Nam Phi


Tô Ngọc Hành nghe Ngộ Quân Diễm nói vậy, không đồng ý lắc đầu: “Quân Diễm nói vậy là sai rồi.

Ta lại cảm thấy chuyện này không cần chúng ta ra tay.”
“Ồ?” Ngộ Quân Diễm không hiểu hỏi, “Sao ngươi lại nói vậy?”
Tô Ngọc Hành đáp: “Theo như tình hình hiện tại, người bị thương là mẫu thân của Anh Ba, cũng chính là thê tử của tộc trưởng mà ngươi vừa nhắc đến.

Con rắn độc cắn bà ta không phải là loài rắn sống trên thảo nguyên này.”
“Ý của ngươi là…” Mắt Ngộ Quân Diễm sáng lên, “Có người muốn hạ độc hại phu nhân tộc trưởng Đồ Lộ, nói cách khác… rất có thể hiện tại Tây Ngõa đang xảy ra nội chiến?”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành gật đầu đáp, “Theo như ta quan sát thì gần như có thể khẳng định trong Tây Ngõa có người rất căm thù tộc Đồ Lộ.”
“Cũng khó trách.” Ngộ Quân Diễm nói, “Tây Ngõa tuy có quân chủ, nhưng dưới quân chủ có quá nhiều thị tộc, rất nhiều chuyện đều cần tộc trưởng các thị tộc đó tụ họp lại cùng nhau quyết định.

Đôi khi, nếu như thị tộc đủ lớn, thậm chí quân chủ còn phải nghe theo quyết định của tộc trưởng đó.”
“Giống như một quốc gia gồm các nước chư hầu.


Đến cuối cùng, khi chư hầu đủ lớn, có thể sẽ đánh đổ chủ quốc.”
“Chính thế.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Huống chi, trên thảo nguyên tôn thờ sức mạnh này, chỉ cần đủ mạnh thì có thể đứng trên tất thảy, kể cả quân chủ.

Có lẽ là vì thực lực của tộc Đồ Lộ quá mạnh mới khiến người khác ám toán.

Nếu quả thật là như vậy, đối với chúng ta đây là cơ hội tốt để ngư ông đắc lợi.”
“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành nhẹ vuốt lưng ngựa nói, “Ngươi có từng nghĩ tới chuyện hợp tác với Tây Ngõa không?”
“Hợp tác?” Ngộ Quân Diễm không hiểu nhìn Tô Ngọc Hành.
“Người Tây Ngõa nhiều lần xâm lược chúng ta là bởi vì muốn chiếm tài nguyên.

Mà trên thảo nguyên có giống ngựa chạy nhanh nhất, có cung bắn xa nhất, chúng ta lại không có những thứ này.

Nếu như chúng ta có thể cùng hợp tác với người Tây Ngõa, trao đổi vật tư, chẳng phải là vẹn cả đôi bên hay sao?”
Ngộ Quân Diễm như vừa nghe thấy một câu chuyện đùa, lắc đầu nói: “Ngọc Hành ơi là Ngọc Hành, ngươi nghĩ đơn giản quá.

Đám người Tây Ngõa thích cướp đoạt, giết chóc kia nào biết coi trọng chữ tín? Hợp tác với chúng? Ha ha, tuyệt đối không thể.”
Tô Ngọc Hành nhìn hai con ngựa vừa được đổi bằng dược liệu, trong lòng nghĩ chúng không phải là bằng chứng hay sao? Những người Tây Ngõa kia đâu có cầm dược liệu của y mà không giữ lời? Nhưng y không nói ra lời này, vì y biết, thành kiến về người Tây Ngõa trong lòng Ngộ Quân Diễm rất nặng, không thể dựa vào vài ba câu nói của mình mà thay đổi được.

Vì vậy Tô Ngọc Hành cũng không phí công nữa, mà nói sang chuyện khác: “Vốn định dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, thư giãn, không ngờ lại gặp chuyện này.

Ta thấy ngươi và con đều mệt rồi, chúng ta nên về sớm nghỉ ngơi thôi.”
Tô Ngọc Hành nói như vậy, Ngộ Quân Diễm có chút bối rối, gật đầu nói: “Được.”
Tô Ngọc Hành điều khiển xe ngựa, chậm rãi rời khỏi thảo nguyên vừa bị bão cát càn quét.

Xung quanh tan hoang, tiêu điều, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ hùng vĩ, bao la của nó.


Đạp trên lá vụn, Tô Ngọc Hành có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.

Một trận bão cát, đối với con người là thiên tai, nhưng đối với thảo nguyên vô tận chỉ là chuyện nhỏ diễn ra hàng ngày, không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Bão cát qua đi, trời vẫn xanh, những cây cỏ bị thổi bật rễ cũng nhanh chóng trỗi dậy, chẳng mấy chốc lại xanh tươi.
Tô Ngọc Hành suy nghĩ, thảo nguyên mà con người tranh nhau này vốn chẳng có ai có thể chinh phục được.

Nó bất động nhìn người ta tranh đoạt, giết chóc trên mảnh đất này, nhưng nếu như nó có sinh mạng, có tư tưởng, liệu chăng nó đang thầm khinh bỉ đám người ngu ngốc không?
Tô Ngọc Hành cúi người, tiện tay nhặt một lá cỏ dại, đưa lên môi nhẹ thổi.

Nhưng cỏ nào phải sáo, không có âm chuẩn, tiếng thổi ra lạc điệu, càng về sau, đến cả Tô Ngọc Hành cũng không biết mình đang thổi giai điệu gì.

Nhưng y vẫn tùy ý mà thổi, trong lòng nghĩ, thời gian nhàn hạ thế này thật thoải mái, tại sao nhiều người lại không thích mà cứ muốn chém giết, tự biến mình thành một cây cung kéo căng…
Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Hành quay đầu nhìn Ngộ Quân Diễm như đã ngủ thiếp đi.
Về đến nơi, Ngộ Quân Diễm vẫn chưa tỉnh, được Tô Ngọc Hành đỡ xuống xe ngựa, mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh đi theo y, đến khi y mở cửa phòng cũng không biết, mơ màng cọ lên người y.
Tô Ngọc Hành cảm giác phần bụng tròn vo đụng lên hông mình, trong bụng kia hình như còn có cử động rất khẽ, là dấu hiệu của một sinh mệnh khác đang tồn tại.


Trong lòng mềm mại, y xoay người bế Ngộ Quân Diễm lên giường, dịu dàng nói: “Chưa tỉnh ngủ sao? Vậy thì ngủ tiếp đi.”
Ngộ Quân Diễm mơ mơ màng màng gật đầu, nói không rõ lời: “Ngọc Hành… Hình như ta trông thấy… đùi gà đang bay…”
“Hả? Ngươi nói gì? Cái gì… đang bay?”
“Ưm… Đùi gà đang bay…”
“Đùi gà đang bay?” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười, “Quân Diễm, ngươi đang nói mơ sao?”
Ngộ Quân Diễm lại không trả lời y, chỉ lẩm bẩm nói: “Đừng chạy…”
Đến khi Ngộ Quân Diễm đói bụng mà tỉnh, thấy Tô Ngọc Hành bưng một con gà nướng tới, hắn vô cùng bất ngờ: “Ngọc Hành, sao ngươi biết ta muốn ăn gà nướng?”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta thấy bên ngoài có một con gà bay qua, cho nên bắt nó nấu cho ngươi ăn.”
“Gà bay qua…” Thực tế giống với giấc mơ, khiến Ngộ Quân Diễm nhớ lại cảnh tượng đùi gà bay qua trong mộng.
“Mau ăn đi, không nguội mất.” Tô Ngọc Hành đặt một cái đùi vào bát của Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm gắp lên thả cả vào trong miệng.

Im lặng một lúc, Tô Ngọc Hành không thấy được động tác trong miệng hắn, nhưng đến khi hắn há miệng, chỉ nhổ ra hai cây xương gà.
“A…” Tô Ngọc Hành giơ ngón tay cái lên, “Cao thủ! Thật sự là cao thủ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận