Nam Phi


Ngộ Quân Diễm đợi Tô Ngọc Hành bị mang đi mới mệt mỏi mà úp mặt xuống bàn.

Cách lớp áo choàng rộng, hắn cảm giác được bào thai trong bụng đang cử động mãnh liệt.

Có lẽ do vừa rồi vận nội lực đánh Tô Ngọc Hành, lúc này thai nhi động dữ dội, đau đớn từng cơn nối tiếp.

Ngộ Quân Diễm cười khổ, không ngờ mình lại rơi hoàn cảnh chật vật thế này, không ngờ người đối nghịch với hắn lại là Tô Ngọc Hành, người mà hắn vốn cho rằng sẽ nắm tay suốt đời.
“Con muốn đi ra sao?” Ngộ Quân Diễm nhẹ nhàng sờ lên điểm cao nhất trên bụng, thì thầm, “Nhà của con đã không còn hoàn chỉnh, con không còn được hai người yêu thương, con vẫn còn muốn ra sao?”
*
Tô Ngọc Hành đoán không sai, Ngộ Quân Diễm tin y đã phái người đưa tin về Đế đô, hạ lệnh thả những người Tây Ngõa theo y đến đây ra.

Y vốn định đợi Ngộ Quân Diễm hết giận mới ngồi xuống bình tĩnh phân tích được mất nếu như hai nước nghị hòa.

Không ngờ, cùng lúc kỵ binh Tây Ngõa được thả ra, lại có một nhóm người ngựa khác tiến đến gần doanh trướng.
“Thiếu gia, chính là ở đây.” Một người đàn ông lớn tuổi bên ngoài xe ngựa bẩm báo.
“Đây là quân doanh.” Một thanh niên chừng mười bảy, mười tám ngồi trong xe ngựa thò đầu ra nhìn, hỏi, “Chung bá, ông chắc là ở đây chứ?”
“Mặc dù lão phu tuổi đã lớn, nhưng mắt vẫn chưa mờ.


Vừa rồi tôi đã lẻn vào quân doanh tìm hiểu, vị Vương gia trong này chính là một trong hai người chúng tôi nhìn thấy hôm đó.”
Chung bá chính là một trong số đám người đi ám sát Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm lần trước.

Sau khi bị Kim Ngôn quở trách, ông ta không hề đến chỗ Phùng hộ pháp nhận phạt như đã nói, mà đi tìm chủ tử của mình, thiếu gia của Thanh Y hội, Phượng Miễn.
“Vương gia? Một Vương gia như hắn lại trà trộn vào tộc Đồ Lộ làm gì?” Phượng Miễn lầm bầm, “Không đúng, hắn sao có thể là Vương gia? Không thể nào!”
Trên mặt Phượng Miễn chợt nở một nụ cười kỳ quái: “Chung bá, ta vừa phát hiện ra một bí mật động trời.”
“Thiếu gia phát hiện ra gì rồi?” Chung bá hỏi.
“Ha ha, xem ra chúng ta sắp phát tài rồi!” Phượng Miễn cười gian, “Chung bá, mau mang giấy bút lại đây.”
Phượng Miễn viết một bức thư, giao cho Chung bá, nói: “Ông tìm cách đưa bức thư này cho vị Vương gia kia.”
“Thiếu gia…” Chung bá lộ vẻ khó xử, “Dù sao hắn cũng là Vương gia, lúc trước chưa biết thân phận của hắn, chúng ta đã lỡ đắc tội.

Nếu giờ tiếp tục chọc vào, sợ là sẽ rước họa vào thân.”
“Vương gia? Hừ!” Phượng Miễn cười lạnh, “Hắn là giống gì e rằng chính hắn là người biết rõ nhất! Còn tỏ phong thái uy quyền trước mặt chúng ta? Xem lần này hắn dùng bao nhiêu bạc để bịt miệng chúng ta đây.”
*
Ngộ Quân Diễm đang nằm trên giường, chịu đựng những cơn đau bụng nối tiếp, chợt một con dao ngắn phá cửa sổ bay vào, ghim lên cây cột.
Ngộ Quân Diễm hít sâu một hơi, cố gắng vững giọng, lạnh lùng quát: “Ai?”
Không có người trả lời, Ngộ Quân Diễm thấy trên mũi dao buộc một bức thư, thở gấp mấy hơi, gắng sức bám mép giường đứng dậy, gỡ bức thư ra, đọc nhanh.

Sắc mặt mỗi lúc càng thêm trắng bệch, trên thư có viết mấy chữ: Thánh đồng Bách Lý tộc.

Đây là bí mật liên quan đến sống chết của hắn, ngoại trừ hắn ra, chỉ có một người biết.

Vậy là kẻ nào tiết lộ bí mật này ra ngoài đây?
Ôm chút hy vọng cuối cùng người kia không lừa dối mình, Ngộ Quân Diễm chết lặng khoác áo ngoài, quấn bụng lớn, cầm kiếm, một mình đi ra khỏi quân doanh.
Đến địa điểm viết trong thư, từ xa Ngộ Quân Diễm đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa đậu sẵn ở đó.

Một thanh niên chừng mười bảy, mười tám bước xuống.

Hắn không quen người nọ.

Nhưng người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh lại rất quen mắt – chính là một trong số đám người của Thanh Y hội ám sát mình và Tô Ngọc Hành đêm đó.

Vậy thì, thanh niên này hẳn là…

“Ngươi là Phượng Miễn?” Ngộ Quân Diễm hỏi thanh niên.
“Không sai, chính là ta.” Phượng Miễn gật đầu, chắp tay nói, “Lần đầu gặp mặt Bách Lý công tử, hân hạnh.”
Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nói: “Bổn vương không rõ ngươi đang nói gì! Ta là Phúc vương đương triều, không phải Bách Lý công tử gì đó mà ngươi nói.

Thảo dân như ngươi lại dám phái người ám sát bổn vương, ngươi có biết mình mắc tội gì không?”
“Được rồi, được rồi, ở trước mặt ta ngươi đừng bày phong thái Vương gia đấy ra nữa!” Phượng Miễn khinh thường nói, “Vương gia? Đừng nói đùa.

Người mang huyết mạch hoàng gia mới có thể xưng là Vương gia.

Còn ngươi? Ngươi mang huyết mạch hoàng gia sao? Ngươi chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi! Còn ở trước mặt giả vờ cái gì?”
Ngộ Quân Diễm quát: “Ngươi nói gì?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Phượng Miễn cười lạnh, “Ngươi là Vương gia? Vậy ngươi giải thích đứa nhỏ trong bụng thế nào?”
Đứa nhỏ… Ngộ Quân Diễm theo bản năng sờ bụng, lúc này đã càng thêm đau đớn.

Đau đớn này không giống với máy thai thường ngày, mà càng lúc càng đau, cũng càng lúc càng có quy luật.

Ngộ Quân Diễm có một dự cảm xấu, sợ là đứa nhỏ muốn ra rồi.

Mặc dù sớm hơn thời gian dự kiến vài ngày, nhưng quả thật đã đến lúc.

Vốn tưởng sẽ cùng Tô Ngọc Hành chào đón đứa con thứ hai, bây giờ xem ra suy nghĩ này của hắn có bao nhiêu châm chọc.
“Sao ngươi không nói gì? Chột dạ?” Phượng Miễn thấy Ngộ Quân Diễm im lặng, thái dương và chóp mũi rịn ra mồ hôi, cho là hắn sợ, nói tiếp, “Ngươi đừng giả vờ giả vịt với ta nữa.

Y đã nói cho biết tất cả.


Y tinh thông y thuật, còn có thể nói sai hay sao?”
Bốn chữ ‘tinh thông y thuật’ lọt vào tai Ngộ Quân Diễm như sét đánh giữa trời quang.

Hắn không thể dối mình được nữa rồi.

Tinh thông y thuật, lại biết bí mật của hắn, trên đời này, ngoài y ra còn có thể là ai? Tô Ngọc Hành ơi Tô Ngọc Hành, không phải ngươi nói bí mật ta là Thánh đồng Bách Lý tộc chỉ trời biết đất biết ngươi biết ta biết hay sao? Vậy mà ngươi lại đi nói với kẻ khác? Uổng công ta tin tưởng ngươi, không tiếc dùng thân nam tử sinh con nối dòng cho ngươi, ngươi lại dám lừa ta! Ngươi luôn miệng nói sẽ bảo vệ ta, đây là bảo vệ mà ngươi nói sao? Ngày ngươi vào Vương phủ, ta còn nghĩ ngươi là tên ngốc, hóa ra ta mới đúng là tên ngốc! Ta không chút hoài nghi ngươi, cho nên hôm nay mới bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay thế này!
“Sao? Bị vạch trần bộ mặt thật nên sợ hãi rồi hả?” Phượng Miễn đắc ý nói, “Thật ra hôm nay ta gọi ngươi ra đây là muốn giao dịch với ngươi.

Các ngươi làm hỏng chuyện ở tộc Đồ Lộ của ta, hại ta bị mất một ngàn lượng vàng, nếu như hôm nay ngươi trả ta hai ngàn lượng vàng, ta sẽ giữ kín bí mật này cho ngươi, ngươi vẫn là Phúc vương gia cao quý.

Như vậy hai chúng ta không ai bị thiệt.

Ngươi thấy có được không?”
“Giao dịch?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói, “Ta giết ngươi chẳng phải càng triệt để hơn sao?”
Nét mặt Phượng Miễn lạnh lẽo: “Ngươi muốn giết ta? Ngươi cho rằng ta chỉ là kẻ dựa hơi thôi hả?”
Ngộ Quân Diễm tâm như tro tàn, mặt lạnh như băng, chậm rãi rút kiếm, lãnh đạm nói: “Vậy để ta lĩnh giáo xem sao.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận