Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Cố Khinh Hàn nguyền rủa tổ tông mười tám nhà Đoạn Ảnh một lần.
Bên tai, một thanh âm lấy lòng thiếu đánh lại đứt quãng truyền vào trong tai cô.
"Tiểu thư, nơi này phong cảnh rất tốt, cảnh sắc tú lệ, nếu không, tiểu thư ngay ở chỗ này cùng chính phu, trực tiếp..

Hắc hắc hắc.."
Vài tiếng cười dung tục, truyền vào trong tai Cố Khinh Hàn, nghe đến nỗi cô nổi da gà một cái.
Thanh âm này, thật quá dung tục, quả thật không có một chút tiết tháo nào.
"Ngươi ngốc hả, nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc không bình thường, thân mình chính phu hiện tại suy yếu, lão tử là loại người giậu đổ bìm leo sao này?"
Ngươi nói đúng rồi, ngươi thật sự là chính là loại người này!
"Không phải, không phải, tiểu thư quang minh lỗi lạc, đương nhiên không phải loại người như vậy!"
Hộ vệ bên cạnh Đoạn Ảnh cười lấy lòng, rồi sau đó thấp giọng nói: "Tiểu thư, vậy Vãn Dung công tử thì làm sao? Hiện giờ, hắn còn ở trên thuyền của chúng ta, ngài không phải muốn làm hắn vui sao, hiện giờ chính phu tới, vậy nếu như bị Vãn Dung công tử thấy được.."
Âm thanh một cái bạo lật vang lên, thanh âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Đoạn Ảnh vang lên: "Ngươi quả thật còn ngu hơn cả heo, trước kia chính phu chưa có xuất hiện, Vãn Dung công tử đương nhiên là xinh đẹp nhất, nhưng chính phu nhà lão tử vừa ra tới, Vãn Dung nhiều nhất chính là tư sắc trung đẳng thôi, chỗ nào có thể đánh đồng cùng chính phu nhà lão tử?"
"Vâng vâng vâng, vậy hiện tại Vãn Dung công tử bên kia an bài như thế nào? Nếu an bài hắn đến bên người tiểu thư hầu hạ, chẳng may chính phu tỉnh lại thấy.."
"Đúng đúng đúng, không thể an bài đến bên người lão tử, bằng không chính phu của lão tử tỉnh, nhìn thấy bên cạnh lão tử có một người nam nhân, chắc chắn không vui vẻ, ngươi tìm ngay một nơi tốt một chút để hắn ở trước, hầu hạ ăn ngon uống tốt, đừng để cho hắn biết chính phu của lão tử tới!"
"Vâng vâng, tiểu nhân hiểu rồi!"
"Đúng rồi, tiểu thư, nữ tử hoang dã vớt lên cùng với chính phu kia, phải an bài như thế nào?"
Đệch, nữ tử hoang dã? Là đang nói cô sao?
"Trực tiếp ném xuống trong hồ không phải là được sao?"
Đệch, dám ném lão tử vào trong hồ, chết tiệt!
"Tiểu thư, vậy cũng không được tốt a, thấy chính phu hình như quen biết nữ nhân này, lỡ như chính phu tỉnh lại, không tìm thấy người, vậy..

Chẳng may nàng ta là người thân của chính phu thì làm sao bây giờ?"

Nói thừa, ta đâu chỉ là người thân của hắn, ta còn là thê chủ của hắn!
"Cũng đúng, vậy quên đi! Ném nàng ở một bên đi, không cần để ý đến nàng, chờ sau khi chính phu tỉnh lại lại quyết định muốn ném nàng vào trong hồ hay không!"
"Vâng, tiểu thư!"
Thanh âm đứt quãng dần dần nói sang chuyện khác, đều là nói đến công tử nhà ai xinh đẹp, tiểu quan hồng lâu nhà ai dáng người nóng bỏng, công phu trên giường..
Có lẽ là lời nói quá mức lộ liễu, trên người Cố Khinh Hàn run run, run đến mức nổi cả tầnng da gà.
Vội vàng tâm bình khí tĩnh, chậm rãi ngưng tụ nội lực của mình vào đan điền.
Thân thể đau xót, đau đến mức cô ứa ra mồ hôi lạnh, cả kinh, nội lực của cô làm sao lại không còn?
Ngưng thần, thử lại vài lần, nhưng bất luận cô đề khí như thế nào, trước sau đều không thể ngưng tụ được chân khí.
Sắc mặt tức khắc trắng toát, chân khí trong cơ thể cô tan rã, chỉ cần động tới khí, trên người đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn.
Chẳng lẽ, nội lực của mình đều mất rồi?
Hoặc là, bị thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đề tụ chân khí?
Nghĩ đến khả năng này, trên mặt vốn là tái nhợt, càng là trắng bệch như tờ giấy.
Tại dị thế rồng rắn hỗn tạp này, nếu không có một thân võ công hộ thân, bất cứ lúc nào cũng đều có thể sẽ mất mạng nhỏ.
Lộ Dật Hiên đâu? Nàng chắc là cũng còn sống đi? Bị thương có phải cũng nặng giống cô hay không?
Đau đớn trên người từng đợt truyền đến.

Con mẹ nó! Lúc trước rơi xuống vực cũng không có đau như vậy!
Rốt cuộc là rơi xuống nơi nào, thế mà khiến thân thể thành như vậy?
Nhắm mắt lại, mặc kệ là nơi nào, cô vẫn là dưỡng đủ tinh thần trước đi.
Chờ đến thời điểm Cố Khinh Hàn tỉnh lại lần nữa, trời đã một mảng đen nhánh.
Thân thể dường như đang tiến về phía trước.


Cố Khinh Hàn cả kinh, đột nhiên mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt, là cái kho hàng nho nhỏ, kho hàng không lớn, bày một ít hàng hóa rải rác.
Sau khi nhìn quét một vòng, ánh mắt cố định ở một cái lỗ thông gió.
Từ cái lỗ thông gió này, vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Bên ngoài, một mảng đen nhánh, chỉ còn có một ít ánh đèn đảo ngược in ở trên mặt nước, sóng hồ lăn tăn, được ánh đèn chiếu xuống, từng đợt từng đợt sóng sánh ra ngoài.
Tất cả sự việc phát sinh lúc trước, chậm rãi hiện ra ở trong đầu cô.
Thử giật giật thân thể, tuy rằng không có đau nhức như lúc mới vừa tỉnh lại, nhưng cũng đau đến cô cắn chặt răng, mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Kẽo kẹt" cửa lớn kho hàng bị một nữ nhân trung niên mở ra.
Nữ nhân nhìn thấy Cố Khinh Hàn, cười hắc hắc: "Bị thương nặng như vậy, đều còn không có chết đi, mạng của ngươi cũng không phải cứng rắn bình thường a, ồ, cầm lấy ăn đi, đây là bữa tối cuối cùng cho ngươi, ăn xong thì tự giác một chút, nơi đó có vải gấm, tự giải quyết tính mạng của mình đi, đỡ phải làm phiền người khác!"
Không đợi Cố Khinh Hàn đáp lại, "rầm" một tiếng, đóng cửa kho hàng lại.
Con mẹ nó! Cô còn muốn sống lâu thêm mấy năm đây, loại biểu hiện tự sát của kẻ yếu này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người cô!
Cố Khinh Hàn giãy giụa bò qua, nhặt bánh bột bắp trên mặt đất lên.
Cười tự giễu, thật không nghĩ tới.

Thế mà có một ngày còn cần người khác bố thí.
Chịu đựng đau đớn trên người, một tay cầm bánh bột bắp cắn một miếng.
Cô không biết cô ngất xỉu mấy ngày rồi, nhưng cô thật sự rất đói bụng, rất khát.
Cổ họng, vừa khô vừa rát, dường như đang đốt cháy cô.
Mới vừa cắn một miếng, vừa khô vừa cứng rất khó ăn.
Nhịn không được nhổ hết ra.
Bao nhiêu năm rồi không hề ăn đồ ăn khó ăn như vậy nữa, chính cô đều sắp không nhớ được.


Ăn nhiều sơn hào hải vị, bánh bột bắp này vừa khô vừa cứng, cô thật sự không nuốt nổi!
Ném bánh bột bắp sang một bên.
Dựa người vào trên tường.

Nghe tiếng đàn sáo bên ngoài đứt quãng truyền vào.
Một trận tiếng đàn du dương, xuyên qua vách ngăn, truyền tới lỗ tai cô.
Cố Khinh Hàn ngưng thần lắng nghe.
Tiếng đàn tuy rằng êm tai, du dương, tiếng tiếng như đang tưởng niệm, hương vị ưu thương, nhưng tuyệt đối không phải Vệ Thanh Dương đàn.
Thanh âm của Vệ Thanh Dương tuy rằng cũng có chút trầm thấp ai uyển, nhưng ở trong tiếng đàn, vượt xa chủ nhân gảy đàn này.
Thở dài, cũng không biết hiện tại Vệ Thanh Dương thế nào.
Nhìn quần áo trên người mình, còn mặc y phục làm từ lá cây ở đất hoang.
Y phục làm từ lá cây gồ ghề lồi lõm, rách một mảng lớn, mảng lớn da thịt bại lộ ở không khí.
Ánh mắt quét quét, cầm lấy một bộ trang phục hạ nhân đặt ở trong kho hàng, mặc ở trên người.
Chỉ là mấy động tác nho nhỏ, Cố Khinh Hàn dường như cảm thấy, đi qua ngàn vạn thế kỷ, sức lực trên người cũng vì mấy động tác này mà hao hết toàn bộ.
Gian nan bò lên, đi đến cửa kho.
Đẩy đẩy, không đẩy ra.

Tăng thêm lực đạo, lại lần nữa đẩy đẩy, lần này đẩy ra một cái khe nhỏ.
Mơ hồ nhìn thấy đây là một con thuyền hoa, thuyền hoa hoa lệ quý khí.
Ai nha, thế mà khóa lại!
Cô lại không phải là phạm nhân, những người này thế mà khóa cô nhốt ở đây, tức chết rồi!
Môi khô nứt, chỗ cổ họng từng đợt bỏng cháy.

Không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía chỗ lỗ thông gió, nước nơi đó sóng sánh gợn từng vòng, nhìn đến nỗi mắt cô đỏ hoe.
Nước gợn song sánh a, nếu có thể uống một ngụm thì thật là tốt!

Nhịn xuống cảm giác bỏng cháy ở cổ họng, ngã ngồi ở trên boong thuyền một cái.
"Công tử, ngài nói xem, Đoạn tiểu thư này là chuyện như thế nào? Nàng không phải vẫn luôn ước gì cùng ngài..

Cái kia sao..

Tại sao đến tận bây giờ một chút tin tức cũng không có?"
"Nàng tốt nhất là quên ta đi, bằng không, chỉ sợ.."
"Công tử, ngài đừng lo lắng, tiểu nhân nghe nói, mấy ngày trước đó có một vị công tử từ trên trời giáng xuống, vừa lúc rơi bên cạnh thuyền hoa của Đoạn tiểu thư, Đoạn tiểu thư vô cùng để bụng vị công tử này, cái gì tốt nhất cũng đều cho hắn, còn luôn miệng gọi hắn là chính phu, đoán chừng mấy ngày nay đều sẽ không tới làm phiền công tử!"
"Hy vọng như thế đi!"
Cố Khinh Hàn nghe thanh âm này, làm sao càng nghe càng thấy quen? Cả buổi mới nhớ ra, đây còn không phải là vị Vãn Dung công tử lần trước nhìn thấy ở Quần Phương Quán kia sao?
Hắn làm sao cũng ở chỗ này?
Muốn mở miệng gọi hắn, hô vài tiếng, đáng tiếc thanh âm phát ra đều là nhỏ hơn cả muỗi kêu.
Vội vàng cử động thân thể, lấy ra khối sắt trên hàng hóa bên cạnh, gõ gõ vào cửa kho.
Bởi vì không có bao nhiêu sức lực, tiếng vang gõ ra cũng nhỏ đến đáng thương, hơn nữa sau khi chỉ gõ vài tiếng, thân mình không còn sức lực, dựa vào thân khoang thuyền, đá đá vài cái.
Thân ảnh Vãn Dung công tử vốn dĩ rời đi bỗng dừng lại, cẩn thận nghe một chút, phát hiện xung quanh ngoài tiếng gió phất phơ cùng thanh âm nói chuyện trên thuyền hoa ra, lại không có một chút động tĩnh.
Lắc lắc đầu, thầm than chính mình gần đây trở nên mẫn cảm, một chút thanh âm nho nhỏ, cũng sẽ làm trái tim mình giật nảy lên.
Ngay tại thời điểm y đi được vài bước, thanh âm "uỳnh uỳnh" lại lần nữa vang lên.
Bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía chỗ kho hàng, cửa lớn nơi đó, bị người ta dùng khóa lớn khóa chắc chắn, mà thanh âm đúng là từ nơi đó phát ra.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa lớn kho hàng.
"Công tử, việc không liên quan, đừng nhúng tay vào, chúng ta vẫn nên đi thôi, Đoạn tiểu thư, chúng ta thật sự không thể chọc vào các nàng a!"
Đúng vậy, Đoạn Ảnh là nữ nhi của đương kim đế sư, trong thiên hạ có mấy người có thể đắc tội nàng?
Xoay người, cùng tiểu thị đi từng bước một ra ngoài.
Cố Khinh Hàn vốn dĩ nhìn thấy Vãn Dung công tử dừng lại, vui vẻ trong lòng, còn chưa có chờ cô vui sướng xong, thanh âm Vãn Dung công tử lại lần nữa dần dần đi xa.
Dùng hết sức lực toàn thân, ném thật mạnh hòn đá trong tay vào cửa khoang, tiếng sau lớn hơn so với tiếng trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận