Nam Phi


Nhờ màn kịch bị thương nặng Tô Ngọc Hành tỉ mỉ thiết kế, Ngộ Quân Diễm hiếm khi được thanh nhàn an dưỡng thế này, nhưng có lẽ là hắn trời sinh mệnh vất vả bôn ba, mới ba ngày, hắn đã đứng ngồi không yên, vò đầu bứt tai.
“Ngọc Hành, ngươi nói xem tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào?”
Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười nói: “Quân Diễm, hôm nay ngươi đã hỏi câu này ba lần rồi.

Mà từ sáng đến giờ ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, làm sao biết được tình hình chiến đấu ở tiền tuyến?”
“Cũng đúng…” Ngộ Quân Diễm đi đi lại lại trong phòng, bụng lớn không có chiến giáp che đi nhìn càng thêm rõ ràng, “Không biết đám kỵ binh Tây Ngõa có tấn công tiếp hay không?”
“Quân Diễm, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.

Các tướng sĩ chiến đấu ở tiền tuyến đều do ngươi đề bạt, thực lực của họ thế nào, lẽ nào ngươi không hiểu, không tin hay sao?”
Ngộ Quân Diễm nghe xong lời của Tô Ngọc Hành, gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng.”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Cho nên nhiệm vụ của ngươi bây giờ là chăm sóc bản thân, dưỡng thai cho tốt.” Tô Ngọc Hành kéo Ngộ Quân Diễm đến giường, đỡ hắn nằm xuống, lại kê thêm một chiếc gối mềm sau lưng để hắn nằm được thoải mái, nói: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngủ thêm một lát đi.”
“Nhưng mà ta vừa mới tỉnh ngủ chưa tới nửa canh giờ…” Ngộ Quân Diễm bất đắc dĩ nói, “Ngọc Hành, ngươi chắc phương pháp của ngươi là an thai chứ không phải chăn heo?”

Tô Ngọc Hành bị lời của hắn chọc cười, cười nói: “Trên đời này có con heo nào đẹp như ngươi sao?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Có vậy cũng đừng bắt ta hết ăn lại ngủ.”
Tô Ngọc Hành thỏa hiệp: “Được rồi, vậy ngươi muốn làm gì?”
Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là ngươi theo ta ra ngoài cưỡi ngựa.”
“Cưỡi ngựa?” Tô Ngọc Hành nhẹ vỗ lên phần bụng tròn vo của Ngộ Quân Diễm, kiên quyết phản đối, “Ngươi nên từ bỏ suy nghĩ không thực tế này đi.”
Ngộ Quân Diễm uể oải rũ mắt: “Dù không được cưỡi ngựa, ngươi cũng không thể nào bắt ta cả ngày ở trong phòng thế này chứ? Con còn chưa chào đời, ta đã buồn chết rồi.”
Thấy Tô Ngọc Hành không đáp, Ngộ Quân Diễm nói thêm: “Ngọc Hành, chắc ngươi chưa từng ngắm hoàng hôn trên thảo nguyên đâu nhỉ? Hay là chúng ta đi xem đi? Nói cho ngươi biết, cảnh sắc vô cùng đẹp, ta đảm bảo ngươi sẽ không hối hận đâu.”
Tô Ngọc Hành lắc đầu hết cách, y biết với tính cách của Ngộ Quân Diễm, lần này y không đồng ý không được, đành nói: “Ta đi phái người chuẩn bị xe ngựa, ngươi ở đây chờ ta.”
“Được!” Ngộ Quân Diễm vui vẻ đồng ý.
Chẳng bao lâu Tô Ngọc Hành đã chuẩn bị xong xe ngựa, còn có thảm, dược liệu, lương khô, rượu, nước… Ngộ Quân Diễm nhìn đồ đạc chất hơn nửa xe, thắc mắc: “Ngọc Hành, chúng ta… dọn nhà sao?”
“Đây gọi là lo trước khỏi hoạ.” Tô Ngọc Hành vừa xếp đồ lên xe ngựa vừa nói, “Ta nghe nói thời tiết trên thảo nguyên thay đổi thất thường, mang thêm chút đồ đạc thiết yếu, chẳng may gặp chuyện gì còn có thể ứng phó được.

Ối, Quân Diễm, ngươi làm gì thế? Mau đặt xuống! Để ta chuyển lên!”
Ngộ Quân Diễm không để ý tới lời của Tô Ngọc Hành, nhấc một chiếc chăn lông đặt lên xe ngựa, nói: “Ngươi đừng xem ta như người bệnh được không? Mà dù có bệnh cũng không yếu ớt đến mức không thể động chân động tay.”
“Được rồi, được rồi, ngươi xem, không còn gì nữa, mau lên xe ngựa thôi, chúng ta sẽ lập tức lên đường.”
Tô Ngọc Hành điều khiển xe ngựa, cùng Ngộ Quân Diễm chậm rãi đi về phía thảo nguyên vô tận.

Ngộ Quân Diễm nói không sai, cảnh tượng tráng lệ khi mặt trời ngả dần về hướng tây trên thảo nguyên là cảnh tượng mà hơn hai mươi năm nay y chưa từng được chứng kiến.

Nhìn mặt trời chuyển sang màu hồng bì ngả dần về tây rồi chậm rãi biến mất nơi đường chân trời, hào quang hắt ra nơi ranh giới giữa trời và đất, nhuộm một màu vàng cam đẹp mắt, rồi ánh hào quang đó nhạt dần, biến mất, tựa như pháo hoa, chỉ sáng rực trong chốc lát, lại lưu thật lâu trong mắt người.
“Đây chính là cảnh mặt trời lặn trên thảo nguyên sao?”

“Thấy thế nào? Rất đẹp đúng không?” Ngộ Quân Diễm cười hỏi.
“Nào chỉ đẹp, là kinh diễm mới đúng.” Tô Ngọc Hành đáp, “Thật muốn mỗi ngày đều có thể ngắm mặt trời lặn thế này.”
“Chuyện này thì đơn giản.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Đợi ta dẹp Tây Ngõa xong, nơi này trở thành ranh giới của Đại Nguyên ta rồi, đến lúc đó ngươi muốn ngắm mặt trời lặn cũng được, muốn nhìn mặt trời mọc cũng được, đều mặc ngươi.”
Lời của Ngộ Quân Diễm lộ ra quyết tâm cùng khát vọng, nhưng Tô Ngọc Hành lại không vui cho nổi.

Theo Tô Ngọc Hành, thảo nguyên tráng lệ là vì sự rộng lớn vô ngần của nó, là vì sự tự do của nó, nhưng một khi mảnh đất này bị chiếm đoạt, xảy ra chiến tranh, máu nhuộm đầy đất, Tô Ngọc Hành không biết mình còn hứng thú dẫm lên nó để nhìn mặt trời lặn nữa hay không.
“Ngọc Hành!” Tiếng gọi của Ngộ Quân Diễm lộ vẻ gấp gáp.
“Sao thế? Có chuyện gì?” Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm đột nhiên hoảng hốt, vội hỏi.
Ngộ Quân Diễm nhìn bầu trời phía xa, nhíu mày nói: “Bão cát…”
“Bão cát?”
“Chúng ta thật không may, đi ra ngoài lại gặp phải bão.”
“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Tô Ngọc Hành chưa từng gặp bãi trên thảo nguyên, hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào, “Chúng ta… lập tức quay lại?”
“Muộn rồi.” Ngộ Quân Diễm nhìn mây phía xa, “Xe ngựa không thể nào nhanh hơn tốc độ gió.”
“Vậy…”
“Nhân lúc bão cát chưa tới, chúng ta mau tìm một nơi để tránh.”

Tô Ngọc Hành nghe theo chỉ thị của Ngộ Quân Diễm, đánh xe ngựa tới một khe núi.

Lúc dừng lại mới giật mình phát hiện trong đó hiện đang có mấy người Tây Ngõa.
“Các người là ai?” Một thiếu niên Tây Ngõa chừng mười mấy tuổi rút đao đeo bên hông ra, giơ lên ngang ngực, trừng mắt quát Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành, “Các người… là người Nguyên Quốc?”
Tô Ngọc Hành thấy đối phương nhiều người, hơn nữa sắp có bão cát, động thủ lúc này vô cùng bất lợi cho mình và Ngộ Quân Diễm, huống chi hắn còn mang thai.

Nhưng nhìn dáng vẻ của người nọ, có vẻ như không hề nhận ra Ngộ Quân Diễm chính là chủ tướng Nguyên Quốc.
“Này! Ta đang hỏi, sao không trả lời?” Thiếu niên Tây Ngõa thấy Tô Ngọc Hành không nói, mày cau càng sâu, nắm chặt chuôi đao trong tay, ra vẻ như sắp nhào tới.
“Chúng ta… là thương nhân tình cờ đi ngang qua nơi này, không may bị lạc mất đội ngũ.” Tô Ngọc Hành thấy vẻ mặt đối phương tỏ ra không tin, lại thấy ở sau lưng thiếu niên kia có một đám người đang vây quanh một nữ nhân.

Mà nữ nhân nọ sắc mặt trắng bệch, tựa như bị bệnh, ý tưởng chợt lóe, nói thêm, “Chúng ta là thương nhân buôn bán thảo dược.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận