Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Dứt lời, cái miệng mang theo mùi rượu kia bèn muốn hôn lên Vãn Dung công tử.
Vãn Dung công tử vội vàng quay đầu sang một bên, đôi tay ra sức giãy giụa: "Ngươi muốn làm gì, buông tay, mau thả ta ra!"
"Buông ngươi ra? Hắc! Lão tử bỏ ra số tiền lớn đưa ngươi từ trong Quần Phương Quán ra, cũng không phải là để đi thuyền ngắm cảnh cùng ngươi, hắc hắc.."
Tay heo béo bắt đầu mơn trớn ở trên người Vãn Dung công tử, trên mặt cười đến dung tục, tà ác.
"Soạt, roẹt" một tiếng, quần áo bị xé mở một góc.
Nháy mắt trên người chợt lạnh, Vãn Dung công tử luống cuống, vội vàng giãy giụa dùng đôi tay của mình che lại cảnh xuân lộ ra ngoài kia.

Đáng tiếc, sức lực của y, làm sao bằng được sức lực hùng tráng của Đoạn heo béo đâu?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đầu heo kia tiến đến trước ngực y, khiến y nổi một tầng da gà.
Chóp mũi là mùi rượu nồng đậm của nàng ta, trên người là động tác thô bạo của nàng ta.
Cái mũi Vãn Dung công tử đau xót, hai giọt nhiệt lệ trong mắt suýt chút nữa chảy xuống dưới.
Y chỉ là một tiểu quan thanh lâu, không có thân phận, không có địa vị, cái gì cũng đều không có.
Ngày đó, tú ông bán y cho một nam tử yêu dã, tà mị.

Nam tử kia ra giá trên trời mua y, lại không đưa y đi theo, chỉ là mặc kệ y ở Quần Phương Quán, bỏ lại một câu, thì nghênh ngang mà đi.
Y vĩnh viễn nhớ rõ câu nói kia.


Tuy rằng hắn chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ, thuận miệng phun ra, nhưng đối với y lại là vũ khí sát thương trí mạng nhất.

Một câu tùy ý kia, ngay lập tức khiến cuộc đời y hoàn toàn điên đảo.
Hắn nói, nam nhân này, hắn nhìn chán, chơi chán rồi, về sau để cho y tiếp khách đi!
Tiếp khách, tiếp khách, chẳng khác nào, thân thể trong sạch không giữ nổi nữa!
Tuy rằng, y chỉ là một tiểu quan thanh lâu, nhưng y vẫn luôn khát vọng có thể có một thê chủ sủng y, yêu y.

Không cần phú quý, không cần vinh hoa, chẳng sợ cuộc sống lang bạt, chẳng sợ ngày không đủ ba bữa cơm, y đều không thèm để ý, chỉ cần trong lòng đối phương đều có nhau.
Ngày đó, Đoạn tiểu thư lại đi vào Quần Phương Quán của bọn họ, tú ông vì kiếm tiền, trở tay đẩy y ra ngoài, nhận một số lượng lớn ngân lượng của Đoạn tiểu thư.

Vì thế, Đoạn tiểu thư bao y bảy ngày, bảy ngày sau đưa về Quần Phương Quán.
Lúc ấy, y cười lạnh một cái, bảy ngày, bảy ngày sau, y còn có thể trở về được sao?
Nếu Đoạn tiểu thư, thật sự làm cái gì với y, y tình nguyện cắn lưỡi tự sát, cũng sẽ bảo vệ trong sạch của mình.
Chỉ hy vọng trước khi chết có thể được gặp lại vị tiểu thư quần áo tả tơi, lại phong hoa vô song kia.
Hiện tại, y đã gặp được, y nên thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, Vãn Dung công tử cả kinh, vị tiểu thư kia, hình như còn ở trong ngăn tủ, vậy, có phải nàng đều nhìn thấy rõ ràng tất cả một màn này hay không?
Đáy lòng, đột nhiên sinh ra cảm giác thật lạnh lẽo.

Không nhịn được quay đầu về hướng ngăn tủ kia, lúc ấy, sau khi y đẩy mạnh nàng vào, vươn tay khóa ngăn tủ lại.
Còn tốt, còn tốt là đã khóa lại, bằng không bị Đoạn tiểu thư nhìn thấy, chỉ sợ cho dù tính mạng cũng đều không giữ nổi.
Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn người ở phía trên, động tác vẫn còn không ngừng lại.
Không tiếng động cười một cái, từ bỏ giãy giụa, chỉ là ánh mắt có chút mơ hồ.
Nếu ngươi muốn có được ta như vậy, vậy ta theo như ý nguyện của ngươi, nhưng mà ngươi có được, chung quy chỉ là thi thể của ta.
Khóe mắt, nhìn về phía ngăn tủ nhốt Cố Khinh Hàn, chảy xuống một giọt nhiệt lệ.
Cố Khinh Hàn ở bên trong, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Cô bị thương quá nặng, vốn dĩ đã không còn sức lực gì, thật vất vả tích cóp được một chút sức lực, ngăn tủ lại bị khóa bên ngoài, cho dù cô tạo ra từng tiếng va đập, nhưng bên ngoài, tiếng quần áo bị xé, cùng với tiếng thô tục chửi bậy của Đoạn heo béo, sớm đã bao phủ tiếng vang mà Cố Khinh Hàn giãy giụa phát ra.
Xuyên qua khe hở của ngăn tủ, Cố Khinh Hàn tinh tường nhìn thấy Vãn Dung công tử hoàn toàn bị Đoạn heo béo đè ở trên bàn, đôi tay bị giơ lên trên đỉnh đầu.
Mảng lớn da thịt trơn nhẵn trên người bại lộ ra ngoài không khí.
Đồ heo béo chết tiệt này, con mẹ nó, nếu mà thật sự dám cường bạo hắn xem, xem ta có tiêu diệt ngươi hay không?
Không ngừng giãy giụa, toàn bộ ngăn tủ đều lay động rất nhỏ, thậm chí còn gầm lên: Đoạn heo béo!
Không biết là do tiếng của cô quá nhỏ, hay là do tiếng vang của Đoạn heo béo quá lớn, lại hoặc là do hưng phấn quá mức, đầu heo béo chết tiệt kia thế mà một chút cảm giác cũng không có.
Mắt thấy Đoạn heo béo kéo xuống toàn bộ quần áo trên người Vãn Dung, miệng rộng cắn mạnh ở trên người hắn.

Cố Khinh Hàn hận không thể một chưởng vỗ chết nàng ta.
Tầm mắt quét đến ánh mắt Vãn Dung công tử, Cố Khinh Hàn bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ.

Đây, ánh mắt này mang theo thê lương, mang theo bất đắc dĩ của hắn, mang theo giải thoát..

Ánh mắt này, căn bản chính là ánh mắt muốn tự sát a!
Quả nhiên, động tác tiếp theo của Vãn Dung công tử, đã chứng thực ý nghĩ của cô.
Chỉ thấy đầu lưỡi Vãn Dung công tử động một cái, định cắn lưỡi tự sát.
Cố Khinh Hàn nóng nảy, cắn một cái này, mạng nhỏ sẽ không còn.
Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, trên người dùng sức, trừng mắt nhìn ngăn tủ, tạo ra tiếng vang bộp bộp.
Vãn Dung công tử thấy được, nhưng đồ heo béo chết tiệt kia vẫn là không hề nhìn thấy, vẫn say mê trong thế giới của mình như cũ.
Động tác cắn lưỡi của Vãn Dung công tử dừng một chút, nhìn về phía Cố Khinh Hàn, cười thê lương, khóe mắt lại lần nữa chảy xuống một giọt nhiệt lệ.
Ngay tại thời điểm hắn định cắn lưỡi tự sát, ngay tại thời điểm Đoạn heo béo phải làm đến một bước cuối cùng, cửa lớn "rầm" một tiếng bị mở ra.
Chỉ thấy một người nữ tử mặc cẩm phục hoa y, thắt lưng đeo ngọc bội phỉ thúy, khí thế hùng hổ một chân đá văng cửa ra, phía sau còn đi theo gần mười hộ vệ.
Sự việc vừa xảy ra làm mọi người ở đây đều ngơ ngẩn, dừng lại tất cả động tác, ngây ngốc nhìn đám người đột nhiên xông vào.
Vãn Dung công tử, còn đang ở trong hoảng sợ, cầm lấy quần áo rách bên cạnh, che lại bộ phận quan trọng, hai mắt đẫm lệ nhìn nữ tử trước cửa.
Đoạn heo béo hiển nhiên cũng không nghĩ tới, tuy rằng, có người dám đá văng cửa của nàng ta, cả người còn đang ngây ngốc, động tác vẫn duy trì như cũ.
Cố Khinh Hàn chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía nữ nhân này, lấm la lấm lét như chuột, một đôi nhãn cầu long sòng sọc liếc qua lại, sắc mặt vàng như nến, xương mắt hõm vào, rõ ràng chính là do túng dục quá độ gây ra.

Phía sau còn đưa theo hộ vệ hùng hổ, vừa nhìn là biết cũng không phải là thứ gì tốt.
Lúc này, nàng ta đang trừng lớn đôi mắt, nhìn động tác trên người Đoạn heo béo, ngón tay run rẩy, tức giận đến mức một câu đều không nói ra được.
Cuối cùng cũng có người tới giải cứu hiện trường, mặc kệ người này là tốt là xấu, tới lúc này, quả thật rất đúng lúc.
Đoạn heo béo phản ứng lại, nhìn thấy mình sắp có được Vãn Dung, lại bị người cưỡng ép phá hỏng, trong lòng vô cùng tức giận, một tay kéo quần áo của mình lên.

Bạo rống: "Lục Lao Tô, ngươi con mẹ nó có bệnh sao, đêm hôm khuya khoắt xông vào thuyền hoa của lão tử!"
"Ngươi con mẹ nó mới có bệnh, Vãn Dung công tử tư thế thiên nhân, tài mạo song toàn, ngươi thế mà dám cả gan chà đạp hắn!"
"Đệch, lão tử bỏ ra số tiền lớn bao hắn bảy đêm, ai dám nói lão tử chà đạp hắn?"
Lục Lao Tô chán nản, không tìm ra lý lẽ cãi lại nàng ta.
Xác thực, Vãn Dung công tử cho dù lại xuất sắc như thế nào, cũng không trốn thoát khỏi thân phận quan tử thanh lâu.

Nhận tiền tài của người ta, dĩ nhiên phải cẩn thận hầu hạ người ta, nhưng mà..
Tầm mắt chuyển một cái, nhìn thấy Vãn Dung công tử nắm y phục rách nát, gắt gao che lại thân hình của mình, trên gương mặt xinh đẹp chảy xuống từng giọt nhiệt lệ, thân thể run rẩy, dựa người vào góc bàn.
Nhìn đến nỗi, trong lòng y đau đến thắt lại, cũng mặc kệ ai đúng ai sai, trực tiếp đấm một quyền lên trên mặt của Đoạn Ảnh, tức giận mắng: "Đệch, có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có tiền thì có thể bắt nạt người khác sao? So về tiền, ngươi so được với lão tử sao? Lão tử đều còn chưa có khoe khoang ở chỗ này, ngươi khoe khoang cái lông nhà ngươi!"
Trên mặt Đoạn Ảnh đau xót, đặc biệt là hàm răng, đau đến nàng ta nhe răng trợn mắt, kêu rên thống khổ.
Còn chưa có kịp phản ứng lại, trên ngực lại bị đánh một quyền thật mạnh, đánh đến nỗi thân thể nàng ta lao về phía trước, ngã chổng vó một cái.
Tức giận, vô cùng tức giận! Từ trước đến nay đều không có người dám đánh y như vậy, Lục Lao Tô kia là cái thá gì, thế mà dám đấm y hai quyền.
Trở tay, đánh một quyền thật mạnh về phía Lục Lao Tô, vừa vặn đấm vào mũi của Lục Lao Tô, đau đến mức y bịt mũi kêu rên.
Nếu ban nãy chỉ là muốn thể hiện mình ở trước mặt Vãn Dung công tử, nhưng mà hiện tại, Lục Lao Tô chính là thật sự phát hỏa rồi.
Mẹ nó, chưa khi nào bị người khác đánh như vậy, hôm nay không đánh đầu heo kia đến mức nhìn không ra loại heo, y không phải họ Lục!
Hộ vệ của Lục Lao Tô nhìn thấy chủ tử nhà mình bị đánh, một đám lao đến, muốn giúp đỡ chủ nhân nhà mình, Lục Lao Tô ngăn cản một cái: "Các ngươi, ai cũng đừng nhúng tay vào, hôm nay, gia thế nào cũng phải tự mình giáo huấn đồ đầu heo này một chút, heo béo!"
"Đệch, ngươi con mẹ nó, con chuột già chết tiệt, lão tử hôm nay không đánh ngươi thành con chuột chạy qua đường, lão tử không phải họ Đoạn, các ngươi, ai cũng không được lại đây!" Đoạn Ảnh dương tay cũng nói với hộ vệ bên ngoài đang ùa vào.
"Gia ghét nhất người khác gọi ta là con chuột già, heo béo chết tiệt!"
"Đệch, lão tử cũng nói cho ngươi, lão tử ghét nhất người khác nói ta béo, gọi ta là heo, mẹ nó!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận