nhọn kia, lại làm sao cũng không với tới.

Dưới chân còn đang không ngừng bị lôi kéo xuống.

Vệ Thanh Dương dùng sức để đạp cũng không có được một chút hiệu quả, ngược lại làm ba người, lắc lư trái phải.


Đôi tay bị Cố Khinh Hàn nắm chặt từng chút, từng chút một tuột xuống.

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm thống khổ của Cố Khinh Hàn: "Nắm chặt, không được buông tay!"
Vệ Thanh Dương ngẩng đầu nhìn, lúc này vừa mới nhìn một cái, bỗng cảm thấy trong lòng mình xẹt qua một đạo đau lòng.

Nữ hoàng tàn bạo vô tình kia, nữ nhân hàng đêm đoạt lấy y, nhục nhã y kia, dĩ nhiên sẽ bỏ được tính mạng của chính mình để cứu y.

Trên vách núi, phấn đấu quên mình nhảy xuống theo y, còn có hiện tại.

Bạch y trên người nàng, sớm đã bị máu loãng nhiễm đỏ, đặc biệt là chỗ cánh tay, còn có chỗ lòng bàn tay, máu tươi kia cứ như không muốn sống, chảy xuôi xuống dưới.

Trên mặt nàng, không có thô bạo, âm ngoan trước kia, lúc này nàng chỉ còn ẩn nhẫn, thống khổ.

Cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, lông mày gắt gao nhíu lại thành một khối, lại điềm nhiên kiên trì, không chịu buông tay.

Thật ra, chỉ cần nàng buông tay, bằng võ công của nàng, có lẽ có cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện giờ, mang theo trói buộc là y này, còn có một người muốn cùng hai người bọn y xuống hoàng tuyền, ba người treo ở bên nhau như vậy, hoàn toàn không còn một chút khả năng sống sót.

Nghĩ đến hai ngày xuất cung này, nàng đối với chính mình ôn nhu, ánh mắt Vệ Thanh Dương lóe lóe, bắt đầu từ khi nào, nàng trở nên ôn nhu như vậy?
Không đúng! Thời điểm ở gian nhà trúc, nàng vẫn không quan tâm đến ý nguyện của mình, mạnh mẽ muốn mình!
Nàng là ác ma, là ma quỷ!
Làm sao có thể chỉ bởi vì đối với y tốt một chút, thì sẽ quên hết tất cả sự việc trước kia đâu?
Đủ loại quá khứ không chịu nổi, ở trong đầu Vệ Thanh Dương thoáng hiện ra.

Làm y nhịn không được sinh ra một loại ý niệm muốn bóp chết nàng!
Trên đùi cũng không hề đá nhị đương gia nữa, hơn nữa để mặc người phía dưới kéo xuống.


Một cái hành động quạt gió vào củi lửa này, ra sức đem Cố Khinh Hàn lôi kéo xuống.

Đột nhiên, lực lôi kéo mạnh hơn, làm miệng vết thương vốn dĩ đã chảy máu của Cố Khinh Hàn càng chảy ra nhiều hơn.

Mỏm đá sắc nhọn kia, cũng đang có dấu hiệu lỏng lẻo, như sắp bị gỡ ra khỏi vách núi.

Cố Khinh Hàn cả kinh, không được, rơi xuống như vậy, cả ba người đều sẽ chết!
Làm sao bây giờ? Nơi này trụi lủi, căn bản không còn khả năng sống sót!
Tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy nhị đương gia kia còn chưa từ bỏ ý định, còn đang lôi kéo xuống dưới, con ngươi hiện lên một mạt hung ác.

Đột nhiên, một cái tay khác của nhị đương gia kia, rốt cuộc cũng bắt được một cái mắt cá chân khác của Vệ Thanh Dương.

Cười âm ngoan, tàn nhẫn với Cố Khinh Hàn, rồi sau đó, dùng sức lực toàn thân, lôi kéo mạnh mẽ xuống phía dưới.

Khi Cố Khinh Hàn nhìn thấy nàng ta cười âm hiểm, thì có dự cảm không tốt, không nghĩ tới, thật sự bị nàng ta kéo một cái xuống dưới.

Vách đá sắc nhọn kia không chịu nổi trọng lượng của ba người trực tiếp "cạch" một tiếng đứt ra.

Ba người cấp tốc rơi xuống.

Thời điểm rơi xuống thậm chí còn có thể nhìn thấy tươi cười vì tính toán được thực hiện của nhị đại đương gia kia.

Cố Khinh Hàn cố nén đau đớn xuyên tâm trên tay.

Vận khí rơi xuống, một chân đá nhị đại đương gia thật mạnh xuống dưới.


"A.

.

"
Một tiếng hét rung trời tại đáy vực vang lên, dư âm không ngừng vọng lại.

"Các ngươi cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt, ha ha, cho dù ta đã chết, các ngươi cũng không có khả năng rơi xuống dưới mà sống được, ha ha ha, chúng ta cùng nhau gặp lại trên cầu Nại Hà đi!"
Thanh âm nhị đại đương gia từ lớn biến thành nhỏ, chậm rãi tiêu tan.

Cố Khinh Hàn nghe thanh âm của nàng ta, âm thanh vọng lại vẫn còn vang lên hồi lâu.

Gặp quỷ! Vách đá này rốt cuộc cao bao nhiêu a?
Nếu lần này ngã xuống dưới, không thành đống thịt nát cô không phải họ Cố!
Một bàn tay vẫn gắt gao túm Vệ Thanh Dương như cũ, một tay khác đầy máu tươi đầm đìa sờ vách tường, mong có thể tìm được một điểm đột biến, chẳng sợ là mỏm đá sắc nhọn giống như vừa rồi cũng có thể.

Chỉ cần gắng gượng đến lúc Lộ Dật Hiên tới, các cô sẽ được cứu rồi!
Đáng tiếc, nguyện vọng của cô chung quy không thành, ngoại trừ miệng vết thương ở trên tay tăng thêm càng nhiều ra thì không có sờ được bất luận một điểm đột biến gì!
Chẳng lẽ, hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này?
Ngay tại thời điểm cô tuyệt vọng, ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn nhìn thấy ở bên cạnh cô cách đó không xa, có một gốc cây hoa dại mọc ra từ trên vách đá.

Cố Khinh Hàn hiện lên một mạt vui mừng, vội vàng vỗ vách đá, mượn lực trên vách đá, lao về phương hướng cây hoa dại.

Hai chân cũng không ngừng theo đó đạp đạp vách đá, chống thân thể, nhanh chóng di chuyển.

Ở thời điểm cuối cùng, "soạt" một cái, nắm chặt cây hoa dại kia trong tay.

Thân thể cuối cùng cũng cân bằng lại, không hề rơi xuống nữa.

Nhìn xuống phía dưới một cái, một mảng sương mù trắng xóa, căn bản không biết phía dưới còn sâu bao nhiêu.


Chịu đựng nóng rát trên tay, chỉ sợ tay nắm lấy Vệ Thanh Dương sẽ trượt xuống.

Nhìn đóa hoa dại vừa bám vào kia, sắc mặt thống khổ hiện lên một chút tán thưởng, lực sinh mệnh của hoa này thật mạnh, không có bùn đất, không có nước mưa, từ chỗ vách đá vẫn mọc được ra.

Vệ Thanh Dương chỉ cảm thấy tay của mình bị nắm đến nỗi phát đau, cánh tay cũng tê dại từng đợt.

Nhìn ẩn nhẫn kia của Cố Khinh Hàn, mở miệng nói: "Bệ hạ, ngươi thả tay ra đi, còn tiếp tục như vậy, hai người chúng ta, ai cũng không sống được, đây chỉ là một cái cây hoa dại, bất cứ lúc nào cũng sẽ.

.

Nó không chịu được trọng lượng của cả hai người chúng ta đâu!"
Đỉnh đầu truyền đến một trận tức giận trách cứ: "Ai bảo thế? Nắm chặt! Không được buông tay, nếu không trẫm cho ngươi đẹp mặt!"
Rũ rũ mi, không hề đáp lời, chỉ là ngửa đầu nhìn Cố Khinh Hàn kiên định cùng tín nhiệm kia, đôi tay rớm máu, cùng với bạch y trên người bị máu loãng nhiễm đỏ.

Tầm mắt chậm rãi hạ xuống, mới nhìn thấy, hai chân Cố Khinh Hàn cũng đã sớm chảy máu đầm đìa một mảng, ống quần trên đùi đều bị ma sát đến rách nát, lộ ra một mảng da thịt lớn.

Nhưng da thịt này cũng không phải là trắng trẻo, mịn màng.

Lúc này, hai chân nàng là một mảng đỏ như máu, da trên đùi toàn bộ đều trầy.

Nhìn tất cả những thứ này, trong lòng Vệ Thanh Dương đột nhiên có chút chua xót.

Trước kia nàng đối đãi tàn khốc vô tình như vậy, tại sao hiện giờ lại muốn dùng mạng cứu giúp đâu?
Nếu chỉ là diễn kịch, vậy màn diễn này cũng không tránh khỏi hoàn mỹ quá mức, kinh tâm động phách quá mức.

Từng giọt nước từ trong mắt chảy xuống.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận